Quan Bảng

Chương 281: Ông cháu




- Lão Sở, ông là chuyên gia hàng đầu giới y học chúng ta. Nói thật là mấy người chúng tôi vội vàng chạy đến, trước đó không nghe tiếng gió gì, ông có thể tiết lộ một chút được không ?



- Đúng rồi, ngày mai tôi có một cuộc giải phẫu, nhất định phải đến Thành phố Thịnh Kinh vào lúc này sao ?



- Càng kỳ cục là ai có thể làm mấy người chúng ta tụ lại ? Chúng ta đều hiểu nhau, một người phán chứng bệnh thì người khác xem cũng như thế.



- Quan trọng nhất là tôi chưa nghe nói có đại nhân vật nào đến tỉnh Giang Nam.



Bốn người trong xe lao nhao hỏi Sở Chu. Bọn họ là ngự y, rất khó hiểu chuyện gì mà nhất định phải kêu cả bốn đến. Bọn họ đến rồi mới biết Sở Chu đã có mặt, chuyện mà Sở Chu cũng bó tay thì bọn họ chào thua.



Có thể kinh động bọn họ chắc chắn là lãnh đạo lớn trong trung ương. Nhưng như bốn người đã nói, gần đây không thấy ai rời khỏi thủ đô. Mấy chuyên gia hàng đầu bọn họ rất khó hiểu.



Sở Chu cười khổ nói:



- Bốn vị đừng hỏi ta, chờ đến nơi thì biết.



Sở Chu nhỏ giọng dặn dò:



- Các người nên biết quy tắc, không nên hỏi thì đừng hỏi, làm tròn bổn phận là được.



Biểu tình của Sở Chu làm tim bốn người đập nhanh, liếc nhau, không hỏi nữa. Như Sở Chu nói, làm ngự y thì phải giữ nguyên tắc nghiêm khắc hơn cả bên ngoài. Trước khi được cho phép thì bọn họ phải kín miệng.



Trong Trung Quốc, sức khỏe lãnh đạo là chuyện vô cùng quan trọng, không thể sai sót một chút nào.



Bọn họ thường xuyên qua lại trên tầng lớp thượng lưu, hiểu rõ chân lý nhà có người già như có báu vật. Gia tộc nào tụt dốc đến mấy miễn lão tổ tông không ngã thì không ai dám trêu chọc.



Một lão thủ trưởng có khỏe mạnh hay không trực tiếp ảnh hưởng cục diện chính trị.



Mấy chiếc xe chạy đến biệt thự Đế Hoàng uyển đã là rạng sáng hôm sau. Vì không ảnh hưởng Từ Trung Nguyên nghỉ ngơi nên các ngự y về phòng nghỉ, chờ ngày thứ hai khám bệnh. Bốn ngự y mới biết đối tượng mình sắp chữa bệnh. Hèn gì Sở Chu cẩn thận như thế, Từ Trung Nguyên là đại nhân vật, Từ lão tuyệt đối không thể bị gì.



Ngày thứ hai, chủ nhật.



Từ Trung Nguyên tỉnh giấc, đánh răng rửa mặt, ngồi trong đại sảnh. Năm chuyên gia hàng đầu đến trước mặt Từ lão. Bốn chuyên gia hàng đầu có đem theo dụng cụ cần thiết, bốn người không hoàn toàn chuyên môn trung y, có cả chuyên gia tây y.



Từng người tiến lên kiểm tra cho Từ Trung Nguyên, biểu tình cực kỳ khó xem, âm trầm, nhíu chặt mày rầu rĩ. Bọn họ không ngờ Từ Trung Nguyên bị bệnh nặng như vậy.



Từ Trung Nguyên là ai ? Là lão tướng đi trong mưa bom bão đạn, lão không cần hỏi, nhìn sắc mặt mấy người là biết tình hình không lạc quan.



Từ Trung Nguyên bình tĩnh nói:



- Mấy người không cần nhăn nhó làm gì, bệnh như thế nào thì là thế ấy, không giấu được. Sở Chu, mấy người bàn bạc với nhau nên làm sao đi. Tiểu Phương, theo ta.



- Vâng thưa lão thủ trưởng.



Phương Thạc liếc nhóm Sở Chu, vội theo Từ Trung Nguyên vào thư phòng.



Từ Trung Nguyên đứng trước cửa sổ, nhìn phong cảnh bên ngoài.





Từ Trung Nguyên thản nhiên nói:



- Lòng ta hiểu rõ mọi chuyện. Tiểu Phương, kêu Tô Mộc đến đây, nói cho hắn biết được toàn quyền phụ trách bệnh của ta.



