Nhậm Trạch đứng chờ ở cửa nhà Chu Nhiên, hắn do dự hồi lâu nhưng vẫn không có dũng khí để gõ cửa.
Lạch cạch một tiếng, cánh cửa mở ra từ bên trong. Nhậm Trạch sững sờ, Chu Nhiên chống khung cửa nhìn hắn, anh cầm mũ lưỡi trai trong tay, hình như đang chuẩn bị ra ngoài.
"Ủa, anh định ra ngoài à?"
Chu Nhiên xoay mũ trong tay, nhìn Nhậm Trạch đầy nghiền ngẫm, "Anh đứng trước cửa nhà tôi làm gì?"
Nhậm Trạch gãi ót, "Có vài việc cần nói với anh đây."
Chu Nhiên nhìn bên ngoài cửa sổ, nắng chiều nhuộm hồng cả song, "Trời tối rồi, tôi muốn đi ăn, anh đi chung với tôi luôn hen."
"Ể?"
Nhậm Trạch còn chưa kịp phản ứng thì Chu Nhiên đã đội mũ và bước xuống. Nắng chiều ửng đỏ mạ lên người anh lớp ánh vàng dịu hiền, Nhậm Trạch bất giác đi theo anh.
"Vì sao lại chọn chỗ này?"
Nhậm Trạch quan sát khung cảnh xung quanh, những nhân viên phục vụ mặc kimono cùng cách trang trí, thức ăn mang đậm hương vị Nhật Bản đã khiến nhà hàng sushi Nhật Bản ở Trung Quốc này toát lên vẻ thổ vị nồng đượm.
"Bởi vì nơi này khá yên tĩnh."
Sau khi người phục vụ dọn đồ ăn lên cho họ thì lập tức khom lưng cung kính bước ra ngoài, Nhậm Trạch lúng túng gật đầu với đối phương, còn Chu Nhiên thì bắt đầu ăn uống một cách vô cùng tự nhiên.
"Anh làm sao thế?"
Nhậm Trạch khó khăn lắm mới nuốt nổi miếng sushi cá hồi, hắn nhìn chằm chằm vào miếng thịt cá dường như còn dính tơ máu ở mặt trên mà nuốt nước miếng, trông nó còn khó ăn hơn cả bò bít tết nướng tái nữa.
"Không sao hết." Nhậm Trạch nuốt cả ngụm xuống, bị nghẹn đến mặt đỏ tai hồng.
Chu Nhiên mỉm cười đưa tới một ly nước, Nhậm Trạch uống ừng ực hai ngụm, "Ăn không hợp à?"
"Không phải, tại không thích ăn sống thôi."
Chu Nhiên dừng một chút, "Xin lỗi nha, tôi không biết.
"Không sao không sao cả, anh khỏi cần xin lỗi, tôi chỉ lạ mồm thôi." Nhậm Trạch vội vàng xua tay.
Chu Nhiên cầm ly rót thêm nước cho hắn, lúc này Nhậm Trạch mới thấy đỡ hơn chút, nom Chu Nhiên hơi cúi đầu tự trách, hắn bèn nói lái sang chuyện khác, "Tôi còn chưa cảm ơn anh chuyện lần trước mà."
"Hả?"
"Uầy, là chuyện cái máy pos đó, cảm ơn anh, nhưng tôi phải nhắc nhở anh, lần trước không tiện hỏi, anh thật sự muốn mua nhiều như vậy sao?"
Chu Nhiên không đáp.
"Nếu anh muốn giúp tôi thì thật sự không cần thiết. Cái máy kia rất đắt, để tôi nói nhỏ anh nghe, hoá đơn của ngân hàng chúng tôi còn đắt hơn mấy ngân hàng khác đó."
Nhậm Trạch nhỏ giọng dí sát vào Chu Nhiên, Chu Nhiên buồn cười bởi bộ dạng lấm lét như ăn trộm của hắn, "Kệ."
Hắn leo lẻo thuyết phục cả nửa ngày, đối phương chỉ nói một câu kệ, Nhậm Trạch đau lòng uống một hơi cạn sạch ly nước, Chu Nhiên chỉ nhìn hắn rồi mỉm cười.
Hổng lẽ cha nội này có tiền mà không có chỗ để tiêu? Nhậm Trạch nghĩ bụng, hắn bị bệnh hay gì trời, nếu anh ta muốn mua thì mắc gì hắn phải vội vã thuyết phục anh ta chứ, đấy, nhìn anh ta kìa, có thiếu tiền đâu.
