Quan Bảng

Chương 355: Ruồi bọ vấp phải trắc trở, vài tiếng thê lương, vài tiếng nức nở




, vài tiếng thê lương, vài tiếng nức nở.



Hai thân ảnh kia chính là hai cô gái, hai cô gái dáng vẻ bất đồng. Mà các công nhân Hoàng Vân vừa nhìn thấy cô gái đi phía sau liền nhận ra là ai.



Ở trong khu khai phát, nếu ai nói không biết Trần Kiều là ai thì không cần lăn lộn. Trần Kiều là xưởng trưởng nhà máy Gia Hòa, đây chính là nữ cường nhân danh xứng với thực. Gia Hòa vẫn tốt hơn Hoàng Vân không ít, hoàn toàn là nhờ công lao của Trần Kiều, không có Trần Kiều, Gia Hòa đã sớm suy bại.



Mà có thể làm cho Trần Kiều cam tâm đi sau lưng, cô gái đi phía trước liền trở thành tiêu điểm.



Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người nàng, đều lộ ra vẻ kinh diễm. Nhất là Diêm Vọng, vẻ tham lam trong mắt hắn không hề có chút che giấu.



Nàng chính là Đường Tú Thi!



Hai nàng cũng không phải vô duyên cớ tới đây, là bởi trên đường tới khu khai phát, Tô Mộc đã gọi điện cho hai nàng. Sự kiện hôm nay xảy ra, Tô Mộc cũng đã nghĩ ra cách làm sao phá cục. Hắn không cho rằng đây là chuyện đột nhiên bộc phát, nếu không vì sao trước kia không xảy ra, lại đợi tới lượt mình nhậm chức mới xuất hiện ?



Nếu là người khác tặng phần đại lễ cho mình, mà mình nhẹ nhàng buông tha, Tô Mộc thật không phải không hiểu đạo lý có qua có lại mới toại lòng nhau đó thôi.



Muốn chơi phải chơi một trận lớn!



May mắn tối qua Đường Tú Thi vẫn chưa rời khỏi huyện thành, nàng lưu lại Kim Sắc Huy Hoàng nghỉ ngơi, nếu không nàng muốn cùng Trần Kiều đồng thời xuất hiện cũng thành vấn đề.



Đường Tú Thi đã nhìn quen mưa gió lớn, cho dù đưa thân vào hoàn cảnh nhưu vậy cũng không hề có chút ý tứ sợ hãi, vẻ mặt vẫn trấn định như trước.



- Anh nói anh không tin lời nói của Tô chủ tịch, phải không ?



Đường Tú Thi nhìn Diêm Vọng hờ hững hỏi.



Diêm Vọng nuốt nước bọt, đem dục vọng trong đáy lòng tạm thời ngăn chặn, nhưng miệng vẫn chiếm tiện nghi.



- Đúng vậy, chính là tôi nói. Cô có chứng cớ ? Thì lấy ra đi! Hắc hắc, cô không phải kẻ lừa gạt mà Tô chủ tịch mời tới đi ? Nhưng có thể mời được kẻ lừa gạt như cô, có thể thấy được Tô chủ tịch thật sự đủ tiền vốn. Nếu không cô mở cái giá, trưa nay tôi mời cô ăn bữa cơm, chúng ta từ từ tâm sự.



Diêm Vọng cợt nhả nói.



Loại lưu manh như Diêm Vọng, xưa nay Đường Tú Thi luôn vô cùng phản cảm, nghe được lời của hắn, khóe môi nàng hiện lên độ cong băng sương.



- Chứng cớ ? Anh muốn chứng cớ ? Tốt, tôi cho anh xem chứng cớ!



Nói xong ánh mắt nàng đảo qua toàn trường:





- Có lẽ trong các anh có người nhận thức được tôi, tôi là người phụ trách hạng mục khu du lịch Hắc Sơn trấn thuộc tập đoàn Cự Nhân tên Đường Tú Thi! Tập đoàn Cự Nhân chúng tôi đã đạt tới hiệp thương thu mua nhà máy Gia Hòa. Hơn nữa đã quyết định ngày mai ký kết hợp đồng. Tôi nghĩ với thực lực của tập đoàn Cự Nhân, các anh sẽ không hoài nghi việc này là giả đi.



Hoa!



Các công nhân vây quanh bốn phía nghe được lời của Đường Tú Thi, đều trở nên xôn xao. Đúng như lời nói của nàng, trong những công nhân tại đây có người từng làm việc trong công trường xây dựng khu du lịch tại trấn Hắc Sơn, tự nhiên họ nhận thức Đường Tú Thi là ai. Mà tập đoàn Cự Nhân một lần đầu tư lên tới vài trăm triệu, muốn thu mua Gia Hòa quả thật không thành vấn đề gì.



