Quan Bảng

Chương 275: Xin phép ? Đừng mơ!




Tô Mộc luôn canh chừng bên ngoài chờ tin nghe Phương Thạc sốt ruột kêu vào thì biết điều hắn nói được chứng thực, đã điều tra rõ thân thể Từ Trung Nguyên.



Phương Thạc thấy Tô Mộc vào phòng, chạy tới sốt ruột hỏi:



- Tô Mộc, cháu biết có cách nào chữa khỏi cho lão thủ trưởng không ?



Tô Mộc do dự:



- Cái này . . .



Phương Thạc nói:



- Đừng nói là cháu không thể cứu, nếu không cứu được thì sao cháu biết tình huống thân thể của lão thủ trưởng ? Ta mặc kệ, cháu phải cứu lão thủ trưởng!



Phương Thạc chộp hai tay Tô Mộc, sức mạnh như gọng kiềm làm hắn đau nhức.



Tên: Phương Thạc.



Chức vụ: Phó cục trưởng cục cảnh vệ trung ương, quân hàm thiếu tướng.



Yêu thích: Phẩm trà ngồi thiền, thư kích bộ súng.



Độ thân mật: Bốn mươi



Lên chức: Tạm thời không.



Ẩn tật: trong não có mảnh đạn.



Tiếp xúc với thân thể Phương Thạc làm Tô Mộc đọc được tin tức về gã trên Quan Bảng. Khiến Tô Mộc giật mình là Phương Thạc bị bệnh ngầm nặng như thế, trong đầu kẹt một mảnh nhỏ viên đạn.



Có người hỏi biết có mảnh đạn trong não vì sao không lấy ra ? Rất đơn giản, trước khi lấy mảnh đạn thì trí lực, thể lực của Phương Thạc như cũ, còn nếu lấy mảnh đạn ra không ai bảo đảm hậu quả sẽ ra sao. Nếu trở thành tàn phế thì sao ? Phương Thạc thà mãi mãi không lấy dạn ra.



Sở Chu trầm giọng hỏi:



- Là cháu nhìn ra chứng mệnh của Từ lão ?



Tô Mộc thản nhiên nói:



- Là cháu.



Sở Chu nhìn Tô Mộc từ trên xuống dưới, vẻ mặt khinh thường. Nếu không phải lo lắng Từ Trung Nguyên bị bệnh nguy kịch thì Sở Chu đã nổi khùng, nhưng lão không quên mỉa mai Tô Mộc.



- Người trẻ tuổi bây giờ đúng là không biết trời cao đất rộng, tự cho rằng đoán mò một lần là có thể làm bậy sao ? Nực cười. Chàng trai, ta khuyên cháu một câu, tình huống bệnh trạng của Từ lão hiện tại không cho phép cháu chẩn đoán bậy bạ. Nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cháu có biết hậu quả không ?



Tô Mộc hỏi:



- Xin hỏi người là . . . ?



Sở Chu bình tĩnh nói:



- Ta là Sở Chu.



- Sở Chu ?



Tô Mộc chưa từng nghe tên, nhưng hắn đoán được lai lịch của Sở Chu. Có thể đi theo Từ Trung Nguyên đương nhiên là ngự y trong truyền thuyết.



Nhưng ngự y thì sao ? Tô Mộc có Quan Bảng, tư duy bình thường không thể đoán chừng. Ngươi không chữa được không có nghĩa là ta bó tay.



Tô Mộc hỏi:



- Bác sĩ Sở, cháu chỉ hỏi một câu, Bác sĩ Sở có cách chữa không ?



Sở Chu cứng họng:



- Ta . . .!



Sở Chu biết bệnh của Từ Trung Nguyên không phải muốn là có thể chữa. Sở Chu bó tay, lão tin những chuyên gia hàng đầu quốc gia khác cũng chịu thua như lão.



Tô Mộc cười nói:



- Bác sĩ Sở đã không có cách nào chữa bệnh hay là để cháu thử xem ?



- Không được, tuyệt đối không thể!



Sở Chu từ chối ngay:



- Từ lão không phải người bình thường. Nếu vì cháu chữa bệnh xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì ai gánh nổi trách nhiệm ? Ta kiên quyết phản đối.



Từ Trung Nguyên thản nhiên nói:



- Ta tin tưởng hắn!



Phương Thạc, Sở Chu muốn khuyên nhủ:



- Lão thủ trưởng . . .



- Từ lão . . .



Từ Trung Nguyên phẩy tay ngăn lại, lão nhìn Tô Mộc chăm chú:



- Từ lúc xếp bút nghiên theo việc binh đao thì không để mạng sống trong lòng nữa. Những người từng đi theo ta đã chết hết, ta sống đến giờ phút này đã là lời to, dù bây giờ ta chết đi cũng đáng giá. Huống chi ta tin tưởng Tô Mộc sẽ không nói bậy. Tô Mộc, ta chỉ muốn hỏi một câu, cháu có thể chữa khỏi bệnh của ông không ?



