Quan Bảng

Chương 319: Sát ý




Trên khuôn mặt còn ướt nước mắt của Đường Kha lộ ra ánh mắt kiên nghị, đôi mắt hiện lên vẻ vô cùng chấp nhất. Tất cả những chuyện này giống như đang nói rõ, Đường Kha cũng không nói đùa, cô bé sẽ không tiếp tục rơi nước mắt.



Có lẽ đúng như lời cô bé đã nói, nước mắt của nàng đã chảy khô cạn.



Bi thống thường thường hữu hiệu hơn bất kỳ thủ đoạn gì, nó có thể làm một người thành thục trong thời gian ngắn nhất. Hiện tại Đường Kha cấp cho Tô Mộc một loại cảm giác, lớn dần thật nhanh trong bi thống. Lấy một loại tốc độ làm người ta kinh diễm, hoàn thành xong quá trình thuế biến cả cuộc đời.



Cho dù không tận mắt nhìn thấy, Tô Mộc vẫn có thể tưởng tượng được những ngày này Đường Kha phải trôi qua tình huống thế nào, thừa nhận sự xem thường ra sao, đã gặp phải tra tấn thê thảm không nói nên lời.



- Đường Kha, Chú Tô đáp ứng cháu, hết thảy đều sẽ đi qua. Tin tưởng Anh Đường sẽ kiên trì, cha cháu còn muốn nhìn thấy nụ cười của cháu, còn muốn nhìn thấy cháu lớn dần.



Tô Mộc ôm Đường Kha vào lòng, ôn nhu nói.



- Chú Tô, nếu cha cháu quả thật có gì không hay xảy ra, cháu nên làm gì bây giờ ? Cháu nên làm gì bây giờ…



Đường Kha thì thào lẩm bẩm.



- Đường Kha, chỉ cần có Chú Tô ở đây, sẽ không để cho cháu chịu ủy khuất. Hiện tại cháu nên tỉnh táo lại, thở sâu, khống chế tâm tình của mình. Chú không hi vọng khi cha cháu đi ra, nhìn thấy hình dạng này của cháu.



Tô Mộc khẽ nói.



- Cháu sẽ không để cha cháu nhìn thấy sự yếu ớt của cháu, tuyệt đối không thể cho cha nhìn thấy!



Đường Kha rời khỏi ngực Tô Mộc, quật cường nói.



Đợi khi Đường Kha ngồi xuống ghế, Cẩu Đản bọn họ nhanh chóng vây quanh, nhỏ giọng an ủi. Lời nói tuy nghe thật thẳng thắn, nhưng tình ý ẩn chứa vô cùng chân thật.



- Lãnh đạo, chuyện này làm sao bây giờ ?



Trong mắt Từ Viêm đằng đằng sát khí.



Đều nghe nói bệnh viện rất đen, trước kia Từ Viêm còn chưa tin, thật không ngờ một màn rành rành như vậy lại phát sinh trước mắt, không tin cũng khó khăn. Hắn biết hiện tại Tô Mộc được phân công quản lý chính là vệ sinh, chuyện này hẳn phải do Tô Mộc đi xử lý. Hiện tại chỉ cần một câu nói của Tô Mộc, Từ Viêm sẽ dám ra tay bắt giữ Lâm Thiên Vũ.



Loại bác sĩ y đức tiêu vong như vậy, cho dù y thuật cao minh cũng trở thành bại hoại của xã hội.



- Chuyện này không để yên!



Thanh âm Tô Mộc lạnh lùng nói.



Đúng như Từ Viêm suy đoán, hiện tại Tô Mộc thật phẫn nộ. Toàn bộ lửa giật đều áp lực trong lòng, tùy thời đều sắp bùng nổ. Hắn có thể khoan dung chuyện sau khi mình nhậm chức lãnh đạo ban ngành dưới tay không tới hội báo công tác, nhưng tuyệt đối không thể dung nhẫn những người kia dám bỏ rơi nhiệm vụ.



