Quan Bảng

Chương 365: Khi tôn sùng trở thành chết lặng




Hà Sanh, Hà Mân là người kiếm ăn trong Thành phố Thịnh Kinh nên phải nhớ những người có uy tín danh dự trong Thành phố Thịnh Kinh, ít nhất nắm giữ tin tức trực hệ của mấy người quan trọng. Tuy nhiên không ai dám nói nhớ rõ hết thông tin.



Nhưng ba nam ba nữ này thì Hà Sanh biết hai người, thứ nhất là Đỗ Phẩm Thượng, thiếu chủ tập đoàn Cự Nhân.



Ai đều biết Đỗ Triển lập nghiệp bí ẩn, không tìm hiểu được. Tuy không ai rõ quá trình Đỗ Triển lập nghiệp nhưng ai lăn lộn trong Thành phố Thịnh Kinh thì biết Đỗ Triển chỉ có một con trai bảo bối là Đỗ Phẩm Thượng. Đỗ Phẩm Thượng là người cầm lái tương lai của tập đoàn Cự Nhân.



Hà Sanh biết mặt người thứ hai là Mai Đóa Nhi. Thủy sản Hồng Phong nhiều lúc cần giao tiếp với ngân hàng, Hà Sanh tình cờ gặp hành trưởng Mai Tự Hàn, Mai Đóa Nhi đi theo bên cạnh. Sau này Hà Sanh biết được Mai Đóa Nhi là con gái bảo bối của Mai Tự Hàn.



Bốn người còn lại tuy Hà Sanh không biết thân phận nhưng ánh mắt gã sắc bén tất nhiên nhận ra không ai đơn giản, đều có bối cảnh thân phận không thể bỏ qua.



Hà Sanh sớm biết Đỗ Phẩm Thượng và Tô Mộc quen nhau, giờ xem ra thông qua Đỗ Phẩm Thượng, lưới nhân mạch của Tô Mộc vô tình mở rộng.



Hà Sanh càng tăng niềm tin hơn.



Mặc kệ sau này Tô Mộc có chức vị gì, thủy sản Hồng Phong sẽ hết sức đầu tư khu viên sinh thái khoa học kỹ thuật, dù cho không lời tiền nhưng quen thân với Tô Mộc thì Hà Sanh lo gì về sau không cơ hội phát triển.



Hà Sanh bất ngờ về hai người, nhóm Đỗ Phẩm Thượng thì cả sáu đều ngạc nhiên. Nhìn khắp Thành phố Thịnh Kinh có ai không biết thủy sản Hồng Phong ? Người nào không biết Hà Sanh ?



Trước kia thủy sản Hồng Phong đã ngồi vững trên ghế thủy sản hàng đầu Thành phố Thịnh Kinh, bây giờ thủy sản Hồng Phong kinh doanh khu viên sinh thái khoa học kỹ thuật đã bắt đầu hoạt động, xu hướng vật khổng lồ thổi quét toàn tỉnh Giang Nam.



Các tờ báo, truyền thông kinh tế tài chính tranh nhau viết về Hà Sanh.



Nhóm Khương Ninh biết khu viên sinh thái khoa học kỹ thuật của Hà Sanh thành lập tại Hắc Sơn trấn, nhưng không ai biết khu viên sinh thái khoa học kỹ thuật thành lập như thế nào. Chẳng lẽ trong này có bóng dáng Tô Mộc ? Nếu vậy thì Tô Mộc cao lớn đến mức bọn họ không với tới được.



Bao Hùng Phi nhỏ giọng nói:



- Thần tượng, không uổng là thần tượng của tôi. Mai sau tôi cũng muốn Tô chủ tịch làm sư phụ của tôi, hỏi cách đưa xí nghiệp lên đà vững mạnh.



Khương Ninh cười nói:



- Xì, Tô chủ tịch sẽ không nhận cỡ như ngươi làm đệ tử.



Bao Hùng Phi nhướng mày nói:



- Ai nói ? Không thử thì làm sao biết ?



Mọi người ngồi xuống.



Tô Mộc mỉm cười nói:



- Các vị, mọi người có duyên gặp mặt vậy không cần khách sáo nhiều làm gì. Nào, để tôi giới thiệu cho mọi người.



- Vị này là tổng tài thủy sản Hồng Phong tỉnh Giang Nam chúng ta, Hà Sanh. Vị này là em của Hà tổng, cũng là tổng giám đốc thủy sản Hồng Phong, Hà Mân.