- Được!



Tô Mộc trầm giọng nói:



- Miễn Từ lão tin tưởng ta thì cháu cố gắng thử một lần.



Từ Trung Nguyên hào khí nói:



- Quyết định vậy đi, nếu không tin tôn tử của mình thì còn tin ai được ?



Phương Thạc vội nói:



- Lão thủ trưởng, tôi đã thông báo cho thủ đô, tiểu tổ chuyên gia đặc biệt chẩn đoán riêng cho lão thủ trưởng đã lên đường, khoảng tối nay là đến nơi. Hay lão thủ trưởng chờ kiểm tra trước đã ?



Sở Chu mở miệng nói:



- Từ lão, không thể qua loa.



- Tuy ta không cách nào chữa bệnh cho Từ lão nhưng cũng không tin thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch này làm được.



- Từ lão, thân thể của người không thuộc về bản thân người. Từ lão không thể tùy ý như vậy, hãy chờ tiểu tổ chuyên gia đến đây nghiên cứu đi.



Tóm lại Sở Chu không tin tưởng Tô Mộc.



Đổi lại là ai, chưa biết rõ gốc gác chắc chắn sẽ tin Sở Chu, gạt Tô Mộc sang bên. Một là chuyên gia hàng đầu, một là tiểu tử không tiếng tăm gì, còn cần lựa chọn sao ?



Nhưng Từ Trung Nguyên lại tin Tô Mộc.



Là Tô Mộc phát hiện bệnh của Từ Trung Nguyên, đây là thứ nhất, quan trọng là hắn được Thương Đình dạy dỗ. Thương Đình là ai ? Là đối tượng Từ Trung Nguyên tôn sùng và biết ơn. Không chừng chuyện y thuật khoa học hiện đại không làm được nhưng Tô Mộc có cách chữa.



Từ Trung Nguyên lạnh nhạt nói:



- Không cần thiết.



Tô Mộc nói:



- Từ lão, cũng không kém gì một đêm nay. Hơn nữa dù Từ lão có tin cháu, cho cháu chữa bệnh thì cháu cũng cần chuẩn bị đã. Vậy đi, để tiểu tổ chuyên gia khám cho Từ lão trước, nếu không được nữa thì tới cháu, Từ lão thấy có được không ?



Từ Trung Nguyên mỉm cười nói:



- Cháu thật là, vậy làm theo lời cháu đi.



Nếu Từ Trung Nguyên độc đoán bỏ qua tiểu tổ chuyên gia chẩn trị mới là biểu hiện không chính chắn. Đến vị trí như Từ Trung Nguyên, từng hành động đều phải suy xét phản ứng các mặt. Nếu Từ Trung Nguyên độc đoán theo ý mình sẽ khiến vài người kiêng dè không cần thiết. Từ Trung Nguyên không sợ gì, nhưng lão không thích gây rắc rối không cần thiết.




Tô Mộc nói:



- Rõ!



- Có cần gì cứ nói với tiểu Phương.



Tô Mộc thấy Từ Trung Nguyên mệt mỏi thì đứng lên chào, Trịnh Đậu Đậu đi chung với hắn.



Hai người đứng ngoài cửa, Tô Mộc không lên xe ngay.



Trịnh Đậu Đậu lấy làm lạ hỏi:



- Sao anh còn chưa đi ? Muốn ở đây luôn sao ?



Tô Mộc trả lời:



- Anh đang đợi người.



Trịnh Đậu Đậu khó hiểu hỏi:



- Đợi người ? Chờ ai ?



Mắt Tô Mộc sáng lên:



- Đến rồi!



Phương Thạc ra khỏi biệt thự, bước đến gần Tô Mộc:



- Tô Mộc, chú có chuyện muốn hỏi cháu.



Tô Mộc nói:



- Chú Phương có gì cứ hỏi đi.



Tính theo tuổi thì Tô Mộc gọi Phương Thạc là chú không có gì sai. Một tiếng chú Phương làm Phương Thạc có hảo cảm với Tô Mộc hơn.



Phương Thạc trầm giọng nói:



- Tô Mộc, nói thật cho chú biết cháu có nắm chắc không ?



Tô Mộc không vỗ ngực bảo đảm:



- Nếu Chú Phương tìm được thứ cháu cần thì cháu tin mình có thể thử.




Cũng vì Tô Mộc không bảo đảm nên Phương Thạc càng tin tưởng hắn. Nếu Tô Mộc vỗ ngực bảo đảm thì Phương Thạc cần suy xét lại.



Phương Thạc hỏi:



- Cháu cần cái gì ? Miễn chái nói thì ta chắc chắn sẽ tìm được.