Phải biết rằng làm bác sĩ, một lần bỏ rơi nhiệm vụ rất có thể chôn vùi tính mạng một con người.



Tô Mộc đi sang một bên, nghĩ nghĩ, đáy mắt lướt qua tia tàn nhẫn. Hắn trực tiếp gọi điện cho Nhiếp Việt:





- Nhiếp bí thư, có chuyện tôi nghĩ thông báo trước với ngài một tiếng!



- Chuyện gì ?



Nhiếp Việt hỏi. Hắn có thể nghe ra được trong lời nói của Tô Mộc lộ ra sát khí, khiến trong lòng hắn không nhịn được căng thẳng, suy đoán là ai trêu chọc tới Tô Mộc.



- Nhiếp bí thư, sự tình là như vậy. Trước kia khi tôi ở trấn Hắc Sơn chấp chính, nơi đó có một thôn, tên là Hầu Tử Bối. Trong thôn có người tên là Đường Ổn, mấy ngày trước hắn phát bệnh, cần làm phẫu thuật tim, nhưng…



Nghe Tô Mộc hội báo, sắc mặt Nhiếp Việt từ ban đầu lơ đãng dần dần biến thành trầm trọng. Nhất là khi hắn nghe được, Đường Ổn ở trong bệnh viên Đông Giao sáu ngày đêm, nhưng lại cứ phải thay đổi vị trí từ phòng bệnh cùng đại sảnh không ngừng, khuôn mặt hắn đã biến thành phẫn nộ.



- Tô Mộc, chuyện này cậu muốn xử lý thế nào thì làm thế đó, tôi đại biểu huyện ủy ủng hộ cậu. Cậu không cần có gánh nặng tâm lý, trước tiên đem sự tình biết rõ ràng. Chỉ cần có bằng chứng chính xác trong tay, tôi sẽ cho Ban kỷ luật thanh tra can dự.



Nhiếp Việt trầm giọng nói.




- Dạ, Nhiếp bí thư!



Tô Mộc gật gật đầu.



Phanh!



Nhiếp Việt vừa cúp điện thoại, liền phẫn nộ vỗ bàn. Một nông dân hiền lành, bệnh viện các người nói không tiền không cứu còn chưa tính, ba ngày đã tiêu hết mười ngàn đồng của người ta, nhưng lại không hề chữa trị gì, mười ngàn kia cho dù ném trong nước cũng có thể nghe được tiếng vang.



Vậy thì còn chưa nói, không có tiền thì đuổi ra phòng bệnh, có tiền thì chuyển trở về, các người cho rằng bệnh viện là địa phương nào ? Là công viên các người mở ra sao ? Muốn thế nào thì làm thế đó ? Còn có trình tự quy củ hay không!



Hiện tại huyện Hình Đường dưới sự chấp chính của Nhiếp Việt có thể nói đang vây trong thời kỳ phát triển tốc độ cao, nếu chuyện này đã phát sinh còn bị truyền đi ra, hình tượng của hắn trong mắt thượng cấp lãnh đạo sẽ biến thành cái gì ?



- Cục vệ sinh Sở Tác Mai!



Nghĩ tới cục trưởng này, từ sau khi Tô Mộc nhậm chức liền tìm đủ loại lý do không tới bái phỏng, trong mắt Nhiếp Việt lộ ra tức giận không hề che giấu.



- Hệ thống vệ sinh đã tới thời điểm chỉnh đốn…



Nhiếp Việt biết, mỗi lần cần điều chỉnh nhân sự đều là một lần cắt thành phốt đau muốn chết, đều là một lần đánh cờ kịch liệt. Cục vệ sinh luôn phân công cho Trương Giải Phóng quản lý, là phạm vi quản hạt của Triệu Thụy An.