"Được rồi, nếu anh đã nói như vậy, tôi đây không khuyên anh nữa, đến lúc đó đừng trách tôi tại sao không nhắc nhở anh đấy."
Chu Nhiên gật đầu, Nhậm Trạch bóc một trái bắp nướng mà gặm.
"Nhưng mà tôi rất muốn biết, vì sao anh lại mua nhiều thế? Anh thật sự đã mở chi nhánh sao?" Nhậm Trạch thật sự quá tò mò, tiệm cà phê của anh chàng không có lấy một vị khách, giờ lại mở chi nhánh?
Chu Nhiên buông chén trà, mỉm cười nhìn hắn, "Không có chi nhánh, chỉ mua giùm đứa bạn thôi."
Nhậm Trạch lặng lẽ nuốt xuống miếng sushi, hắn thầm nghĩ, ai làm bạn bè với anh chàng này thì thật quá xui xẻo, hố người như vậy mà.
"Ồ, vậy bạn anh có muốn làm thẻ hay mua sản phẩm bảo hiểm với sản phẩm quản lý tài sản gì không, ngân hàng chúng tôi mới tung ra mấy mẫu... "
Chu Nhiên bưng trà bật cười, "Bạn của tôi không cần, nhưng anh giới thiệu cho tôi một chút đi."
"Ể, anh muốn mua sao? Anh nói sớm ghê, hôm nay tôi không xách theo đơn tuyên truyền, có nhiều mẫu lắm, mà giờ nói thì không cụ thể, đợi trở về rồi tôi cho anh xem."
"Ò."
"Anh nhìn tôi làm gì?" Nhậm Trạch ngoác mồm nhai sushi, lúng búng nói.
Chu Nhiên bật cười, "Không có gì, chỉ là cảm thấy lúc anh ăn trông rất đáng yêu."
"Khụ khụ."
Lần đầu tiên được người khác hình dung như vậy, trong lúc nhất thời, Nhậm Trạch không biết phải tiếp chuyện như thế nào. Chu Nhiên chống cằm nhìn hắn chằm chằm, Nhậm Trạch vùi đầu tiếp tục ăn, chút ít này thật sự ăn không đủ no, mà Chu Nhiên đã gác đũa, anh đang từ tốn nhấp trà, để một mình hắn ăn cơm trong xấu hổ.
"Anh ăn no chưa?"
"Sao vậy?"
"Không, chỉ là tôi thấy anh lúc nào ăn cũng ít, bảo sao lùn thế này." Tiêu rồi, nói toạc lời trong lòng ra rồi.
"Chuyện đó, hồi nãy tôi... "
Nhậm Trạch đang định giải thích thì bị Chu Nhiên cắt ngang, "Lần sau tôi sẽ ăn nhiều hơn."
Chu Nhiên dù bận mà vẫn ung dung uống trà, anh đánh giá Nhậm Trạch, "Anh toàn ăn vội thế này à?"
"Ừm." Nhậm Trạch tiếp tục gắp đồ ăn bỏ vào miệng, "Cho kịp thời gian."
"Kịp thời gian?"
Nhậm Trạch uống hớp nước, nhét một miếng cuối cùng rồi mới từ tốn bảo.
"Phải, vì tôi đi làm khá vội nên không có thời gian ăn cơm."
"Uầy, như vậy hại thân thể lắm đấy."
"Không sao, dù sao vẫn còn trẻ."
Chu Nhiên nhíu mày, Nhậm Trạch vừa cầm lấy ly chuẩn rót thêm nước thì bị Chu Nhiên ngăn cản, "Uống ít thôi."
"Gì?"
"Mới ăn no, không nên uống nhiều nước."
Nhậm Trạch vừa định phản bác nhưng chợt nghĩ đến tấm biển quảng cáo trước cửa hàng cùng những tách cà phê khẩu vị nặng, hắn lập tức hiểu rõ, "Ok."
Chu Nhiên phì cười.
Khoé mắt Nhậm Trạch liếc qua anh, dường như Chu Nhiên vừa thở phào.
Rời khỏi nhà hàng sushi, Nhậm Trạch duỗi người, dù đã nhiều lần đi ăn ở kiểu nhà hàng ngoại quốc này nhưng hắn đều không quen, nhất là khi phải ngồi quỳ, tê chân muốn chết.