- Chú Phương, cháu cần . . .



Phương Thạc kinh ngạc hỏi:



- Cháu cần mấy cái này ?



Tô Mộc nói:



- Chỉ có bấy nhiêu, nếu Chú Phương tìm ra được cháu bảo đảm có thể chữa cho Từ lão.



- Tốt.



Phương Thạc gật đầu, nói:



- Tô Mộc, ta biết cháu đang học trong trường chính trị tỉnh, hãy về xin phép đi, chỗ Từ lão có lẽ sẽ làm mất chút thời gian của cháu.



Tô Mộc nói:



- Hiểu rồi, cháu về xin phép ngay.



Tô Mộc nhìn bóng dáng Phương Thạc rời đi, hắn muốn hỏi vụ mảnh đạn nhưng cuối cùng không hỏi. Tô Mộc định bụng chờ giải quyết xong vụ Từ Trung Nguyên rồi mới hỏi Phương Thạc.



Đây không phải lần đầu tiên Tô Mộc ngồi xe Trịnh Đậu Đậu, từ lúc hắn lên xe hai người không nói một câu. Trong không khí yên lặng, xe ngừng lại trước cổng trường Đảng.



Lúc Tô Mộc sắp xuống xe, Trịnh Đậu Đậu đột nhiên hỏi:



- Anh có nắm chắc không ?



Tô Mộc cười hỏi lại:



- Em nói đi.



Trịnh Đậu Đậu hừ lạnh một tiếng:



- Con người của anh thật là, quan tâm anh mà anh không hiểu. Tốt nhất là có tự tin, nếu không . . . Hừ!



Trịnh Đậu Đậu nhanh chóng lái xe đi.



Tô Mộc nhìn xe chạy xa, cười cười, lắc đầu quay người bước qua cổng trường. Hôm nay là cuối tuần nhưng tình huống bên Từ Trung Nguyên nghiêm trọng, Tô Mộc không dám dây dưa lâu, hắn gọi điện thoại cho Diêm Sùng.



Chẳng ngờ điện thoại của Diêm Sùng cứ reo chuông mãi, Tô Mộc thầm lấy làm lạ. Chắc Diêm Sùng bận việc gì đó. Tô Mộc đi hướng bộ giáo vụ, lớp trưởng không ở thì có thể trực tiếp xin phép với chủ nhiệm bộ giáo vụ. Nếu Tô Mộc nhớ không lầm thì dường như hôm nay có thấy Tề Lộ Minh ở trong trường Đảng.



Hành lang bên ngoài bộ giáo vụ.



Khi Tô Mộc đến đây vừa lúc Tề Thiếu Kiệt cũng có mặt, đúng là oan gia ngõ hẹp. Tề Thiếu Kiệt cười nhạt nhìn Tô Mộc, gã không có cách nào xử Diêm Sùng nhưng Tô Mộc thì chẳng là gì với gã. Ngươi nghĩ theo đuôi Diêm Sùng thì ta không làm gì được ngươi sao ?



Tề Thiếu Kiệt mỉa mai:



- Ui chao, Tô khoa đây mà, sao cuối tuần còn đến đây ? Lạ thật, giờ trời đã tối, hay ngươi muốn mời Tề chủ nhiệm ăn cơm ?



Tô Mộc lạnh nhạt nói:



- Ai nói cuối tuần không thể đến đây ? Ta thấy Tề chủ nhiệm có trong trường Đảng nên mới đến, nếu ngươi có chuyện gì thì đi trước, nếu không có thì ta muốn vào trong.



Tô Mộc không có chút hảo cảm nào với Tề Thiếu Kiệt.



Tề Thiếu Kiệt cười khẩy nói:



- Làm gì ngông vậy ? Hèn gì có câu nồi nào úp vung nấy, ở chung với Diêm Sùng lâu cách nói chuyện của ngươi cũng trở nên giống Diêm Sùng.



Tô Mộc hờ hững nói:



- Đó là chuyện của ta.



- Ngươi . . .!



Tề Thiếu Kiệt đang định mắng Tô Mộc thì trong văn phong truyền ra giọng Tề Lộ Minh.



- Ai om sòm ở bên ngoài vậy ?



Tô Mộc liếc Tề Thiếu Kiệt:



- Xem ra ngươi không bận gì, vậy ta đi vào trước.



- Ngươi dám . . .!



Tề Thiếu Kiệt không ngờ Tô Mộc nói vào liền vào, chẳng hề nể mặt gã. Cục tức nghẹn trong ngực Tề Thiếu Kiệt giờ bùng cháy, đặc biệt gã ở bên ngoài nghe Tô Mộc nói cái gì với Tề Lộ Minh.



Tề Thiếu Kiệt bỗng mở cửa phòng, nghênh ngang đi vào.



- Muốn xin phép ? Đừng mơ!