Quan Bảng

Chương 375: Thủ đô gọi gấp!




Ôn Bằng ngồi dưới đài nhìn khuôn mặt Đường Tú Thi bình tĩnh, lòng run lên.



Nữ nhân này không đơn giản. Tới tuổi như Ôn Bằng thì sắc đẹp không còn sức hấp dẫn với gã nữa. Chỉ cần có quyền lực thì muốn loại nữ nhân gì chẳng được ? Khiến tim Ôn Bằng đập nhanh là thoạt nhìn Đường Tú Thi tôn kính các vị lãnh đạo nhưng nàng biểu đạt ý định rất rõ ràng, là tạo thế cho xí nghiệp mới.



Mặc cho ngươi ba hoa chính chòe cái gì, tôi tự làm theo ý mình.



Triệu Thụy An nghe Đường Tú Thi nói chuyện, cảm giác náo động trong hội trường, độc ác thầm nghĩ:



- Hừ! Chỉ là đại biểu của tập đoàn Cự Nhân, ngươi nghĩ mình là tổng tài của tập đoàn Cự Nhân sao ?



Triệu Thụy An mới nói xong Đường Tú Thi đã lên tiếng, hai hiệu quả khác biệt khiến Triệu Thụy An rất khó chịu.



Rồi sẽ có ngày ta lôi cô lên giường!



Mắt Triệu Thụy An lóe tia tham lam. Triệu Thụy An chơi qua nhiều nữ nhân nhưng không ai giống Đường Tú Thi. Hiện tại Đường Tú Thi làm Triệu Thụy An mất mặt, tâm lý dục vọng càng bùng cháy. Ôn Bằng không ham nữ sắc, Triệu Thụy An là kẻ háo sắc, nếu không gã đã chẳng nhận loại nữ nhân như Cao Bình.



Đàm Mặc đi ra trong tiếng vỗ tay như sấm, gã rất hưởng thụ không khí thế này.



Đàm Mặc hét to:



- Hiện tại tôi tuyên bố bắt đầu nghi thức ký hợp đồng tập đoàn Cự Nhân thu mua xưởng đồ hộp Gia Hòa, xin mời đại biểu hai bên ký hợp đồng!



Bên tập đoàn Cự Nhân ký tên đương nhiên là Đường Tú Thi đứng ra. Bên nhà máy Gia Hòa, quả nhiên Lôi Phong không ra mặt, nhưng người ký tên không phải Trần Kiều mà là xưởng trưởng hiện tại, Hoàng Tử Phong. Nói sao thì bây giờ Trần Kiều không liên quan gì nhiều đến nhà máy Gia Hòa, không thể do nàng đại biểu nhà máy Gia Hòa ký tên được.



Khi hiệp nghị chính thức ký tên, pháo mừng đì đùng, chiêng trống vang trời. Trong ngoài hội trường chìm trong vui vẻ hưng phấn. Qua kích động, hiệp nghị ký tên nghĩa là đám công nhân có thể quay về công tác.



Còn có chuyện nào kích thích lòng người hơn điều này ?



Tô Mộc tiến lên trước, nhỏ giọng nói:



- Nhiếp bí thư, đã chuẩn bị xong cơm trưa. Nhiếp bí thư thấy có nên mời Ôn bí thư đi qua bây giờ không ? Địa điểm là nhà khách huyện chúng ta.



Nhà khách huyện là tiệm cơm chỉ định chiêu dãi của huyện Hình Đường, dù Tô Mộc có quan hệ với Dương Tiểu Thúy Kim Bích Huy Hoàng tốt đến mấy, trước khi hoàn thành chuyển biến thì hắn phải tuân theo quy định có sẵn.



Nhiếp Việt gật đầu, nói:



- Tôi đi mời thử.



Nhiếp Việt tiến lên trước.



Di động của Tô Mộc vang lên, là di động cá nhân, không nhiều người biết số điện thoại. Ai gọi vào di động này nghĩa là phe Tô Mộc.



Tô Mộc nhìn rõ ai gọi điện thoại, vội chạy sang góc cung kính nói:



- Gia gia tìm cháu ?



Người gọi điện thoại là Từ Trung Nguyên.



Từ Trung Nguyên nghe ống loa bên kia ồ nào, nhíu mày hỏi:



- Tô Mộc, sao bên kia ồ nào vậy ?



- Gia gia, là thế này . . .



Nghe Tô Mộc giải thích xong, chân mày Từ Trung Nguyên giãn ra, cười thoải mái. Từ Trung Nguyên rất vui khi Tô Mộc làm ra thành tích thế này.