- Hà tổng, Hà quản lý. Đây là Đỗ Phẩm Thượng, tôi quen lúc đi học đại học Giang Nam làm gia sư. Mấy người khác là Khương Ninh, Mai Đóa Nhi, Trần Bích Loa, Lưu Kiên, Bao Hùng Phi. Bọn họ là bạn học của Đỗ Phẩm Thượng, đến đây vì muốn đi chơi khu du lịch.



Hà Sanh bưng ly rượu lên:



- Hèn gì sáng hôm nay lúc ra cửa nghe chim khánh cứ kêu ríu rít trên nhánh cây ngoài cửa, ra là hôm nay tôi gặp được nhiều trai tài gái sắc. Nào, bữa cơm hôm nay tôi đãi, coi như đón gió tẩy trần cho các vị.



Hà Sanh rất quen thuộc trường hợp thế này.



Đỗ Phẩm Thượng giơ ly rượu lên, nói giỡn:



- Hà tổng, chúng tôi đến là ăn lão sư đãi, giờ Hà tổng giành đi. Lão sư làm vậy là không được, muốn không tốn tiền thì cứ nói, cần gì kêu Hà tổng đến đây một chuyến ?



Trừ phi lúc đối mặt Tô Mộc thì Đỗ Phẩm Thượng mới lộ ra bản tính thật, lúc bình thường gã hay thích mang theo đủ loại mặt nạ cuộc sống.




Luôn mang theo mặt nạ, không dễ tin vào ai, đây là bài học đầu tiên Đỗ Triển dạy cho Đỗ Phẩm Thượng.



- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử này!



Tô Mộc cười nói:



- Hà tổng cũng nghe rồi, đừng giành đãi cơm với tôi. Nếu Hà tổng muốn chiêu đãi thì đám người này sẽ còn ở đây vài ngày, tôi là nhân viên công tác tiêu chuẩn, không có nhiều tiền mời bọn họ mỗi bữa ăn thịnh soạn.



Hà Sanh cười to bảo:



- Tô chủ tịch nói sai rồi, các vị chưa biết, anh cũng tốt nghiệp đại học Giang Nam, tính ra các người là học đệ, học muội của anh. Học đệ, học muội lại đây, làm học trưởng chẳng lẽ không nên mời học đệ, học muội ăn cơm sao ?



- Ha ha ha!



Khương Ninh cười phá lên:



- Không ngờ đại học Giang Nam chúng ta đúng là nhân tài đông đúc, trong thị trấn nhỏ có một tổng tài xí nghiệp lớn, chủ tịch một huyện. Bữa cơm này không cần biết ai mời, em cứ thấy như tụ hội của ba đời đệ tử già, trung, trẻ của đại học Giang Nam chúng ta.



- Đúng rồi, đừng giành ai mời ai, ăn ngon uống đã là được.



Tô Mộc cười nói:



- Buổi chiều anh bận đi làm, nên không uống rượu với các em. Anh lấy trà thay rượu kính các em một ly, đợi đến tối lại uống.



Bao Hùng Phi hét lên:



- Quyết định vậy đi, thần tượng, em uống với anh!




Có lẽ vì cùng học đại học Giang Nam, ngay cả Hà Sanh lăn lộn nhiều năm trong trên thương trường cũng hòa nhập vào, nói chuyện vui vẻ với mấy hậu bối, không xấu hổ gì. Mọi người nói về những chuyện thú vị trước kia của đại học Giang Nam, có giảng viên bây giờ vào thời Hà Sanh còn là trợ giảng. Hà Sanh thổ lộ hết mấy tin vỉa hè thú vị về những trợ giảng này, mọi người nghe say sưa.



Mai Đóa Nhi tính cách điềm tĩnh cũng trở nên hoạt bát:



- Biết không ? Lúc trước tôi ghi danh đại học Giang Nam vì Ngô lão dạy học tại đây, ai ngờ tôi mới vào học, chưa kịp thấy mặt lão nhân gia thì người đã bước đi, số tôi thật khổ.



Đỗ Phẩm Thượng cười cợt:



- Ngô lão là nhân vật Thái Sơn Bắc Đẩu trong giới kinh tế học, lúc trước ở lại đại học Giang Nam là vì có nguyên nhân, bây giờ đương nhiên phải đi thủ đô. Nhưng tiểu Đóa Nhi, nếu cô muốn gặp Ngô lão thì tôi có một đề nghị, cô muốn nghe không ?



Mai Đóa Nhi nhếch môi hỏi:



- Ngươi có đề nghị ? Ngươi mà có ý kiến gì hay ho ?



