Quan Bảng

Chương 254: Quê quá hóa khùng




Doãn Hùng là một thương nhân thành công, nói vậy là vì gã làm việc luôn cẩn thận, tuyệt đối không phạm một chút sai sót. Doãn Hùng chưa bao giờ keo kiệt, bung tiền như nước chảy mà không chớp mắt cái nào. Vì Doãn Hùng biết làm như vậy mới có càng nhiều tiền chảy ồ ạt vào hầu bao.



Doãn Hùng là bố của Doãn Hải Đào, đổng sự trưởng Dược liệu Tam Vị, nguồn cung cấp chủ yếu là cho Tập đoàn dược liệu Nam Thạch. Có thể nói Dược liệu Tam Vị và Tập đoàn dược liệu Nam Thạch quen biết rất thân. Mấy năm nay Doãn Hùng dựa vào buôn bán dược liệu kiếm được nhiều tiền.



Như Doãn Hải Đào nói, trong Thành phố Thịnh Kinh tuy Doãn gia không là gia tộc hạng nhất nhưng cũng có chút bản lĩnh, gia đình giàu có đúng chuẩn.



Doãn Hùng lớn tuổi có con, mỗi mình Doãn Hải Đào để nối dòng dõi nên rất cưng yêu gã. Doãn Hải Đào muốn gì là có cái đó, nhà cửa, xe, tiền, miễn gã mở miệng là Doãn Hùng đưa ngay.



Không khoa trương khi nói trong các điểm yếu trí mạng của Doãn Hùng thì Doãn Hải Đào là số một.



Doãn Hùng đang cùng một thanh niên ăn cơm, nếu Tô Mộc có mặt sẽ nhận ra ngay. Thanh niên này là người lúc sáng suýt đụng trúng hắn, Tề Thiếu Kiệt, cháu của chủ nhiệm bộ giáo vụ trường chính trị tỉnh.



Doãn Hùng cười nói:



- Tề xử, chuyện lần trước rất cảm ơn Tề xử. Nếu không nhờ có Tề xử thì xe Dược liệu Tam Vị của chúng ta sẽ bị hủy. Không nói nhiều, ta kính Tề xử ly này.



Vóc dáng Doãn Hải Đào và Doãn Hùng là hai cực đoan. Doãn Hùng rất gầy, ốm tong teo một cơn gió có thể thổi bay gã. Nếu Doãn Hải Đào đứng bên cạnh Doãn Hùng thì Doãn Hải Đào to bằng ba Doãn Hùng. Trên khuôn mặt gầy gò của Doãn Hùng đầy vẻ tinh ranh, mắt xoe tròn lọc lõi.



Tề Thiếu Kiệt kiêu ngạo nói:



- Doãn tổng khách sáo quá, chỉ tiện tay.



Tề Thiếu Kiệt cụng ly với Doãn Hùng, nhấp môi rồi đặt ly xuống. Ở đây Tề Thiếu Kiệt lớn nhất, gã không muốn uống thì không ai ép gã được.



Tề Thiếu Kiệt nắm chắc mối quan hệ với Doãn Hùng rất có chừng mực, xem Doãn Hùng là máy rút tiền tự động, mặt ngoài thì gã rất nhiệt tình. Trưa nay Tề Thiếu Kiệt nể mặt Doãn Hùng đi nhà hàng Đế Hào gần trường Đảng nhất để ăn cơm.



Doãn Hùng nói với mấy người bên cạnh:



- Đối với Tề xử là tiện tay còn với Tam Vị chúng tôi thì là ơn tái tạo. Tề xử, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Mấy người nghe đây, phải hầu hạ Tề xử cho tốt!



Ngồi ở đây toàn là thân tín của Doãn Hùng, ai nấy là nữ nhân xinh đẹp quyến rũ, bị gã dùng làm công cụ thăng tiến. Rượu ngon gái đẹp, Doãn Hùng rất quen thuộc trò này. Dù sao bốn nữ nhân treo danh hiệu bộ công quan, không ai nói gì được.



- Tề xử, em kính Tề xử một ly!



- Tề xử uống với người ta đi.



- Nghe nói Tề xử đang tiến tu trong trường Đảng, sau khi đi ra sẽ thăng quan. Tiểu muội kính Tề xử một ly, chúc mừng Tề xử từng bước thăng tiến.



Tề Thiếu Kiệt không có yêu thích gì khác ngoài háo sắc, chọt trúng chỗ ngứa thì rất dễ nịnh gã. Doãn Hùng dùng tấn công chiêu này rất chính xác, đúng bệnh hốt thuốc, Tề Thiếu Kiệt ngoan ngoãn nghe theo ngay. Vẻ mặt Tề Thiếu Kiệt hưởng thụ cùng các mỹ nữ uống rượu, dưới bàn thì tay sờ chỗ này vuốt chỗ kia. Trong gian phòng oanh yến ríu rít.




Doãn Hùng bận rộn nịnh bợ Tề Thiếu Kiệt, ai kêu người ta là người có quyền, quản lý cục giao thông? Dược liệu Tam Vị vận chuyển theo đường cao tốc, nếu Tề Thiếu Kiệt hỗ trợ đánh tiếng thì Doãn Hùng bớt tốn số tiền lớn, quan trọng nhất là tránh khỏi bị kiếm chuyện.