- Nếu chữa khỏi bệnh thì chúng ta xuất phát đi Lạc Hà câu ngay. Còn nếu không trị hết thì như Tô Mộc nói, ta chỉ sống được bốn ngày. Chúng ta nhất định phải đi Lạc Hà câu, nắm xương già ta đây dù chết cũng phải ở Lạc Hà câu. Bao nhiêu năm qua, ta nghĩ các huynh đệ cũng nhớ ta.



Phương Thạc kích động nói:



- Lão thủ trưởng nhất định sẽ khỏe!



Trong giọng nói chất chứa lo âu.



Từ Trung Nguyên mỉm cười hỏi:



- Tiểu Phương, đừng lừa mình dối người. Chúng ta học chủ nghĩa Mác, chủ nghĩa duy vật, sao có thể giống như những kẻ mê tín ? Ngày xưa không cần cải cách làm gì. Sinh lão bệnh tử là hiện thực không ai thay đổi được, ta đã sớm nhìn thấu.




- Lão thủ trưởng yên tâm, ta tìm Tô Mộc ngay.



Phương Thạc xoay người ra khỏi thư phòng.



Từ Trung Nguyên đứng bên khung cửa sổ đón tia nắng sớm chiếu rọi, như thanh tùng mãi mãi không cong.



Khi Phương Thạc gọi điện thoại đến Tô Mộc đã thức dậy từ lâu, hắn đang ăn sáng ở quán hàng rong. Đêm qua Tô Mộc điên cuồng với Trịnh Mục, Đỗ Phẩm Thượng, Lý Nhạc Thiên. Nhưng ba người uống không lại Tô Mộc, cộng với lúc hát karaoke hắn không uống rượu. Trong khi nhóm Trịnh Mục còn nằm la liệt ngáy khò khò thì Tô Mộc đã xuống giường.



Hơn nữa Tô Mộc không giống Trịnh Mục, Lý Nhạc Thiên, Đỗ Phẩm Thượng. Ba người không biết Từ Trung Nguyên bị bệnh ngầm, Tô Mộc là đương sự lại biết rõ ràng. Nhóm Trịnh Mục có thể chơi bời thoải mái, còn Tô Mộc cần giữ tỉnh táo.



Lý do đơn giản vì Tô Mộc muốn cứu Từ Trung Nguyên.



Đêm qua nói chuyện Tô Mộc không chỉ thuyết phục Lý Nhạc Thiên, Trịnh Mục, suy nghĩ của hắn cũng thay đổi nhiều. Đặc biệt buổi sáng Tô Mộc gọi diện về nhà, bàn bạc với bố mẹ, hai người không có ý kiến gì. Tô Mộc không nói rõ thân phận của Từ Trung Nguyên nhưng Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan đoán được lão nhân khiến Tô Mộc đồng ý chuyện này chắc chắn không đơn giản.



Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan là nông dân trung thực, không hiểu nhiều về phép tắc, lại biết đạo lý lớn. Một lão nhân có thể nâng đỡ Tô Mộc tiến xa muốn nhận hắn làm cháu nuôi là chuyện tốt. Tô Lão Thực, Diệp Thúy Lan không thể sáng tạo điều kiện tốt hơn cho Tô Mộc, người khác làm được thì đương nhiên họ rất vui vẻ đồng ý.



Đế Hoàng uyển.



Tô Mộc đến không khiến năm chuyên gia hàng đầu chú ý. Nhóm Sở Chu cho rằng Từ Trung Nguyên bị bệnh nguy kịch, tùy thời sẽ chết, ai cũng không chữa bệnh được.



Bọn họ rất tiếc nuối, không muốn người như Từ Trung Nguyên chết. Nhưng bọn họ đã quen nhìn sống chết, không có nhiều cảm xúc với sinh lão bệnh tử.



- Lão Sở, thanh niên kia là ai ?



- Không thể nào, hắn là người phát hiện bệnh của Từ lão mà ông đã nhắc ?



- Các vị, xin hãy nhớ quy định, việc này đã xếp vào bí mật cao nhất, không ai được nói ra ngoài.



Trong khi năm chuyên gia hàng đầu bàn bạc kiếm cách nào kéo dài mạng sống cho Từ Trung Nguyên thì Tô Mộc đã vào thư phòng. Sắc mặt của Tô Mộc rất bình tĩnh.




Từ Trung Nguyên mỉm cười hỏi:



- Tô Mộc, thế nào, suy nghĩ kỹ chưa ?



Tô Mộc cung kính nói:



- Từ lão, cháu đã nghĩ kỹ rồi, người cho cháu cơ hội thì cháu không thể nào không biết điều. Gia gia!



