Quan Bảng

Chương 348: Bí ẩn do ai ban tặng




- Rất tốt!



Tô Mộc mỉm cười nói.



Nghe được lời thông báo của Trần Kiều, Tô Mộc cũng không nhiều lời, chỉ nói hai chữ thật đơn giản, thậm chí không hề biểu lộ chút ý tò mò nào.



- Anh thật sự không cảm thấy hiếu kỳ, vì sao tập đoàn Cự Nhân sẽ đáp ứng làm như vậy sao ?



Trần Kiều rất muốn hỏi vấn đề này, nhưng cuối cùng để lại trong lòng.



Phải biết rằng hiện tại Tô Mộc là phó chủ tịch huyện, không phải người bình thường, nếu Trần Kiều còn tùy tiện nói chuyện không màng thân phận như trước kia, hiển nhiên là không ổn.



Đường Tú Thi ngồi vững vàng, trên mặt không hiện lên cảm xúc gì khác thường, nhưng lại không chút do dự hỏi:



- Tô chủ tịch, chẳng lẽ anh không hiếu kỳ vì sao kết quả lại như vậy sao ?



- Việc này có gì mà tò mò, nếu tôi đem quyền lực giao cho Trần xưởng trưởng, như vậy hết thảy đều là công lao của nàng.



Tô Mộc khẽ cười nói.



- Anh ?



Đường Tú Thi nghe câu trả lời của hắn, giận đến nghiến răng.



Kỳ thật Đường Tú Thi là một cô gái có tính cách thật kiên định, nếu không phải sự tình thật thái quá, nàng tuyệt đối sẽ không thất thố. Khi đàm phán với Gia Hòa, ngay từ thời khắc đầu tiên Đường Tú Thi đã chuẩn bị làm theo phương châm ngày trước, hoàn toàn thôn tín nhà máy.



Mặc dù nói hiện tại tài chính của tập đoàn Cự Nhân có chút khẩn trương, nhưng chỉ cần nuốt Gia Hòa, lấy Gia Hòa thế chấp ngân hàng cho vay, sẽ không còn bao nhiêu vấn đề.



Chẳng qua làm cho Đường Tú Thi cảm thấy giật mình chính là tới cuối cùng Đỗ đại lãnh đạo lại tự mình gọi điện tới, nói rằng cứ dựa theo điều kiện như bây giờ đàm phán. Việc này ở trong lịch sử của tập đoàn Cự Nhân, thật sự tuyệt đối hiếm thấy.



Cho nên trong lòng Đường Tú Thi thật khiếp sợ.



Cũng chính vì điều này làm cho nàng hiểu được, lúc trước sở dĩ tập đoàn Cự Nhân đồng ý tới trấn Hắc Sơn đầu tư, chỉ sợ nguyên nhân lớn nhất là vì Tô Mộc. Bởi vậy đêm nay nàng mới đồng ý lời mời chiêu đãi của Trần Kiều, muốn gặp mặt Tô Mộc thuận tiện hỏi thăm nguyên nhân.



Ai ngờ nghe Tô Mộc trả lời kiểu cho qua như vậy.



- Được rồi được rồi, những điều này chỉ là việc nhỏ, tin tưởng tiền đồ Gia Hòa nhất định là quang minh! Tới đi, chúng ta cùng cạn chén vì tương lai của Gia Hòa!



Dương Tiểu Thúy ngồi bên cạnh xen lời cười nói.



- Cạn!





Cho dù Đường Tú Thi có cao ngạo, trường hợp như vậy cũng sẽ không thất lễ. Uống cạn một chén, đem nghi hoặc trong lòng dằn nén xuống.



- Đường trợ lý, sau này nhà máy đặt tên mới là gì ? Bao giờ có thể chính thức bắt đầu sản xuất ?



Tô Mộc hỏi.



- Vấn đề đặt tên không cần lo lắng, nhất định phải sửa. Về phần sản xuất, Tô chủ tịch cứ yên tâm đi, bởi vì trụ cột Gia Hòa xem như không sai, chỉ cần tiến cử thêm trang bị lại khoanh một khu vực trong vùng du lịch, là có thể đầu nhập hoạt động. Nếu như điều kiện cho phép, chậm nhất trong nửa năm nhà máy có thể đưa ra thị trường.



Nhắc tới chính sự, Đường Tú Thi hoàn toàn nghiêm túc.



Nửa năm là có thể mở ra thị trường, điều này cũng tiếp cận với tính toán của Tô Mộc. Tính chất của Gia Hòa cùng Hoàng Vân khác nhau, Hoàng Vân đã hoàn toàn rơi vào trạng thái triệt để phá sản, ngoại trừ bảo lưu phương tiện trụ cột, toàn bộ thứ khác đều bị lãng phí. Chỉ nhắc tới số nợ nần ba triệu, đã là một gánh nặng không nhỏ.