Từ Trung Nguyên thản nhiên nói:



- Tô Mộc, nếu hai ngày nay không bận thì đi thủ đô một chuyến.




Tô Mộc lòng máy động hỏi:



- Đi thủ đô ?



Từ lúc Tô Mộc nhận Từ Trung Nguyên, thường là Tô Mộc gọi điện thoại hỏi thăm, xác định thân thể Từ Trung Nguyên khỏe mạnh. Tô Mộc chưa từng nghĩ đi thủ đô Từ gia, theo lý thì hắn nên đến thăm nhưng vì bận công tác, hắn không có cơ hội đi.



Nhưng không đi không có nghĩa là Tô Mộc không muốn. Từ Trung Nguyên đột nhiên gọi điện thoại, chủ động kêu Tô Mộc đi thủ đô, chắc chắn có chuyện gì.



Hay là . . .



Tô Mộc cẩn thận hỏi:



- Gia gia, có phải Chú Phương xảy ra chuyện ?



Từ Trung Nguyên nghe Tô Mộc hỏi thì ngạc nhiên, giây lát sau hiểu ra. Tô Mộc có thể khám ra bệnh của lão đương nhiên biết Phương Thạc bị gì. Mảnh đạn trong đầu Phương Thạc luôn là cái gai trong lòng Từ Trung Nguyên. Lúc trước Phương Thạc bảo vệ Từ Trung Nguyên mới bị trúng đạn, nhiều năm qua không giải phẫu vì sợ sẽ biến thành kẻ ngốc chứ hoặc chết một cách lãng xẹt.



Nếu đúng vậy chẳng những Phương Thạc không chấp nhận được mà Từ Trung Nguyên cũng không chịu nổi.



Nhiều năm qua đi tình huống của Phương Thạc khá ổn định, nhưng mấy hôm nay gã bộc lộ bệnh trạng. Từ Trung Nguyên nhìn là biết ngay có chuyện gì. Vì tránh cho Phương Thạc gặp rắc rối không cần thiết nên Từ Trung Nguyên gọi điện thoại cho Tô Mộc, định kêu hắn khám cho gã. Phương Thạc chỉ tin vào Tô Mộc.



Từ Trung Nguyên nhẹ nhõm nói:



- Quả nhiên cháu đã sớm biết, ông biết ngay là không thể giấu được. Cháu là đệ tử của Thương lão, nếu không có bản lĩnh mới buồn cười.



Thương gia gia!



Mỗi lần Tô Mộc nghe Từ Trung Nguyên tràn ngập tôn kính khi nói đến Thương Đình là hắn lại khó hiểu. Đúng là Tô Mộc đi theo Thương Đình học tập nhưng trong các tri thức không có tài năng này, tất cả nhờ Quan Bảng mang lại. Nghe ý của Từ Trung Nguyên chẳng lẽ Thương gia gia cũng rành y thuật ? Thương gia gia, người đang ở đâu ? Cháu rất muốn hỏi rốt cuộc có chuyện gì ?




Tô Mộc không vạch trần cái gì, có Thương Đình làm tấm biển, hắn đỡ khỏi phải giải thích gì nhiều. Quan Bảng tồn tại vốn là chuyện khó giải thích, hắn làm sao nói cho người khác nghe được ?



Tô Mộc dứt khoát nói:



- Gia gia, cháu sẽ sắp xếp xong trong hôm nay, ngày mai lên đường đi thủ đô.



Chuyện liên quan sống chết của Phương Thạc, Tô Mộc biết địa vị của gã trong lòng Từ Trung Nguyên nên hắn lên đường ngay. Nhưng Tô Mộc còn công tác phải làm, không thể bỏ gánh ngay. Cộng thêm Từ Trung Nguyên nói chuyện lộ ra Phương Thạc chưa đến mức nguy hiểm, còn cơ hội chữa trị.



Từ Trung Nguyên nói:



- Được rồi, sau khi đặt vé máy bay hãy nói cho ông biết, ông sai người đi đón cháu.



Tô Mộc gật đầu, nói:



- Vâng!



Tô Mộc vừa cúp máy thì Nhiếp Việt cũng mời xong. Ôn Bằng đồng ý đi ăn, gã đến đây là muốn chống lưng cho Triệu Thụy An, chiêu lãm người, gã sẽ không bỏ qua cơ hội này. Cộng thêm đại biểu tập đoàn Cự Nhân cũng sẽ tham gia bữa tiệc buổi trưa. Có cơ hội nói chuyện với Đường Tú Thi, để lại ấn tượng cho bên tập đoàn Cự Nhân cũng tốt.



