Quan Bảng

Chương 345: Giận! Xấu hổ! Kinh!




Vẻ mặt quan trọng của Đỗ Liêm khiến Ông Đỗ nghĩ mình vừa nói ra lời gì thật quan trọng:



- Con sao vậy ? Cha nói gì sao ?



- Đợi một chút, cha mới nói nhà máy xi măng Hoàng Vân làm sao ?



Đỗ Liêm hỏi.



- Nga, nguyên lai con hỏi chuyện này sao. Kỳ thật cha cũng chỉ nghe người ta nói, con cũng biết cha nhàn rỗi vẫn hay chơi cờ với họ. Lúc đang chơi cờ cha nghe có người nói xưởng trưởng Diêm Xuân của nhà máy Hoàng Vân bị bắt. Sau đó người của nhà máy chuẩn bị làm ra động tĩnh, hình như muốn tới ủy ban huyện thị uy, cho họ thả Diêm Xuân.



Ông Đỗ nói.



Còn có loại chuyện này!



Việc này cho dù là Đỗ Liêm ngày trước cũng cảm giác được không thích hợp, càng khỏi nói với vị trí hiện tại của hắn liền quyết định hắn phải có khứu giác mẫn tuệ với bất cứ chuyện gì.



- Cha, chờ con một chút, một lát chúng ta tiếp tục nói chuyện!



Đỗ Liêm nói xong liền cầm lấy di động đi vào phòng.



Bà Đỗ nhìn bộ dạng gấp gáp của con trai, có chút lo lắng hỏi:



- Con mình sẽ không xảy ra chuyện gì đi ?



- Đúng là ý nghĩ đàn bà! Con mình có thể xảy ra chuyện gì! Bà không thấy sao ? Hiện tại ngay cả cục trưởng cục vệ sinh cùng cục giáo dục đều tới nhà nói chuyện với con chúng ta như vậy, sau này bà cứ đợi hưởng phúc đi.



Ông Đỗ nói.



- Cũng phải!



Bà Đỗ nhất thời tìm được cảm giác:



- Sau này tôi đi ra ngoài, tôi thật không tin còn có ai dám nhe răng với tôi, dám xem thường tôi. Nói thật, tối nay nhìn Hoàng Tô xám xịt rời khỏi nhà chúng ta, trong lòng tôi vô cùng thống khoái! Như vậy mới xứng với bà ta! Còn muốn giới thiệu đối tượng cho con tôi, con tôi còn thiếu đối tượng sao ?



- Chậc chậc, xem bộ dạng hiện giờ của bà, giống như con bà đã lên làm chủ tịch huyện rồi vậy.



Ông Đỗ nói.



- Chuyện sớm hay muộn!



Bà Đỗ hưng phấn đáp.



Hai lão nhân ở trong phòng khách kích động, Đỗ Liêm vào phòng gọi điện thoại, hắn không xác định hiện tại Tô Mộc có bận rộn hay không. Nhưng việc này thật sự rất trọng yếu, không thể không gọi điện quấy rầy.



May mắn điện thoại rất nhanh được kết nối.



- Đỗ Liêm, sao trễ vậy còn gọi điện thoại cho tôi ? Về tới nhà chưa ?



Tô Mộc cười hỏi.



Tô Mộc đã sớm rời khỏi Kim Sắc Huy Hoàng, bây giờ hắn đang ở trong nhà khách, cũng vừa đi tắm nước nóng, sau đó thư giãn nằm trên giường đọc sách.



- Chủ tịch, tôi đã về tới nhà, vừa rồi tôi nghe cha tôi nói chuyện, cảm thấy thật trọng yếu, cho nên muốn báo cáo với anh. Không biết có quấy rầy anh nghỉ ngơi hay không ?





Đỗ Liêm nói.



- Không có việc gì, nói đi!



Tô Mộc nói.



- Chủ tịch, là như vậy. Tôi nghe cha tôi nói công nhân nhà máy xi măng Hoàng Vân hình như có ý kiến bất mãn với việc Diêm Xuân bị bắt, bọn họ chuẩn bị đi ủy ban huyện kháng nghị, muốn ủy ban thả Diêm Xuân.



Đỗ Liêm trầm giọng nói.



- Cái gì ?



Tô Mộc cả kinh:



- Việc này anh nhanh chóng điều tra rõ ràng, rốt cục là chuyện gì xảy ra ?



- Dạ hiểu!




Đỗ Liêm vội vàng nói.



Sau khi Tô Mộc cúp điện thoại, châm điếu thuốc lá, thoáng híp mắt, thật hiển nhiên tin tức vừa rồi làm cho hắn thật giật mình. Hắn làm sao cũng không nghĩ tới Diêm Xuân còn có lực kêu gọi lớn như vậy trong nhà máy Hoàng Vân. Sau khi hắn bị bắt còn có người muốn thông qua kháng nghị thị uy bức bách cơ cấu ủy ban thả người.