Nếu thật sự là như vậy, xem ra Tô chủ tịch nói là thật sự, nhà máy Hoàng Vân thật sự có người thu mua! Hiện tại cũng không phải thời kỳ cải cách quốc xí như ban đầu, rất nhiều công nhân đã thay đổi tư tưởng, hiện tại quốc xí thay đổi chế độ đã trở thành một loại xu thế. Những công nhân nơi này đều rõ ràng sẽ không biện pháp ngăn cản.



Mà chỉ cần có người cung cấp công tác cho họ là được, về phần nhà máy Hoàng Vân thuộc về ai đối với họ đều không sao cả.



Đúng hay sai vậy ?




Xem ra là sự thật!



Hình như có nghe nói qua về Đường Tú Thi, đích thật là người phụ trách khu du lịch tập đoàn Cự Nhân tại trấn Hắc Sơn. Mẹ nó, làm sao lại quên Tô Mộc xuất thân từ trấn Hắc Sơn, nói vậy hắn đã thông qua tập đoàn Cự Nhân bày ra cục diện này. Không được, không thể chịu thua như vậy, phải nghĩ biện pháp đem nước quấy đục.



- Cô nói tập đoàn Cự Nhân thu mua thì mua sao ? Chúng tôi dựa vào cái gì tin tưởng cô ?



Diêm Vọng lớn tiếng nói.



- Nếu tôi nói chuyện này là thật thì sao.



Trần Kiều bước tới lớn tiếng nói:



- Diêm Vọng, đừng ở chỗ này tiếp tục hồ nháo, nhanh chóng dẫn người của anh về đi. Việc này là sự thật, là tôi đàm phán cùng Đường trợ lý. Nếu các anh không tin lời của Đường trợ lý, chẳng lẽ Trần Kiều này còn lừa các anh hay sao ?



Việc này tuyệt đối sẽ không!



Trần Kiều chính là người Hình Đường, nàng còn là xưởng trưởng Gia Hòa, làm sao có thể đem việc này ra nói bừa ?



- Người nào không biết cô đã bị Gia Hòa cách chức xưởng trưởng, cô đàm phán với tập đoàn Cự Nhân ? Cô lấy tư cách gì đàm phán ?



Diêm Vọng chưa từ bỏ ý định hô.



- Tôi lấy tư cách gì đàm phán có cần nói cho anh biết sao ?




Sắc mặt Trần Kiều trầm xuống lạnh lùng hỏi.



- Tiện nhân!



Quả nhiên khi nghe Trần Kiều nói vậy vẻ mặt Diêm Vọng liền thay đổi, đáy mắt hiện lên vẻ dữ tợn.



Chuyện cho tới bây giờ, Diêm Vọng đã biết mình không còn lá bài tẩy nào. Có Đường Tú Thi cùng Trần Kiều ở đây, các công nhân nhất định sẽ lựa chọn thu xếp ổn thỏa. Nhưng bọn hắn có thể dừng tay, Diêm Vọng lại không được. Thật vất vả gây ra chuyện hôm nay, nếu như bỏ qua sau này đừng mong tìm được cơ hội.



Hơn nữa tới bây giờ Diêm Vọng còn chưa thực hiện được mục đích. Diêm Xuân còn chưa được thả ra, tiền lương cũng không lấy tới tay. Nếu bỏ qua như vậy, Tô Mộc nhất định dùng tội danh hắn nháo sự bắt giữ hắn. Nếu thật sự hắn bị bắt vào ngục giam cùng cha hắn, vậy hết thảy đều xong rồi.



- Các anh em công nhân, đừng nghe bọn hắn ở đây nói bừa, hôm nay chúng ta đã làm thành như vậy, ngày sau Tô Mộc tuyệt đối sẽ tìm chúng ta phiền toái. Nếu đều là đường chết, chúng ta còn không bằng vây công Tô Mộc còn có thể lấy được một khoản tiền. Lưu trữ tiền cho lão bà đứa trẻ, cuối cùng còn đáng mặt đàn ông.



- Tới đi, là đàn ông hãy cùng tôi xông lên! Hôm nay nếu Tô Mộc Tô đại chủ tịch không cho chúng ta cách nói, không xuất ra tiền, dù nói hay thế nào cũng không thể tin tưởng!



Diêm Vọng lớn tiếng xúi giục.



