Như sét đánh, đơ như cây cờ (^.^) là câu miêu tả Doãn Hải Đào, Doãn Hùng. Hai cha con không ngờ lần này đạp trúng đinh. Cứ nghĩ Tô Mộc chỉ là nhân viên công tác bình thường, ai ngờ một cú điện thoại khiến Ôn Hữu Đạo ra mặt, không tiếc cắt đứt quan hệ nhiều năm, dứt khoát tuyên bố Dược liệu Tam Vị và Tập đoàn dược liệu Nam Thạch chấm dứt hợp đồng.
Ôn Hữu Đạo ra quyết định cứng rắn này như tiếng sét giữa trời xanh với Dược liệu Tam Vị. Tập đoàn dược liệu Nam Thạch làm ăn lớn, nhà cung ứng dược liệu không chỉ một mình Dược liệu Tam Vị. Nếu gạt bỏ Dược liệu Tam Vị thì những nhà cung ứng dược liệu khác sẽ vỗ tay hoan hô, còn Dược liệu Tam Vị bị đả kích trí mạng. Rất có thể Dược liệu Tam Vị sẽ sụp đổ, thậm chí phá sản.
Khốn kiếp, Doãn Hải Đào đã chọc phải người gì thế này?
Khương Đào, Từ Lâm Giang cũng rất rung động. Hai người không ngờ Tô Mộc gọi cú điện thoại khiến tổng tài Tập đoàn dược liệu Nam Thạch ra mặt, tự mình giải trừ hiệp ước với Dược liệu Tam Vị. Nên biết Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là xí nghiệp số một số hai trong tỉnh Giang Nam, lãnh đạo cấp sở muốn gặp tổng tài Tập đoàn dược liệu Nam Thạch cũng khó khăn.
Giờ thì sao?
Tô Mộc gọi điện một cái là giải quyết.
Chuyện này thật kỳ lạ.
Doãn Hùng thầm chửi Doãn Hải Đào xối xả. Doãn Hùng tỉnh táo khỏi kinh hoàng, mặt trắng bệch nhìn Tô Mộc. Gọi điện thoại lại cho Ôn Hữu Đạo năn nỉ? Doãn Hùng biết chắc Ôn Hữu Đạo tuyệt đối không nghe. Muốn giải quyết việc này thì cởi nút cần kiếm người thắt nút, vẫn phải nhờ vào Tô Mộc.
Doãn Hùng cẩn thận thăm dò:
- Xin hỏi người là . . .?
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Tô Mộc, cán bộ hương trấn.
Thiếu gia, ta kêu ngươi là thiếu gia được chưa? Nếu ngươi là cán bộ hương trấn thì ta là tên ăn mày. Không chơi người kiểu này, còn cho người ta sống không?
Doãn Hùng nhỏ nhẹ nói:
- Tô tiên sinh, chuyện hôm nay có chút hiểu lầm, ta kêu khuyển tử đến xin lỗi tiên sinh, tiên sinh làm ơn bỏ qua cho chúng ta được không?
Nghe Doãn Hùng nói, Doãn Hải Đào rất bất mãn. Đầu óc Doãn Hải Đào vốn không tỉnh táo, nghe nói Tập đoàn dược liệu Nam Thạch cắt đứt làm ăn với nhà mình thì gã đổ hết lỗi vào người Tô Mộc. Khi Doãn Hùng kêu Doãn Hùng đến xin lỗi thì gã bùng nổ.
Doãn Hải Đào đẩy Hồ Lỵ sang bên cạnh, chỉ vào mũi Tô Mộc chửi:
- Tiểu tử, đừng quá đáng! Cho rằng có chút quan hệ với Tập đoàn dược liệu Nam Thạch là có thể bóp chết Dược liệu Tam Vị chúng ta sao? Nói thật cho ngươi biết, dù không có Tập đoàn dược liệu Nam Thạch thì Dược liệu Tam Vị chúng ta cũng sẽ không chết đói. Còn ngươi, về sau đừng nói thăng chức, ngươi sẽ chết già tại chỗ này!
Doãn Hùng đột nhiên xoay người tát mặt Doãn Hải Đào:
- Câm miệng!
Doãn Hùng sắc mặt âm trầm nói:
- Nghiệt tử, ở đây không có chỗ cho ngươi nói chuyện, câm mồm cút sang một bên!
Doãn Hải Đào giật mình kêu lên:
- Bố . . .!
Doãn Hùng mắng:
- Lảm nhảm cái gì, im!
Doãn Hùng tức giận chưa từng có, gã nạt Doãn Hải Đào ngây người, không dám nói câu nào, men say bay biến một ít.
Tô Mộc lạnh nhạt nói:
- Doãn tổng, không cần diễn kịch. Muốn giáo dục con trai như thế nào là chuyện của Doãn tổng, mấy người chúng ta còn muốn ăn cơm. Nếu Doãn tổng không có việc gì thì đi phòng bên cạnh giáo dục đi.
Khương Đào lạnh nhạt nói:
- Đúng vậy! Mang theo con trai rời khỏi đây!
Từ Lâm Giang giận dữ nói:
- Cút đi!