Nếu đặt tại trước kia Nhiếp Việt sẽ không động tới, nhưng hiện tại nếu cục vệ sinh rơi vào trong tay Tô Mộc, nắm lửa này hắn phải thuận thế mà đốt, còn phải mạnh mẽ giúp đỡ, nhất định phải đốt vào yếu điểm.



Tô Mộc vừa thu lại điện thoại, liền nhìn thấy Đỗ Liêm từ ngã rẽ đi qua, vừa thấy hắn liền đi nhanh tới. Nói thật, mãi cho tới lúc này Tô Mộc vẫn cảm thấy thật hài lòng với Đỗ Liêm. Trải qua một năm bị ghẻ lạnh, hiện tại Đỗ Liêm tiến lui có độ, làm việc thật có chừng mực.



- Chủ tịch.



Đỗ Liêm đi lên trước.




- Sự tình thế nào ?



Tô Mộc hỏi.



- Chủ tịch, là Từ cục tự mang người tới. Lần này chẳng những là Ngưu Giá Cường, còn có hai công an giao thông cũng bị mang đi. Từ cục vốn định cùng tới đây nhìn xem có gì cần giúp đỡ hay không, nhưng nghĩ tới vụ án kia cần sớm kết thúc, sớm đưa ra kết quả xử lý nên đã về cục trước. Từ cục nói, chỉ cần sự việc có kết quả, sẽ đích thân hội báo với ngài.



Đỗ Liêm nói.



- Ân!



Tô Mộc gật gật đầu, ý bảo đã biết.



Tâm tư Từ Tranh Thành, Tô Mộc có thể đoán được vài phần. Giống như lời nói của Từ Viêm, bởi vì quan hệ cha con giữa họ nên Từ Viêm thăng chức đều nhận được chỉ trích. Hiện tại nếu Từ Viêm đi cùng mình, Từ Tranh Thành còn đi tới đây, ảnh hưởng sẽ không tốt. Cho dù không có chuyện gì, cũng sẽ bị người làm ra sự cố. Dù sao hai cha con họ một người là cục trưởng, một người là cục trưởng phân cục, hơn nữa đều là thực quyền.



Kỳ thật Từ Tranh Thành không đi qua, Tô Mộc lại cảm thấy là một chuyện tốt, có thể nhìn ra được Từ Tranh Thành lão luyện thành thục. Về phần lời của Từ Tranh Thành, nói sẽ xử lý Ngưu Giá Cường, Tô Mộc cũng không để trong lòng. Một phú nhị đại ỷ có chút tiền làm xằng làm bậy, còn chưa có tư cách làm cho hắn phải xem trọng.



So sánh với những chuyện khác, tâm tình của Tô Mộc hiện tại chỉ đặt lên người Đường Ổn.



Chuyện lần này tuyệt đối không phải ngoài ý muốn, đây là vì mình nhận thức Đường Kha cho nên mới có khả năng trong thời điểm mấu chốt cưỡng chế làm cho bệnh viện cứu người. Nếu hắn không biết Đường Kha, tình huống sẽ thế nào ? Mỗi ngày trong bệnh viện Đông Giao có bao nhiêu người bệnh ra vào, chẳng lẽ bọn họ đều là người có tiền sao ? Nếu không có tiền còn vào đây khám bệnh, còn phải gặp được tình cảnh như vậy, ai có thể chịu đựng nổi ?



- Sở Tác Mai!



Tô Mộc nghĩ tới đây liền nhớ tới cục trưởng cục vệ sinh, cùng một màn hắn thấy được trong cục vệ sinh, trong lòng lập tức bừng lửa giận. Hắn không tin Sở Tác Mai không biết chuyện trong cục, không tin hắn không biết tấm màn đen trong bệnh viện Đông Giao, dưới tình huống đã biết nhưng Sở Tác Mai cũng không có biện pháp gì chỉnh đốn cải cách, nếu nói bên trong không có vấn đề, ai tin ?



- Đỗ Liêm, gọi điện thoại cho Sở Tác Mai tới đây!



Tô Mộc lạnh lùng nói.




- Dạ!