- Hừ! Các người thật sự có can đảm dám làm!



Tô Mộc cười lạnh nói.



Hiện tại Tô Mộc đã nghĩ ra một điểm, có lẽ Diêm Xuân cũng không có lực kêu gọi lớn như vậy. Những kẻ muốn tụ đông nháo sự chỉ là muốn dự vào sự kiện của Diêm Xuân bức bách ủy ban tỏ thái độ, rốt cục nên làm sao giải quyết vấn đề nhà máy Hoàng Vân.



- Chuyện này cũng không phải không có biện pháp lợi dụng một chút…



Tô Mộc vừa nghĩ tới đây, quan bảng liền xoay tròn. Nếu việc này có thể không phát sinh là tốt nhất, nhưng nếu thật sự xảy ra, hắn phải nghĩ biện pháp làm sao khống chế tình thế phát triển, đồng thời đem ý nghĩ của mình chấp hành không bị ngăn trở.



Thời gian trôi qua thật nhanh.



Kim Sắc Huy Hoàng.



Khi ánh mặt trời hôm sau chiếu sáng khắp cả mặt đất, Trần Kiều mê man mở mắt, ngay lúc nàng vừa tỉnh lại liền phát hiện trước mặt đang đứng một người, theo bản năng liền kinh hãi hét to.



- Hét gì mà hét, chị muốn hù chết ai đây ?



Dương Tiểu Thúy lớn tiếng nói.



- Tại sao là em ? Sáng sớm em đứng chỗ này của chị, rốt cục là ai muốn hù chết ai chứ!



Trần Kiều than thở nói.



- Được rồi, thật không biết tối qua chị đã uống bao nhiêu rượu. Nhanh tỉnh táo, rửa mặt, đi làm chuyện chính sự.



Dương Tiểu Thúy nói.



- Làm chính sự ? Làm chính sự gì ?




Trần Kiều uể oải nằm vật xuống sô pha, đầu vẫn có chút ngất, tối qua nàng nhớ mình gặp mặt bạn học gì đó của Dương Tiểu Thúy, sau đó xảy ra chuyện gì thì nàng không nhớ được nữa.



Trời ạ, hai người chúng tôi không phải đã làm chuyện gì đi ?



Không có, tuyệt đối không có, quần áo của mình vẫn sạch sẽ chỉnh tề như vậy!



Rốt cục đã xảy ra chuyện gì ?



- Thật là, nếu chị tiếp tục sống vất vưởng như vậy, sớm hay muộn cũng bị phế bỏ. Đi thôi, em nghe nói khu khai phát hiện tại do vị Tô chủ tịch mới nhậm chức quản lý, Tô chủ tịch rất có quyết đoán, trước kia đem trấn Hắc Sơn phát triển, mấy ngày trước còn kéo xuống Sở Tác Mai. Chị đi tìm hắn, nói không chừng sẽ có thu hoạch không tưởng được.



Dương Tiểu Thúy nói.



Tìm Tô Mộc ?



Trần Kiều cười khinh thường:



- Làm quan đều là như vậy, quan lại bao che cho nhau, chị đi tìm hắn ích lợi gì, còn không bằng ở đây uống rượu.



- Trần Kiều, tử bà nương, còn không nhanh chóng đứng lên cho tôi! Đừng ở trong này giả chết, đi nhanh! Tô Mộc không phải loại người mà chị nghĩ, đợi khi nào chị đi thì sẽ hiểu. Nói thật cho chị biết, tôi đã hẹn trước, chín giờ. Bây giờ là tám giờ rưỡi, nếu chị không đi, hắc hắc, chị biết hậu quả.



Dương Tiểu Thúy cười bỡn cợt.



- A! Tiểu Thúy đáng chết, dám âm tôi! Bị cô hại thảm!



Trần Kiều nghe vậy vội vàng ngồi dậy, kỳ thật nàng vô cùng thưởng thức Tô Mộc, chỉ nói hắn có thể làm trấn Hắc Sơn phát triển đã đủ làm nàng bội phục.



Huống chi Dương Tiểu Thúy còn ra chiêu như thế, nếu nàng còn không đi, thật sự đắc tội Tô Mộc, ngày sau thật sự không biện pháp tiếp tục hỗn trong Hình Đường.



Dương Tiểu Thúy nhìn thấy Trần Kiều biến mất trước mắt, khóe môi lộ tia cười thần bí:



- Trần Kiều, không biết chị nhìn thấy được Tô Mộc rồi sẽ có biểu tình gì, ha ha, em thật sự muốn nhìn xem một chút.



Tòa lầu ủy ban huyện.