Ôn Bằng ra lệnh:



- Đồng chí Nhiếp Việt, đồng chí Thụy An, hai người ngồi chung xe với tôi, mấy đồng chí khác tự do ngồi xe khác. Lên đường!



Nhiếp Việt ngồi xe của Ôn Bằng ?



Tín hiệu thả ra khiến các thường ủy huyện ủy mắt sáng rực. Chuyện gì đây ? Dựa theo thường quy thì Ôn Bằng chỉ cần kêu Triệu Thụy An vào, tạo thành ấn tượng cho người nhìn là gã xem trọng nhất vẫn là Triệu Thụy An, cố ý chèn ép Nhiếp Việt.



Nhưng chuyện trước mắt nên giải thích như thế nào ?



Ngay trước mặt các thường ủy huyện ủy khác, Lương Xương Quý mời Tô Mộc lên xe:




- Tô chủ tịch, ngồi xe của tôi đi.



Đây là biến tướng giải quyết trạng thái lúng túng rất có thể xảy ra cho Tô Mộc. Nếu mấy thường ủy huyện ủy khác cùng mời thì hắn biết chọn thế nào ?



Cạch cạch!



Tiếng cửa xe đóng vang liên tiếp, xe hơi nhanh như chớp lái khỏi nhà máy Gia Hòa. Những lãnh đạo tham gia nghi thức tuy đã đi hết nhưng vẫn còn nhiều người ở đây. Công nhân nhà máy Gia Hòa là nhiều nhất, bọn họ vui vẻ bàn tán, chờ đợi tuyên bố nội quy nhà máy. Thân phận của Trần Kiều đã được xác định, là tổng giám đốc của nhà máy mới, phụ trách toàn diện kinh doanh nhà máy mới.



Đường Tú Thi vốn được mời dự tiệc nhưng nàng tìm cớ từ chối. Đường Tú Thi không muốn đi, không ai khó xử nàng. Người duy nhất khó chịu là Triệu Thụy An, thầm ghi hận Đường Tú Thi không nể mặt.



Lương Xương Quý lạnh nhạt nói:



- Tô Mộc, nghi thức ký hợp đồng hôm nay có huyền cơ.



- Đúng vậy!



Tô Mộc nhếch môi:



- Ôn bí thư muốn buộc lãnh đạo trong ban thường vụ tỏ thái độ.



Lương Xương Quý khinh thường nói:



- Buộc chúng tôi tỏ thái độ ? Ôn bí thư hơi nóng nảy.



Lương Xương Quý sắp về hưu, lão có nói chuyện quá mức cũng không ai so đo. Càng đừng nói bây giờ có mỗi mình Tô Mộc. Tô Mộc là ai ? Là thân tín tuyệt đối của Lương Xương Quý.



Tô Mộc cười thoải mái:



- Thì đó, trong lòng ai chẳng có cán cân ?



Tô Mộc đổi đề tài:



- Lão cậu, cháu định chút nữa xin phép nghỉ với Nhiếp bí thư, cháu sẽ rời khỏi huyện vài ngày. Trong mấy ngày cháu vắng mặt, nếu hội quản ủy khu khai phá có chuyện gì thì xin nhờ lão cậu chú ý giùm. Cháu sẽ bảo bọn họ có chuyện đến tìm lão cậu báo cáo, nếu được thì cháu muốn điều động Ô Mai trong vòng hai ngày này.



Lương Xương Quý hơi khó hiểu lý do Tô Mộc rời đi nhưng lão không hỏi tới:



- Cháu muốn đi ? Rồi, không thành vấn đề.



Lương Xương Quý biết Tô Mộc bây giờ đã khác hẳn ngày xưa. Tô Mộc nói muốn đi nhưng không nói rõ đi đâu, lý do là gì tức không tiện lộ ra, Lương Xương Quý biết điều không hỏi nhiều.



Tô Mộc giải thích:



- Lão cậu, thật ra cháu đi thủ đô một chuyến, không sao.



Lương Xương Quý cười nói:



- Cháu nói không có việc gì thì tốt rồi. Đi thủ đô nếu tiện đường thì ghé Thành phố Thịnh Kinh thăm Mỹ Lệ giúp lão cậu, xem bây giờ Mỹ Lệ sao rồi.



- Vâng!



Tô Mộc biết Lương Mỹ Lệ đã vào nhà bán đấu giá Xuân Thu thực tâp, chuyến này đi thủ đô chắc chắn là tiện đường, vì hắn cần đến Thành phố Thịnh Kinh lên máy bay. Nếu có rảnh, Tô Mộc sẽ đến thăm Lương Mỹ Lệ.



Tô Mộc nói:



- Tiếp theo cháu nên sắp xếp mấy công tác khác.