Đỗ Liêm đi nhanh sang một bên.



- Từ Viêm, bên cạnh tôi không có bao nhiêu người có thể sử dụng, hiện giờ tôi chỉ tin tưởng được anh, tôi giao cho anh một nhiệm vụ. Trước khi tìm được chứng cớ, anh tuyệt đối không thể bại lộ ra ngoài.



Tô Mộc trầm giọng nói.



- Tôi hiểu được!



Từ Viêm gật đầu đáp.



Làm công an, Từ Viêm hiểu rõ Tô Mộc muốn mình làm gì. Nếu chuyện này thành công, tuyệt đối sẽ khiến cho cả hệ thống vệ sinh chữa bệnh trong huyện náo động thật lớn, không thể không xem trọng.




- Chuyện của Anh Đường khẳng định không chỉ là lần đầu, anh không cần ở lại đây làm gì, tranh thủ thời gian điều tra toàn bộ sự việc, còn nữa, tôi muốn biết tấm màn đen trong bệnh viện Đông Giao nơi đây, bên cục vệ sinh có người đảm đương làm hậu trường hay không.



Tô Mộc lạnh lẽo nói.



- Tôi lập tức đi làm!



Từ Viêm xoay người định rời đi.



- Từ Viêm, nếu người không đủ, điều Đoạn Bằng tới đây, hắn am hiểu làm những chuyện này.



Tô Mộc dặn dò.



- Được!



Đợi Từ Viêm rời khỏi, trên mặt Tô Mộc hiện lên vẻ kiên nghị quyết đoán, chuyện này hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Ngay lúc hắn đang định tập trung phát triển khu khai phát, nếu như nói hệ thống vệ sinh dưới tay mình xuất hiện vấn đề, nhất định sẽ gây ảnh hưởng tới hắn. Loại chuyện hậu viện bốc cháy kiểu như vậy, Tô Mộc tuyệt đối không cho phép xuất hiện.



Huống chi loại chuyện này là hành vi vô nhân tính, không nghiêm trị không thể phục chúng, không nghiêm trị thật có lỗi với mũ quan trên đầu.



- Bên cạnh không có người tin cậy thật sự là không được, phải nghĩ biện pháp điều Đoạn Bằng tới.



Tô Mộc tự nhủ trong lòng, dù sao trước kia Đoạn Bằng làm tài xế cho hắn, hiện tại chỉ cần chút trình tự thuyên chuyển mà thôi.



Kế tiếp Tô Mộc ngồi cùng nhóm đứa trẻ chờ đợi tại hành lang bệnh viện, nhưng chưa qua được bao lâu, im lặng đã bị đánh vỡ, bởi vì có vài thân ảnh đang vội vàng đi tới.



Khi nhóm người này xuất hiện, những người trong bệnh viện đều chấn kinh. Phải biết rằng đó là những ai, đi đầu tiên chính là viện trưởng Vương Mậu Phi, theo sát chính là bí thư Đảng ủy bệnh viện Đông Giao Cao Phẩm. Đi sau hai người là chủ nhiệm các bộ môn trong bệnh viện. Nếu ở bình thường, dù muốn gặp một người trong bọn họ cũng không phải là chuyện dễ dàng.



Hiện tại thì sao ? Những người này đều đồng loạt xuất hiện, xem hình dáng đang thật lo lắng đề phòng. Lúc đi đường không ai chậm chạp, đều sốt ruột vội vã, chỉ sợ mình đi muộn sẽ bị trách phạt.



Chuyện gì xảy ra vậy ?



Chẳng lẽ nhân vật được đưa vào phòng cấp cứu thật lợi hại ?



Không đúng nha, nếu là nhân vật lợi hại sao lại bị bệnh viện đuổi ra ?



Chẳng lẽ…



Vào lúc này, Vương Mậu Phi cùng Cao Phẩm đi tới trước mặt Tô Mộc, cung kính nói:



- Tô chủ tịch!