Mà Gia Hòa nhờ có Trần Kiều, mặc dù nhà máy cũng bị suy bại nhưng không nợ nần, chỉ thiếu tiền lương cho công nhân, bị xuống dốc là vì quan niệm kinh doanh của người quản lý.




Hiện tại đã có tài chính cường thế đầu nhập, có được trang bị mới, Tô Mộc tin tưởng rất nhanh là có thể đưa vào hoạt động, nửa năm thời gian kỳ thật đã đầy đủ.



- Nói vậy tôi cần chúc mừng mọi người.



Tô Mộc cười nói.



- Nhưng mà Tô chủ tịch, điều kiện của chúng tôi đã bàn xong, anh nên biết tập đoàn Cự Nhân tới quý huyện đầu tư, nên có chính sách ưu đãi các anh cũng nên cấp. Chúng tôi không yêu cầu quá phận, chỉ cần là đối xử bình đẳng, được không ?



Đường Tú Thi hỏi.



- Không thành vấn đề!



Tô Mộc quyết đoán nói:



- Đường trợ lý, điểm này cô cứ yên tâm đi, làm phó chủ tịch quản lý khu khai phát, tôi đáp ứng cô, điều này hoàn toàn không thành vấn đề. Nhưng các cô chuẩn bị khi nào thì ký hợp đồng ? Nếu như ký hợp đồng, tôi nghĩ có thể để hội quản ủy khu khai phát chuẩn bị ?



- Có thể!



Đường Tú Thi gật đầu nói, lời này dù Tô Mộc không nói ra, nàng cũng phải yêu cầu.



Nghi thức ký hợp đồng kỳ thật cũng là một cách quảng cáo, quan chức tham dự có trọng lượng nặng nhẹ liền quyết định hạng mục kia có được xem trọng hay không trong khu vực. Nếu như có thể, nàng còn hi vọng mời Nhiếp Việt tham dự.



- Vậy là được rồi.



Tô Mộc cười nói:




- Trần xưởng trưởng, chuyện nhà máy cùng tập đoàn Cự Nhân, cô tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất xác định xuống đi.



- Hiểu được!



Trần Kiều nói.



Trong không khí hài hòa, buổi gặp mặt xem như hoàn thành. Đường Tú Thi là người đầu tiên rời đi, đêm nay nàng tới đây chỉ vì tò mò nguyên nhân kia mà thôi, nếu không tìm hiểu được nàng cũng không cần tiếp tục lưu lại nơi này. Nói thật, một cán bộ cấp phòng dưới huyện còn chưa đáng cho nàng xem trọng.



Dương Tiểu Thúy là người thứ hai rời khỏi, nàng làm lãnh đạo của nơi này, hiểu được có vài lời mình có thể nghe có những tin tức không nên tìm hiểu, nhất định phải tránh né.



- Tô chủ tịch, việc đàm phán cùng tập đoàn Cự Nhân tôi cũng không hiểu vì sao lại thuận lợi tới như vậy. Thật giống như ý của họ là giúp chúng ta giải quyết chuyện phiền toái, không hề gây khó khăn, đã trực tiếp đồng ý yêu cầu của chúng tôi đưa ra.



Lúc này Trần Kiều mới mở miệng, chân thành nói.



Bí ẩn kia chẳng những Đường Tú Thi muốn biết, Trần Kiều cũng vô cùng tò mò. Phải biết rằng lợi nhuận trong chuyện này không ít, nếu sau này sản phẩm nổi tiếng, Gia Hòa hưởng 20% cổ phần công ty là có thể chia hoa hồng cho công nhân, tuyệt đối là số tiền lớn.



Đường Tú Thi không ngốc, nàng là người quản lý thông minh lanh lợi chuyên nghiệp như vậy, vì sao lại đáp ứng yêu cầu như thế ?



- Chị Trần, làm tốt chuyện của cô là được, những chuyện khác không cần để ý.



Tô Mộc thản nhiên nói.



- Dạ!



Không hiểu vì sao khi Trần Kiều nhìn Tô Mộc lại hiện lên vẻ sùng bái. Tô Mộc thật trẻ tuổi, nhưng lại có thể nhẹ nhàng đã đem vấn đề giải quyết, loại thủ đoạn như vậy Triệu Thụy An tuyệt đối không thể so sánh.



Nghĩ tới đây, đáy lòng Trần Kiều sản sinh cảm xúc khác thường. Nghĩ tới chuyện đêm đó, nhịp tim của nàng chợt gia tốc, cúi thấp đầu không dám tiếp tục nhìn thẳng vào hắn.




- Chị Trần, cho tới nay tôi chưa từng hỏi qua cô, rốt cục cô làm sao bị cách chức ? Là ai làm ra quyết định ?