Đỗ Phẩm Thượng hỏi:



- Ha ha ha, cô đừng không tin, tôi có đề nghị thật. Tiểu Đóa Nhi, Bích Lạc, các người có nhớ lúc trước có hỏi tôi bài văn phát biểu trong tập san kinh tế học nổi tiếng trong nước do ai viết không ?



Mai Đóa Nhi kinh kêu:



- Ngươi nói bài văn đó ?



Đỗ Phẩm Thượng cười:



- Đúng là nó.



Trần Bích Loa lạnh nhạt nói:




- Chẳng lẽ ngươi nói là không biết là ai viết ? Nếu không biết hiện tại còn nói biết, Đỗ Phẩm Thượng, ngươi nghĩ chúng tôi dễ lừa sao ?



Đỗ Phẩm Thượng cười hỏi:



- Tôi làm sao dám lừa các người ? Trước kia nói không biết vì chính chủ không có mặt. Bây giờ chính chủ có đây, tôi không sợ gì nữa. Lão sư nói đi, chúng ta cho bọn họ mở mắt thử ?



Tô Mộc bất đắc dĩ nhún vai, từ lúc Đỗ Phẩm Thượng mở miệng là hắn biết có chuyện gì. Đỗ Phẩm Thượng biết hết mấy bài văn Tô Mộc đã phát biểu ở đại học Giang Nam, vì lúc hắn dạy thêm, thừa dịp Đỗ Phẩm Thượng làm bài hắn ngồi một bên mày mò.



Khương Ninh kinh ngạc kêu lên:



- Không thể nào! Tô chủ tịch, đừng nói với em là Tô chủ tịch viết bài kia, đó là tập gian trung tâm quốc gia, làm sao anh phát biểu được ?



Mai Đóa Nhi thở gấp:




- Thật sự là Tô học trưởng viết ?



Trần Bích Loa hồi hộp hỏi:



- Tô chủ tịch, có đúng không ?



Lưu Kiên luôn bình tĩnh, Bao Hùng Phi hài hước cũng nhìn Tô Mộc chằm chằm. Bọn họ từng đọc bài văn đó, như thần viết. Bọn họ còn suy đoán là đại năng nào viết, ai ngờ người đó là Tô Mộc.



Giống như có trái bom nguyên tử nổ, nhóm Khương Ninh hoảng hốt, tình cảm tôn sùng Tô Mộc từ ban đầu cuồng nhiệt đến chết lặng.



Tô Mộc thấy đáy mắt Đỗ Phẩm Thượng lóe tia ranh mãnh, nhếch môi nói:



- Anh không biết các em nói bài nào nhưng anh có viết vài bài trong tập san trung tâm quốc gia, đó chỉ là vô tình viết lúc năm nhất. Sau này bị lão sư phê bình, anh không còn xúc động vậy nữa. Bây giờ ngẫm lại những bài viết đó hơi quá khích, so với mấy bài sau phát biểu trên quốc tế thì hơi ngây thơ.



Từng phát biểu mấy bài!



Vô tình viết lúc năm nhất!



So với mấy bài sau phát biểu trên quốc tế thì hơi ngây thơ!



Rầm rầm!



Không còn gì có sức sát thương hơn tình huống bây giờ. Không khí trong phòng mới rồi còn náo nhiệt giờ bỗng chốc lặng im. Mọi người nhìn Tô Mộc, đám Khương Ninh không ngốc, hắn nói mấy câu để lộ ra đến tin tức quá chuẩn bị.



Thì ra thứ bọn họ thấy chỉ là môt bài trong một đống bài Tô Mộc từng phát biểu.



Tô Mộc chẳng những phán đoán chính xác tình huống kinh tế trong nước, có khứu giác thị trường sâu sắc khiến bài văn của hắn gây náo động ngoài quốc tế.



Người bình thường đừng nói học đại học bốn năm, cho dù là nghiên cứu sinh viết ra một bài văn vẻ tàm tạ đã là khủng. Tô Mộc thì viết một đống bài.



Thế mà bảo là không có gì ?



Nếu nghiêm túc thì ngươi sẽ viết ra bài kinh thế hãi tục đến đâu ?



Nếu nhóm Khương Ninh biết đoạn thời gian trước Tô Mộc đưa hai bài văn cho Ngô Thanh Nguyên phát biểu ở nội tham gây chấn động thì không chừng bọn họ sẽ té lăn dưới đất quỳ lạy.



Người này quá yêu nghiệt!



Ngươi còn cho người khác sống không!



Không lẽ đây là người so với người tức chết trong truyền thuyết ?