May mắn ở chung với Tề Thiếu Kiệt lâu Doãn Hùng đã thăm dò được sở thích của gã, lần nào cũng trăm trận trăm thắng. Ví dụ bây giờ không khí trong gian phòng rất tốt, hầu hạ Tề Thiếu Kiệt thỏa mãn rồi chuyện gì gã cũng gật. Mười chiếc xe dược liệu của Doãn Hùng sẽ bình yên vận chuyển vào Thành phố Thịnh Kinh, khi đó gã sẽ lời vố lớn.



- Hì hì . . .



Doãn Hùng vui vẻ cười gian, chợt có điện thoại Doãn Hải Đào gọi. Doãn Hùng bắt máy, nét mặt sa sầm, đứng bật dậy suýt đụng ngã cái bàn.



- Ngươi nói đang ở đâu? Cũng trong nhà hàng Đế Hào . . . Phòng sở đào . . . Được rồi, biết, ta đi qua ngay.



Tề Thiếu Kiệt thấy Doãn Hùng sốt ruột thì cười hỏi:



- Doãn tổng bận công chuyện?



Doãn Hùng nóng nảy nói:



- Tề xử, là con trai không nên thân của ta bị người đánh, ta phải đi qua xem.



Tề Thiếu Kiệt đứng lên:




- Là ai mà dám đánh con trai của Doãn tổng? Đi, ta theo Doãn tổng đi xem thử.



Bắt người tay ngắn, ăn người miệng mềm. Tề Thiếu Kiệt không thể cứ ăn của Doãn Hùng mà không giúp chuyện gì.



Trong mắt Tề Thiếu Kiệt không nghĩ vụ Doãn Hải Đào bị đánh nghiêm trọng tới đâu, chắc là đánh lộn ra oai. Việc nhỏ này Tề Thiếu Kiệt ra mặt giải quyết thoáng cái là xong, lại được nhân tình lớn, cớ sao không làm?



- Cảm ơn, cảm ơn, có Tề xử ra mặt thì không còn gì tuyệt vời hơn. Tề xử, chúng ta đi qua ngay đi. Bọn họ ở dưới lầu, chờ xong chuyện chúng ta lại quay về uống tiếp. Ta sẽ kêu khuyển tử kính Tề xử mấy ly.



Tề Thiếu Kiệt nói:



- Đi!



Tề Thiếu Kiệt, Doãn Hùng đến phòng riêng.



Doãn Hải Đào ở trong phòng sở đào hung tợn hét to:



- Dám đánh ta? Các ngươi chờ xem, bố của ta đến sẽ xử các ngươi. Có biết bố của ta xưng huynh gọi đệ với ai không? Toàn là cấp trên trực tiếp của các ngươi. Lần này các ngươi tàn đời rồi, chờ bị đuổi việc đi!




Hồ Lỵ hùa theo:



- Đúng rồi, Dược liệu Tam Vị toàn quen quyền quý, đám tiểu nhân vật các ngươi chết chắc. Từ Lâm Giang, nhất là ngươi, dám xúi giục người ta đánh Anh Đào, ngươi tiêu đời!



Từ Lâm Giang cao giọng quát:



- Ngậm miệng lại!



Ánh mắt Từ Lâm Giang cực kỳ tức giận nhìn Hồ Lỵ.



Hồ Lỵ giật bắn người, hét to:



- Ngươi dám hét với ta?



Mặc dù hai người đã chia tay nhưng Từ Lâm Giang chưa từng lớn tiếng với Hồ Lỵ, ai ngờ bây giờ gã to gan vì mấy nam nhân này mà quát nạt nàng. Hồ Lỵ thấy nhục nhã, ý gì đây? Chẳng lẽ địa vị của nàng ở trong lòng Từ Lâm Giang không bằng mấy nam nhân này?



Từ Lâm Giang không khách sáo nói:



- Hét với ngươi rồi sao? Còn dám la nữa có tin là ta cho bạt tai không?



Từ Lâm Giang hoàn toàn giải phóng khỏi tình cảm với Hồ Lỵ, dù sau này gặp lại gã cũng sẽ không dao động, xem nàng như người qua đường xa lạ.



Hồ Lỵ nhìn Từ Lâm Giang như sư tử tức giận thì không dám la nữa:



- Ngươi . . .!



Từ Lâm Giang xoay lại nhìn ba người, trầm giọng nói:



- Khương Đào, Diêm Sùng, Tô Mộc, Từ Lâm Giang ta rất may mắn quen các người, được các người xem như huynh đệ. Chuyện hôm nay do ta gây ra, các người yên tâm, nếu bị trách tội thì một mình ta gánh chịu, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng các người.



Khương Đào nói ngay:



- Vớ vẩn, Từ Lâm Giang, gì mà ngươi một mình gánh chịu? Ngươi nói vậy có còn xem chúng ta là huynh đệ không? Đúng vậy, chúng ta chỉ mới quen biết nhưng thế thì sao? Mọi người chung ký túc xá trong trường Đảng, sao có thể vứt bỏ cùng trường được? Tính ta một phần!



Không phải Khương Đào thật sự có nghĩa khí. Như Khương Đào nói, mới quen nhau một ngày, có cần móc ruột móc gan ra không? Chẳng ai ngốc và làm như vậy.



Lý do khiến Khương Đào nói câu này là vì Diêm Sùng, Tô Mộc. Trực giác cho Khương Đào biết bối cảnh của hai người này không đơn giản, muốn xử lý một cậu ấm không khó khăn gì. Trừ phi Khương Đào bị váng đầu mới lùi bước.