Tô Mộc đột nhiên hỏi.



- A…



Trần Kiều còn đang thất thần làm sao nghe được câu hỏi của hắn, nhất thời ngẩn người. Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu, không biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, nhìn khuôn mặt thoáng đỏ của nàng, không khỏi hỏi:



- Chị Trần, cô không phải uống nhiều quá rồi đi ? Sao mặt đỏ như vậy ?



- Không có gì, chỉ có chút nóng nực, vừa rồi anh hỏi gì ?




Trần Kiều vội vàng nói sang chuyện khác.



- Tôi là hỏi cô làm sao bị cách chức ?



Tô Mộc hỏi.



Vừa nhắc tới chuyện này, cảm giác mờ tối trong lòng Trần Kiều lập tức biến mất, trên mặt hiện lên vẻ bi phẫn.



- Tô chủ tịch, quyền lực Gia Hòa kỳ thật luôn nắm giữ trong tay bí thư Đảng ủy nhà máy Lôi Phong. Bởi vì có rất nhiều lần tôi không đồng ý với ý kiến của hắn, hơn nữa trong vài lần hội nghị ngang nhiên bác bỏ lời đề nghị nhân sự của hắn. Cho nên hắn mượn một cơ hội trực tiếp mời dự hội nghị Đảng ủy cách chức của tôi.



- Anh nói hắn cách chức tôi còn chưa tính, nhưng anh biết không ? Hắn đề nghị ai làm xưởng trưởng ? Là phó xưởng trưởng Hoàng Tử Phong. Hoàng Tử Phong là ai ? Người nào không biết hắn là tâm phúc của Lôi Phong. Nếu Hoàng Tử Phong có thể đảm nhiệm trọng dụng còn chưa tính, trên thực tế đối với việc quản lý nhà máy, hắn hoàn toàn dốt đặc cán mai.



- Trước kia khi tôi còn làm xưởng trưởng, từng bị Lôi Phong điều đi học tập, vừa học tập suốt cả một năm. Không dối gạt anh, một năm đó đã làm Gia Hòa xuống dốc. Một năm bị Hoàng Tử Phong kinh doanh, mỗi tháng Gia Hòa lỗ vốn ít nhất là một trăm ngàn, hơn nữa mỗi tháng đều gia tăng.



- Hiện tại hay lắm, Lôi Phong còn cho Hoàng Tử Phong làm xưởng trưởng. Tô chủ tịch, không phải tôi nói khoa trương, nếu anh không tin thì hãy xem, còn để Hoàng Tử Phong tiếp tục gây sức ép, không tới một năm Gia Hòa còn thê thảm hơn cả Hoàng Vân. Bao nhiêu trụ cột tích góp nhiều năm, đều sẽ bị vét sạch.



Nghe Trần Kiều nói, Tô Mộc luôn cau chặt mày. Nếu thật sự là như vậy, Lôi Phong kia thật sự đáng chết. Nhận thức không rõ thì thôi, còn liên tục sai lầm, đây rõ ràng muốn đẩy Gia Hòa vào tử địa.



- Cô nói đều thật sự ?



Tô Mộc trầm giọng hỏi.



- Chủ tịch, nếu anh không tin lời của tôi, đại khái có thể điều tra. Chỉ cần là công nhân Gia Hòa anh cứ tùy tiện hỏi thăm là được. Tôi dám cam đoan với anh, việc này tuyệt không một chút giả dối.



Trần Kiều nghiêm túc nói.



- Việc này tôi sẽ xử lý.



Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.



Kỳ thật cho tới bây giờ, việc Trần Kiều đàm phán cùng Đường Tú Thi cũng không dùng thân phận nào chính thức. Nàng đã không còn là người của Gia Hòa, không có chức vị gì trên người. Điểm này Tô Mộc đã sớm nghĩ qua, mặc dù Đường Tú Thi đã nói, nếu thật sự thu mua thành công, Trần Kiều sẽ được tập đoàn Cự Nhân mời nhậm chức trở thành người quản lý mới của nhà máy Gia Hòa.



Nhưng trước đó Trần Kiều nhất định phải có một thân phận thích hợp, chỉ có như vậy nàng mới có thể đại biểu Gia Hòa danh chính ngôn thuận ký hiệp nghị.



Mang theo ý nghĩ này, Tô Mộc rời khỏi Kim Sắc Huy Hoàng, trong đầu không ngừng suy nghĩ chuyện của khu khai phát, trong lòng đã có chủ ý.



Đúng lúc này, di động của hắn reo lên, sau khi chuyển máy nghe được tiếng cười tiện tiện bên kia, Tô Mộc biết mình suy đoán đúng.



Sở dĩ tập đoàn Cự Nhân làm ra nhượng bộ lớn như vậy, tất cả đều nhờ người này ban tặng.