Người hả hê nhất là Từ Lâm Giang.
Doãn Hùng biến sắc mặt, mắt lóe tia tàn nhẫn nhưng giây lát biến mất.
Doãn Hùng trầm giọng hỏi Tô Mộc:
- Như thế nào? Tô tiên sinh không định cho ta mặt mũi phải không?
Tô Mộc lạnh lùng cười:
- Cho ngươi mặt mũi? Ngươi cũng xứng?
Doãn Hùng hét hướng ngoài cửa:
- Ngươi . . . Giỏi, giỏi lắm. Không biết ngươi không cho ta mặt mũi hay không nể mặt Tề xử? Tề xử!
Tề Thiếu Kiệt đứng ở bên ngoài nghe bên trong đối thoại, gã thong thả bước vào trong, mặt tươi cười. Tề Thiếu Kiệt há mồm định nói chuyện nhưng nhìn thấy người ngồi cạnh bàn thì nuốt ngược lại lời sắp nói.
Tề Thiếu Kiệt cười toe:
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là Diêm xử. Sao Diêm xử ở đây?
Không bao nhiêu người khiến Tề Thiếu Kiệt tươi cười thân thiện, Diêm Sùng nằm trong số đó. Tề Thiếu Kiệt dựa vào quan hệ chú của mình ngồi vào vị trí này, còn sau lưng Diêm Sùng thì sao? Diêm Sùng có thể trở thành phó trưởng phòng trẻ tuổi nhất sở tài chính, nói gã không có chút bối cảnh nào thì đánh chết Tề Thiếu Kiệt không tin.
Tề Thiếu Kiệt không biết bối cảnh của Diêm Sùng là gì, nhưng gã tin nếu không cần đắc tội thì tốt nhất là không nên làm. Trong lòng Tề Thiếu Kiệt còn có ý tưởng là trở thành lớp trưởng trong ban huấn luyện trường Đảng lần này. Nếu làm lớp trưởng thì Tề Thiếu Kiệt có nhiều cơ hội tiếp xúc cấp trên hơn, không chừng sẽ được gặp quản lý lớn nhất trường Đảng, hiệu trưởng Diệp An Bang.
Nếu được Diệp An Bang nhớ mặt thì càng tuyệt, trưởng bộ tổ chức tỉnh ủy, nghĩ thôi đã làm người ta da đầu tê dại.
Mục tiêu hàng đầu của Tề Thiếu Kiệt là quan hệ tốt với bạn học. Hơn nữa người có thể ăn cơm chung với Diêm Sùng, Tề Thiếu Kiệt đoán đại khái thân phận của ba người chắc cũng là học viên huấn luyện chung. Bốn người này có lẽ cùng một ký túc xá. Nhóm học viên đợt này chỉ khoảng ba mươi người, nếu thâu tóm được một phòng ký túc xá thì xác suất thắng của Tề Thiếu Kiệt biến to hơn.
Doãn Hùng kinh ngạc hỏi:
- Tề xử? Các người quen nhau?
Tề Thiếu Kiệt cười nói:
- Doãn tổng thật tình, không nhận ra ai nhưng phải biết Diêm xử mới phải. Diêm xử là phó trưởng phòng trẻ tuổi nhất sở tài chính của tỉnh chúng ta. Sau đợt huấn luyện trường Đảng lần này chắc chắn Diêm xử sẽ được đề bạt trở thành chính xử. Nào nào, mau qua đây kính rượu Diêm xử, xin lỗi đi.
Doãn Hùng trải đời nhiều rèn luyện khả năng nhìn mặt biết lòng người, nghe Tề Thiếu Kiệt nói gã liền hiểu ý.
Doãn Hùng lập tức bưng rượu kính Diêm Sùng:
- Đúng đúng, Diêm xử, tôi xin kính người.
Khiến Tề Thiếu Kiệt tức giận là Diêm Sùng không thèm nhìn hai người cái nào, ngồi yên không nhúc nhích. Đừng nói uống rượu, Diêm Sùng không mở miệng xã giao một tiếng, hoàn toàn phớt lờ Tề Thiếu Kiệt, Doãn Hùng.
Mất hết mặt mũi.
Tức quá!
Đã bao giờ Tề Thiếu Kiệt bị người nhục nhã như vậy? Vừa rồi Tề Thiếu Kiệt đã nhún nhường, không ngờ Diêm Sùng chẳng nể tình. Ý gì đây? Ngươi nghĩ mình mạnh hơn ta sao? Đừng quên học tập ba tháng trong trường Đảng, chủ nhiệm bộ giáo vụ là chú ruột của ta, muốn ngáng chân ngươi dễ như trở bàn tay.
Chẳng lẽ các ngươi không sợ không thể tốt nghiệp trường Đảng?
Nghĩ đến đây mặt Tề Thiếu Kiệt lạnh lùng hỏi:
- Diêm Sùng, ngươi làm vậy là sao?
Diêm Sùng nhướng mí mắt lên liếc qua Tề Thiếu Kiệt, thản nhiên nói:
- Không muốn uống.
Không muốn uống thì không uống, lý do trực tiếp và vô địch, dánh gục Tề Thiếu Kiệt trong một giây.