Quan Bảng

Chương 312: Chủ nhục thần chết




Hai phụ nữ trung niên đang đan áo len hoàn toàn không để ý tới thanh âm tiếng hét to của thanh niên trẻ tuổi kia, vẫn cắn hạt dưa lại tiếp tục trò chuyện, tay vẫn đan áo không ngừng.



- Tôi tới đây chỉ muốn hỏi một chút, tôi chuẩn bị làm giấy phép vệ sinh mở nhà hàng, là làm ở trong này sao ?



Tô Mộc tùy miệng hỏi.



- Làm giấy phép vệ sinh, với người như anh còn muốn mở nhà hàng ? Thôi đi, mở sớm hay muộn đều phải đóng cửa, bớt việc đi thôi.



Thanh niên cười khinh thường, Tô Mộc thừa dịp đối phương đứng lên đã nhìn thấy tấm thẻ đặt trên bàn, viết một tên: Liêu An.



- Vị đồng chí này, đóng cửa hay không thì là việc về sau, tôi chỉ muốn hỏi làm giấy chứng minh vệ sinh là ở trong này sao ?



Tô Mộc hỏi.



- Anh này thật là, đã nói với anh nhà hàng mở chỉ uổng phí, còn ở đây già mồm. Được, anh muốn làm giấy phép chứng minh đi ? Đây là tài liệu cùng thủ tục cần thiết, anh cầm ra ngoài chờ xem. Chờ khi nào xem hết xem hiểu thì nhanh chóng đi làm.



Liêu An mất kiên nhẫn nói, ngón tay bắt đầu chơi di động.



- Đồng chí, kỳ thật tài liệu cùng thủ tục tôi đều mang tới, tôi chỉ muối hỏi có phải làm trong này không, nếu là nơi này, phiền toái anh làm cho tôi đi.



Tô Mộc tùy ý lấy ra xấp tài liệu đặt lên bàn.



- Hắc, anh làm vậy là có ý tứ gì ? Muốn đến tìm sự đi ? Đã có thủ tục còn dây dưa ở đây nửa ngày. Được rồi, đã biết, thủ tục đều để đây đi, một tháng sau tới đây lấy.



Liêu An cau mày hô.



- Một tháng ? Đồng chí, thời gian như vậy có phải có chút quá dài không ?



Tô Mộc hỏi.



- Dài ? Vậy còn nói dài, thì hai tháng sau anh lại tới đi!



Liêu An cũng không ngẩng đầu nói thẳng.



- Ông chủ!



Đỗ Liêm đi theo bên cạnh nhìn thấy một màn trước mắt, cơn tức trong lòng dâng lên, vừa định lên tiếng lại cố gắng dằn nén xuống. Hắn có thể nhìn ra được là Tô Mộc cố ý làm như vậy, chỉ nhìn xấp tài liệu đặt trên bàn thực tế chỉ là xấp báo chí cũ thì có thể hiểu được. Cho nên trước khi được Tô Mộc cho phép, Đỗ Liêm cũng sẽ không xúc động làm việc như trước kia.



- An tâm đừng nóng vội, tôi nghĩ cơ quan sẽ không đến nỗi không nói lý lẽ như vậy.



Tô Mộc thản nhiên nói, dứt lời nhìn qua hai người phụ nữ đan áo len, nói thẳng:



- Nếu vị đồng chí này không rảnh, hai vị, phiền toái một chút, có ai có thể làm giấy phép chứng minh này cho tôi ?



- Tiểu Liêu, cậu làm việc sao vậy ? Còn không đi bảo hắn đi nhanh lên!



- Đúng vậy, bỏ tài liệu ở đó, trở về chờ tin tức là được, thúc giục cái gì, không biết chúng tôi còn nhiều việc sao ?



- Nếu chỉ lo làm cho anh, chuyện của người khác thì thế nào ?



Ai nghĩ tới hai người phụ nữ kia không chút nghĩ ngợi há mồm liền kêu lên. Tư thế kia không hề có chút bộ dạng của nhân viên công tác ủy ban, hoàn toàn giống như người đàn bà chanh chua ngang ngược càn rỡ. Mà nghe được lời của hai người này, sắc mặt Liêu An càng thêm khó xem.



- Chị Chúc, Chị Lưu, hai chị yên tâm, tôi rất nhanh sẽ làm xong.



Liêu An ngẩng đầu, trực tiếp đặt di động lên bàn:



- Tôi đã nói, đặt tài liệu ở đây, các anh về trước chờ tin tức, làm vậy là ý gì ? Nghe không hiểu tiếng người phải không ?



- Lẽ nào lại như vậy! Lẽ nào lại như vậy! Các người có thái độ gì đây ? Các người còn biết mình đang ngồi đây làm gì không ? Đảng giao quyền lực cho các người, chẳng lẽ dùng để làm như vậy ?



Đỗ Liêm bước tới hô lớn.