Tô Mộc kêu tiếng gia gia chân thành không miễn cưỡng.



- Ha ha ha ha ha ha!



Từ Trung Nguyên thoải mái cười phá lên:



- Không ngờ Từ Trung Nguyên ta sắp chết còn nhận được một đứa cháu ngoan thế này, ông trời đối xử với ta không tệ. Dù bây giờ ta có chết cũng không còn gì tiếc nuối.



Tô Mộc cười nói:



- Gia gia, ta chỉ mới nhận người làm gia gia sao đã vội muốn về tây thiên, bỏ lại ta bơ vơ ? Gia gia đã quên lời hứa cản hồng thủy thao tiên cho ta sao ?



Từ Trung Nguyên tràn đầy hứng thú hỏi:



- Cháu thật là, nói đi, định làm gì ? Cháu có làm được không ?



Phương Thạc căng thẳng thần kinh vểnh tai nghe, bây giờ Tô Mộc nói một câu trực tiếp ảnh hưởng sống chết của Từ Trung Nguyên, gã hết sức chú trọng.



Tô Mộc mỉm cười nói:



- Gia gia, cháu từng đi theo Thương gia gia học chút y thuật. Cháu nghĩ nếu đúng bệnh hốt thuốc chắc có thể chữa khỏi bệnh cho gia gia.



Tô Mộc sẽ không nói về Quan Bảng, đành lấy Thương Đình ra làm tấm mộc.




Trực giác bảo với Tô Mộc rằng nói đến Thương Đình là Từ Trung Nguyên sẽ không hỏi tới. Đúng như thế, nghe tên Thương Đình là chút nghi ngờ trên mặt Từ Trung Nguyên biến mất sạch, cơ bắp căng cứng bỗng chốc thả lỏng.



Từ Trung Nguyên nói:



- Nếu là y thuật do Thương lão tuyền dạy thì hết chỗ chê. Tô Mộc, khi nào chúng ta bắt đầu ? Tiểu Phương đã chuẩn bị ngọc thạch cháu cần, để đưa cho cháu.



Tô Mộc thấy Từ Trung Nguyên tin tưởng Thương Đình gần như mù quáng, thầm nghĩ:



- Xem ra Thương gia gia có nhiều bí mật, chờ khi nào gặp lão nhân gia phải hỏi cho rõ.



Phương Thạc bước tới:



- Tô Mộc, này, đây là một khối dương chi bạch ngọc thượng đẳng.




Phương Thạc móc cái túi nhỏ ra khỏi cặp táp:



- Bên trong chứa một số ngọc thạch đẳng cấp kém hơn một chút, cho cháu hết, phòng khi cần dùng.



Tô Mộc không khách sáo nhận lấy:



- Được rồi.



Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, đến lúc bắt tay vào chữa trị, năng lượng Quan Bảng tạm dừng, có những ngọc thạch này thì có thể bổ sung kịp lúc. Tô Mộc phải đắn đo suy nghĩ thật đầy đủ.



Phương Thạc sốt ruột hỏi:



- Tô Mộc, khi nào bắt đầu được ?



- Không vội.



Tô Mộc nói:



- Cháu nhớ gia gia nói người đến đây để làm hai việc. Một là thử thách cháu, hai là đi Lạc Hà câu Hắc Sơn trấn đúng không ?



Từ Trung Nguyên gật đầu, nói:



- Đúng vậy!



Tô Mộc nói:



- Nếu được thì cháu muốn mời gia gia lên đường ngay, chúng ta đến Lạc Hà câu rồi cháu sẽ chữa cho gia gia. Xin gia gia và Chú Phương che giấu giùm, cháu không muốn để ai biết cháu chữa được bệnh cho gia gia.



- Đi Lạc Hà câu ngay bây giờ ? Tô Mộc, thế này hơi lỗ mãng, thân thể của lão thủ trưởng . . .



- Thân thể của ta không sao!



Từ Trung Nguyên ngắt lời Phương Thạc:



- Ta vốn muốn đi Lạc Hà câu, nếu vậy chúng ta lên đường ngay. Tiểu Phương hãy sắp xếp đi, nhớ kỹ, đừng gây náo động lớn.



Phương Thạc gật đầu, nói:



- Rõ!



Phương Thạc xoay người đi ra thư phòng.



Trong phòng chỉ còn lại hai người. Từ Trung Nguyên nhìn thẳng mắt Tô Mộc, khí thế sát phạt nuôi dưỡng trên chiến trường đè ép Tô Mộc ngộp thở.



- Tô Mộc, hiện tại chỗ này chỉ còn lại ông cháu chúng ta, nói thật đi, cháu có mấy phần nắm chắc chữa khỏi cho ta ?