Đợi khi Trần Kiều đi tới, đã sắp chín giờ. Nàng đứng trong hành lang sửa sang lại quần áo, xác định đã tươm tất, liền đi thẳng tới văn phòng của Tô Mộc.




- Chào anh, tôi có hẹn với Tô chủ tịch!



Trần Kiều cười nói.



- Cô là Trần xưởng trưởng đi ?



Đỗ Liêm đứng dậy hỏi.



- Tôi là Trần Kiều!



- Chào cô, chờ một chút!



Đỗ Liêm đứng dậy đi gõ cửa, sau đó rất nhanh đi ra:



- Chủ tịch đang chờ cô bên trong, cô vào đi thôi!




- Đa tạ!



Trần Kiều đẩy cửa đi vào phòng, ngay nháy mắt nàng đi vào, trên mặt liền lộ vẻ khẩn trương. Phải biết rằng người trong phòng chính là phó chủ tịch huyện, phân công quản lý khu khai phát, không phải là người đi đường, nói sai một lời sẽ mang tới hậu quả xấu cho bản thân.



- Chào Tô chủ tịch, tôi là Trần Kiều, tôi…di, tại sao là anh ? Tại sao anh ở chỗ này ? Trời ạ, anh không phải đang giả mạo Tô chủ tịch đi ? Còn không nhanh rời khỏi, thật sự lớn mật làm bậy!



Trần Kiều vừa đi vào nhìn thấy Tô Mộc đứng cạnh cửa sở, mới mở miệng chào hỏi liền nhìn thấy rõ khuôn mặt người đang đứng, nháy mắt vẻ mặt thay đổi, lộ ra vẻ sợ hãi.



- Chị Trần, chúng ta lại gặp mặt, ngồi xuống nói chuyện đi!



Tô Mộc mỉm cười nói.



- Không phải đâu ?



Cho dù tính tình Trần Kiều quyết đoán, lúc này nhìn dáng vẻ của Tô Mộc cũng biết mình đã đoán sai, thanh niên trước mắt thật sự là phó chủ tịch huyện Hình Đường. Nghĩ tới đây Trần Kiều che miệng, trừng to mắt không dám tin.



- Anh chính là Tô Mộc ?



- Hoàn toàn thật sự!



Tô Mộc cười nói.



Điên rồi, thật sự muốn điên rồi!



Hiện tại Trần Kiều muốn phát điên, nghe câu trả lời của Tô Mộc nàng chỉ có cảm xúc phẫn nộ!



Nhưng sau nỗi phẫn nộ là thẹn thùng, nghĩ tới đêm qua mình làm ra hành động thất thố, Trần Kiều chỉ cảm thấy da mặt nóng bỏng.



Sau thẹn thùng lại là giật mình sợ hãi, rốt cục nàng có nói ra lời nào sai lầm hay không, nếu không thật sự xui xẻo!



Dương Tiểu Thúy cũng thật là, biết người này là phó chủ tịch huyện còn không nói với nàng, khiến cho nàng rơi vào hoàn cảnh xấu hổ như bây giờ mới vui vẻ sao.



Tô Mộc đứng sau bàn làm việc nhìn thấy phản ứng của Trần Kiều, chỉ mỉm cười. Nếu không phải hắn là phó chủ tịch huyện, phỏng chừng nàng đã sớm bỏ ra về, cần gì ở lại nơi này rơi vào hoàn cảnh khó xử như thế!



- Chị Trần, trước khi bàn chuyện công việc, tôi nghĩ cũng nên giải thích rõ ràng. Cô nên biết, tôi không có ý giấu diếm thân phận của mình. Khi lần đầu tiên gặp cô là do tiểu Thúy dặn tôi đừng nói ra, nói khi đó tâm tình của cô không tốt, nhìn thấy quan viên sẽ tức giận.



- Mà lần thứ hai gặp mặt là tối hôm qua, cô cũng biết cô uống hơi nhiều, tôi có nói tôi là phó chủ tịch huyện chỉ sợ cô cũng không tin. Cho nên tôi nghĩ nếu đã như vậy chi bằng không nói, đợi lần sau gặp mặt cô sẽ biết. Nếu vì vậy làm cho cô mất hứng, tôi xin lỗi.



Tô Mộc nói.



- Không, không cần nói xin lỗi!



Trần Kiều vội vàng nói.



Những lời Tô Mộc nói đều là sự thật, Trần Kiều cũng biết mình không nên tức giận. Nàng chỉ nhất thời không thể tiếp nhận sự thật này mà thôi.



Phó chủ tịch huyện trẻ tuổi như vậy, thật sự khó tin!



Khoan khoan, tối hôm qua hắn có nhìn thấy…



Nghĩ tới đây Trần Kiều cảm giác thân thể nóng lên, đầu cúi thấp, khuôn mặt đỏ bừng, không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào Tô Mộc.