Vừa rồi Đỗ Liêm không lên tiếng là bởi vì Tô Mộc chưa tỏ thái độ, mà ngay vừa rồi hắn nhìn thấy sắc mặt Tô Mộc đã âm trầm xuống. Có một câu ngạn ngữ rất đúng, chủ nhục thần chết. Tô Mộc bị người chỉ vào mũi mắng, thư ký như Đỗ Liêm nếu còn không xuất đầu, vậy thật sự là xong đời.



- Kêu la cái gì kêu la! Có biết nơi này là địa phương nào hay không ? Lại dám ở chỗ này lớn tiếng gọi to, có tin tôi lập tức cho người bắt hai người đem vào đồn công an!



Liêu An lớn tiếng nói.



- Anh…



- Đỗ Liêm, đủ rồi!



Tô Mộc phất tay ngăn cản Đỗ Liêm, lập tức lạnh lùng đảo mắt qua ba người, ánh mắt dừng trên người Liêu An. Ánh mắt lạnh như băng, như hai con dao nhỏ hung hăng chui vào ổ tim hắn. Không hiểu vì sao khi va chạm ánh mắt như thế, Liêu An lập tức có cảm giác hết hồn.



- Anh tên Liêu An phải không ? Tốt, tôi nhớ kỹ anh! Tác phong công tác của văn phòng cục vệ sinh cũng cho tôi thêm kiến thức.



Nói xong câu đó, Tô Mộc không chút do dự xoay người rời đi.



Người quen thuộc Tô Mộc đều biết, hiện tại phản ứng của hắn chính là nguy hiểm nhất. Hắn đang áp lực lửa giận trong lòng, đợi khi cỗ lửa giận này chân chính đạt tới cực hạn, uy lực bùng nổ sẽ không ai có thể ngăn trở.



- Ông chủ, vừa rồi tôi đã hỏi thăm, cục trưởng cục vệ sinh huyện Sở Tác Mai chưa tới đi làm. Hắn đã lâu không đi làm thường xuyên, mỗi lần tới chỉ đi vòng qua sân lại rời đi.



Đỗ Liêm đi nhanh theo sau thấp giọng nói.




- Đã biết!



Tô Mộc lạnh nhạt nói, từ trên mặt không nhìn ra diễn cảm.



Lời nói của Đỗ Liêm, Tô Mộc tin tưởng là thật, về phần Đỗ Liêm làm sao lấy được tin tức, hắn cũng không thèm để ý. Nếu mọi chuyện đều phải do chính mình làm, vậy hắn còn không mệt chết. Hơn nữa với biểu hiện vừa rồi của Đỗ Liêm, đã thông qua Tô Mộc khảo nghiệm. Ở thời điểm mấu chốt, có thể đứng ra ngăn cản khiêu chiến cho lãnh đạo, giá trị tuyệt đối nên bồi dưỡng.



- Ông chủ, vậy bây giờ chúng ta đi đâu ?



Đỗ Liêm hỏi.



- Đi dạo ủy ban quản lý khu khai phá!



Tô Mộc thản nhiên nói.



- Dạ!



Ngay sau khi hai người Tô Mộc rời đi, Chị Chúc cười nói:



- Tiểu Liêu ah, vừa rồi cậu thật có khí thế thôi! Không sai, nên làm như vậy, làm cho đám thương nhân đều cũng biết, nơi này là địa bàn của ai, dám ở địa bàn chúng ta hô to gọi nhỏ, làm phản sao!



- Chị Chúc, chị nói rất có lý.



Liêu An cười nói.



Kỳ thật vừa rồi hắn có chút sợ hãi, dù sao ánh mắt Tô Mộc quá mức lãnh ngạo. Nhưng bây giờ nghe lời của Chị Chúc, tâm tình lo lắng lập tức biến mất. Cho dù người kia có lợi hại, cũng chỉ là muốn mở tiệm ăn mà thôi. Chỉ cần là mở tiệm ăn, phải dựa dẫm vào cục vệ sinh làm giấy phép. Hắn thật sự không tin, người kia dám làm gì hắn ? Hừ, đi tìm người làm việc lại không hiểu chút quy củ nào, ít nhất cũng phải có gói thuốc đi!



- Tiểu Liêu, Sở cục đang ở đâu ?




Chị Lưu tùy miệng hỏi.



- Tôi cũng không biết!



Liêu An cười lắc đầu, bình thường tùy tiện nói đùa gì đều được, nhưng nhắc tới lãnh đạo, hơn nữa còn là lãnh đạo chủ quản, tuyệt đối không thể nói lung tung, ai biết nói câu nào không đúng sẽ đắc tội lãnh đạo.



Nhưng câu nói này có vấn đề, cục trưởng cục vệ sinh Sở Tác Mai đang ở đâu ? Giờ này không phải nên ở trong cục làm việc sao ? Hiện tại hắn ở nơi nào ?



Kỳ thật bây giờ Sở Tác Mai đang ở trong tòa lầu ủy ban huyện, nhưng không phải trong phòng làm việc của Tô Mộc, mà là trong văn phòng lão lãnh đạo của hắn là Trương Giải Phóng. Quan hệ giữa hai người không đơn giản, không cần khách khí như vậy, vừa đóng cửa liền ngồi xuống cùng nhau hút thuốc trò chuyện.