Nhậm Trạch thoải mái duỗi eo, một bàn tay bỗng thò đến bên sườn eo hắn, không nhẹ không nặng mà ấn một chút, hắn giật mình vọt sang một bên, nhìn Chu Nhiên như nhìn quái vật. Tay Chu Nhiên còn lơ lửng giữa không trung, hiển nhiên anh cũng bị màn vừa rồi làm cho sửng sốt.
"Xin lỗi." Chu Nhiên rụt tay về.
"Ôi không sao đâu, tôi chỉ không quen khi bị người khác đụng chạm thôi."
Chu Nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Quả nhiên Nhậm Trạch vẫn chịu không nổi vẻ mặt tội nghiệp này, dù rằng đối phương chưa nói gì cả, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu trong lòng.
Nhậm Trạch thích nam sinh, đây là một bí mật chỉ có mình hắn biết. Cấp hai là thời điểm bắt đầu dậy thì, lúc ấy giữa thiếu nam và thiếu nữ như cách một tầng sương mù, trêu đùa lẫn nhau rồi lại lảng tránh lẫn nhau. Nhậm Trạch cũng vậy, chẳng qua giấc mộng của hắn không giống người khác, hắn mơ thấy nam sinh.
Cho đến khi trưởng thành, hắn mới ý thức được đó không phải là bệnh, mà là xu hướng tính dục của hắn khác với người ta. Nhưng hắn vẫn chẳng dám nói, hồi đại học cũng có người theo đuổi, rất nhiều nữ sinh tỏ tình với hắn. Hắn cũng biết rằng mẹ hi vọng sau này hắn có thể cưới vợ sinh con, song hắn vẫn không thể tiếp thu nổi, mỗi lần yêu đương là mỗi lần chết yểu.
Trong một lần cùng La Hành đi ra ngoài xã giao, một khách hàng đã liên tục lôi kéo hắn để chuốc rượu, cuối cùng hắn uống say, khi tỉnh lại phát hiện mình nằm trong khách sạn, còn La Hành thì đang ngồi trên sofa đọc báo, lúc thấy hắn tỉnh lại, ánh mắt ông tràn ngập sự khó tin.
Hắn thẳng thắn, đây cũng là lần đầu tiên hắn kể bí mật này cho người khác, vốn tưởng rằng La Hành sẽ cực kỳ thất vọng về hắn, không ngờ La Hành chỉ mỉm cười rồi vỗ vai hắn, "Không sao là tốt."
Sau đó La Hành không nói gì cả mà vẫn tín nhiệm hắn như trước, điều đó khiến Nhậm Trạch vô cùng cảm động. Song hắn chẳng dám công khai, hắn không dám uống quá say trong mấy buổi tiệc rượu, và hắn càng thêm chán ghét những tên đàn ông xa lạ đụng chạm vào hắn.
Nhậm Trạch tới gần Chu Nhiên, duỗi tay định vỗ vai anh, nhưng lại rụt về. Hắn quay đầu, vừa lúc nhìn thấy logo của ngân hàng X sáng lấp lánh giữa bầu trời đêm.
Hoá ra chi nhánh của ngân hàng X tại thành phố A lại ở gần nhà hàng sushi. Nhậm Trạch nhìn công trình cao ngất kia, dòng chữ led to tổ bố trên biển quảng cáo sáng rực cả toà lầu, tựa như toàn bộ công trình ở xung quanh nó đều ảm đạm thất sắc.
"Đang nhìn gì vậy?" Chẳng biết Chu Nhiên đã đến bên cạnh hắn tự bao giờ, hắn và anh cùng ngẩng đầu nhìn, "Đó là ngân hàng chi nhánh của các anh sao?"
Nhậm Trạch gật đầu, thành phố A là tỉnh lị nên ngân hàng chi nhánh này chỉ là chi nhánh cấp tỉnh. Nhậm Trạch đút tay vào trong túi, hắn huýt sáo với khu nhà đồ sộ kia, "Một ngày nào đó tôi sẽ đứng trên tầng cao nhất của toà lầu này!"
Nhậm Trạch hét lên về phía toà cao ốc, ngay sau đó hắn quay đầu, nhìn sang Chu Nhiên cũng đang nhìn mình, hắn nháy mắt nghịch ngợm, "Sao hả? Sao nhìn tôi như thế, cá mặn không thể có ước mơ ư?"
Chu Nhiên cười nói, "Tôi tin."
"Ha ha ha ha!"