Chẳng qua thật đáng tiếc chính là lời của Diêm Vọng vang lên nhưng không ai cử động. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, tất cả đều lựa chọn lui ra sau một bước.



Buồn cười, Diêm Vọng là mặt hàng gì có ai không rõ ràng lắm ? Hắn muốn làm gì chẳng lẽ họ không biết sao. Nếu không phải nhìn thấy mượn cơ hội nháo sự hôm nay có thể yêu cầu trả tiền lương, bọn họ còn tham gia như vậy ?



Bây giờ Tô chủ tịch cũng đã giải thích, Trần Kiều Trần xưởng trưởng đứng ra chứng minh, còn có Đường trợ lý của tập đoàn Cự Nhân đứng bên cạnh, ai còn nghĩ đi nháo sự.



Làm đi, nguyện ý thì chính mình làm ầm ĩ đi, hắn muốn chết không ai muốn ngăn trở. Nhưng muốn họ cùng chết, đừng hòng, sớm chết tâm đi thôi!




Công nhân dù sao là công nhân, trong lòng vẫn là người lương thiện. Có được miếng cơm ăn cũng không ai muốn đi nháo sự. Còn khỏi nói xúi giục họ vây công phó chủ tịch huyện.



Hô!



Trong lòng Tô Mộc thả lỏng, tình thế rốt cục không còn mở rộng. Những công nhân ở đây cũng biết tiến lui, mình đưa ra chứng cớ rốt cục đã thông suốt.



Nghĩ tới đây, ánh mắt Tô Mộc lạnh lùng:



- Diêm Vọng, anh bị hiềm nghi vây công cán bộ lãnh đạo quốc gia, tụ động nháo sự, xông vào cơ quan ủy ban quốc gia, hiện tại tôi lấy thân phận phó chủ tịch huyện tuyên bố, anh không được rời đi, ở lại đây chờ bị mang đi thẩm tra!



- Ai dám ?




Diêm Vọng nhe răng cười, đáy lòng điên cuồng hô, Tô Mộc, mày muốn cho tao chết, tao lưu cho mình chút dấu vết trước đã.



- Các anh em, lên đi, lưu lại Tô Mộc, tuyệt đối không cho hắn đi!



Nói xong vài người bên cạnh Diêm Vọng liền xông về phía trước, sắc mặt Tô Mộc trầm xuống, hai tay vươn ra đem Đường Tú Thi cùng Trần Kiều kéo ra sau lưng, lạnh lùng nói:



- Đoạn Bằng, bắt Diêm Vọng cho tôi! Đỗ Liêm, gọi điện thoại cho Từ cục bọn họ tới ngay! Cát Minh Lãng, đồn công an trong khu khai phát đâu ? Vì sao bọn hắn còn chưa lộ mặt, gọi họ lập tức tới ngay cho tôi!



Hiện tại Tô Mộc đã thật sự phẫn nộ!



Một tên vô lại như Diêm Vọng cũng dám làm ra chuyện phát rồ thế này! Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ nơi này là địa bàn của hắn, lời của hắn là vương pháp hay sao ?



Phanh phanh!



Đoạn Bằng nháy mắt lao tới, quyết đoán ra tay, mỗi chiêu mỗi thức thật lưu loát, toàn bộ đều bị bẻ gãy cánh tay.



Trong chớp mắt Đoạn Bằng đã xuất hiện bên người Diêm Vọng, thật xảo diệu bóp cổ họng trấn áp hắn!



Cơ hồ đồng thời tiếng còi xe công an vang lên thật chói tai, từng chiếc xe công an xuất hiện trước cổng quản ủy hội, một nhóm công an võ trang đầy đủ nhảy xuống, rất nhanh đã tạo xong trận hình vây quanh.



- Tất cả mọi người nghe đây, chỉ cần là kẻ nháo sự lập tức bắt giữ. Nếu ai dám lộn xộn, đều khống chế tại chỗ cho tôi!



Từ Tranh Thành lớn tiếng nói.



Cục diện trước mắt làm Từ Tranh Thành cực kỳ giận dữ. Xe của Tô Mộc bị vây bên trong, tới bây giờ còn chưa đi ra. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, cục trưởng công an như hắn xem như xong rồi.



Các người nghĩ muốn kéo tôi xuống sân khấu, tôi còn cần khách khí với các người sao ?



Xong rồi!



Xong rồi!



Lần này thật sự xong rồi!



Diêm Vọng nhìn đoàn xe công an cách đó không xa, lại nhìn thấy công an võ trang đầy đủ bao quanh, trong mắt lần đầu tiên toát ra vẻ sợ hãi.