- Lãnh đạo, ông nói Triệu chủ tịch nghĩ như thế nào, vì sao lại nhường ra khối vệ sinh này chứ ? Phải biết rằng du thủy trong này thật không ít. Không nói gì khác, chỉ nói việc thu mua dược phẩm, xét duyệt dụng cụ chữa bệnh cũng đã kiếm lớn.



Người mở miệng nói chuyện là một người trung niên, hói đầu, đầu có chút lớn, mặc chiếc áo trắng, trên mặt lộ ra vẻ khó hiểu.



Hắn chính là Sở Tác Mai, cục trưởng cục vệ sinh huyện Hình Đường.



- Anh cho rằng Triệu chủ tịch muốn sao! Đây không phải bị buộc không biện pháp sao ? Người nào không biết Tô Mộc là tâm phúc của Nhiếp Việt, hơn nữa chức vụ của Tô Mộc là do chính Ban tổ chức tỉnh ủy bổ nhiệm xuống. Nếu ở lúc phân công tác, chủ tịch còn không đưa ra nhiệm vụ có trọng lượng, đến lúc đó tuyệt đối sẽ bị người chú ý.



Trương Giải Phóng cười nói.



- Có đạo lý!



Sở Tác Mai nói.



- Nhưng anh không cần quá lo lắng, Tô Mộc không phải còn được phân công quản lý một khu khai phát sao ? Hắn còn muốn chuyên quyền, được thôi, cho hắn chuyên quyền, tôi cũng không tin hắn có thể đem cục diện rối rắm lớn như vậy thu thập được. Chỉ cần hắn bị chuyện bên khu khai phát bám trụ, cục giáo dục cùng cục vệ sinh còn không phải do chúng ta định đoạt. Lão Sở ah, không có việc gì, bên cục vệ sinh anh phải giám sát chặt chẽ.



Trương Giải Phóng nói.



- Lãnh đạo, ngài cứ yên tâm đi, tôi cam đoan tuyệt đối không cho bất luận kẻ nào nhúng tay vào.



Sở Tác Mai cười nói.



- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!



Trương Giải Phóng thoải mái nói:



- Đúng rồi, Triệu chủ tịch nói trong khoảng thời gian này chuẩn bị đánh vài bàn mạc chược, đến lúc đó anh cũng tới đi, nhớ kỹ lấy thêm chút lương thực.



- Được được, ngài cứ yên tâm đi.



Sở Tác Mai vội vàng nói.



Tô Mộc cùng Đỗ Liêm ngồi trong xe taxi, hai người không nói chuyện, mặc cho xe chuyển động dọc theo đường lộ khu khai phát. Nói thật, dù trước kia Tô Mộc từng đi qua nơi này, nhưng chỉ ngẫu nhiên đảo mắt nhìn qua, cũng không như hiện tại, xâm nhập tiến hành quan sát. Không nhìn không biết, vừa nhìn giật mình. Diện tích khu khai phát đích xác không nhỏ, nhưng thật sự vô cùng hoang vu.



Thật nhiều mảnh đất lớn bị chiếm lĩnh, chẳng những không xây hãng, cũng không trồng cây nông nghiệp gì, cứ bỏ hoang như vậy. Mà trong khu khai phát, hai bãi lớn nhất chính là nhà máy Hoàng Vân cùng nhà máy Gia Hòa. Hai bãi này nằm ở nam bắc đối lập, không nhà máy nào mở cửa, toàn bộ máy móc đều im lặng, vô cùng vắng vẻ.



Vậy cũng chưa tính, mặt đường khu khai phát vô cùng gồ ghề, có lẽ bởi thường xuyên qua lại, mặt đường bị phá hủy thật nghiêm trọng. Nếu không phải rảnh rỗi, có rất ít xe taxi nguyện ý chạy qua nơi này.



Nguyên bản bị cảnh tượng gặp được tại cục vệ sinh làm tâm tình của Tô Mộc cực kỳ tức giận, hiện tại nhìn bộ dạng khu khai phát tâm tình càng thêm trầm thấp. Tuy rằng hắn có niềm tin mạnh mẽ có thể làm nơi này phát triển, nhưng hắn không dám cam đoan sau khi khu khai phát phát triển, có thể lại giống như cục vệ sinh huyện hay không, bị một ít con sâu làm rầu nồi canh đem hủy diệt.



- Ý nghĩ như vậy không được! Chẳng lẽ bởi vì sợ hãi bị hủy diệt nên không cần làm sao ? Không, nếu thật là như vậy, bầu trời sẽ sụp! Tôi thật sự không tin, dưới gầm trời này rốt cục chỉ toàn là con sâu làm rầu nồi canh!



Rất nhanh điều chỉnh lại tâm tình, Tô Mộc định lên tiếng nói chuyện, di động chợt vang lên, khi hắn nhìn thấy dãy số trên màn hình, khuôn mặt căng thẳng suốt một giờ rốt cục lộ ra dáng tươi cười.