Quan Bảng

Chương 251: Nhân mạch cùng trường




Tài chính tỉnh? Còn là phòng thực quyền kiến thiết kinh tế. Quan trọng nhất là Diêm Sùng trông rất trẻ, ít ra nhỏ hơn Từ Lâm Giang, Khương Đào mấy tuổi. Còn trẻ tuổi đã đảm nhiệm chức vụ như vậy, đến trường Đảng lần này là để mạ vàng. Nếu thuận lợi tốt nghiệp, Diêm Sùng tuyệt đối sẽ trở thành cấp chính xử, phong cảnh vô hạn.



Mặc dù không rõ bối cảnh, chức vụ mấy thành viên ban huấn luyện trường Đảng khác nhưng bên cạnh có một nhân vật như Diêm Sùng làm Từ Lâm Giang, Khương Đào ngạc nhiên.



Tô Mộc bình tĩnh không phải vì hắn không giật mình, là do trước kia hắn đoán được chút ít. Khi Diêm Sùng học trong đại học Giang Nam thì đã là cấp phó xử, cộng thêm tham gia ban huấn luyện trường Đảng không có lý nào gã không tiến bộ thêm một bước. Còn về Diêm Sùng đi làm trong kiến thiết kinh tế sở tài chính tỉnh thì Tô Mộc hơi bất ngờ.



Khi xưa Diêm Sùng không nói nhiều về chức vụ của mình, hai người giao lưu đa phần nói về kinh tế.



Từ Lâm Giang cười nói:



- Diêm Sùng, thật không ngờ bộ môn của ngươi có nhiều mỡ màng. Không nói gì nữa, hôm nay bốn chúng ta có duyên tụ họp tại đây, ta mời bữa cơm này!



Diêm Sùng cười nói:



- Đừng, các người đã nói bộ môn của ta nhiều mỡ thì để ta mời cơm đi. Các người không cần e ngại gì, cứ ăn thoải mái, ta bỏ tiền túi.



- Sao có thể không biết ngượng . . .



Từ Lâm Giang còn muốn gì nhưng bị Diêm Sùng phất tay ngăn lại:



- Quyết định vậy đi. Nào, ta gọi điện thoại, trưa nay chúng ta đi Đế Hào ăn hải sản.



Tô Mộc cười nói:



- Được rồi Anh Từ, đừng giành nữa, nghe lời Anh Diêm đi.



Mọi người xưng hô bằng huynh đệ, Tô Mộc không cần thiết biểu hiện khác loại, cũng gọi Diêm Sùng là Anh Diêm. Trong bốn người tính ra Tô Mộc nhỏ tuổi nhất.



Từ Lâm Giang gật đầu, nói:



- Được rồi.





Bốn người qua loa dọn dẹp, trò chuyện trong ký túc xá một lúc. Bốn người cơ bản hiểu nhau, không khí dần thân thiết hơn.



Tô Mộc cảm giác được ba người khác không suy nghĩ linh tinh, trừ ban đầu muốn mở rộng nhân mạch ra còn lại tùy ý trò chuyện. Mọi người không vì thân phận, bối cảnh của nhau mà lộ vẻ tự phụ, Tô Mộc khá thích không khí này.



Trong Trung Quốc chú trọng nhất là tình đồng môn. Tiến sĩ cùng khóa đều có thể lôi kéo quan hệ chứ nói gì bây giờ chung ký túc xá, cùng trường thế này mà không biết nắm chặt thì không xứng lăn lộn trong thể chế.



Cuộc trò chuyện rất nhanh qua buổi trưa. Diêm Sùng nói chuyện giữ lời, dẫn ba người ra khỏi ký túc xá. Ngoài cổng trường Đảng đậu hai chiếc xe Audi, xe mới cáu, nhìn là biết thường hay được bảo dưỡng.



Từ Lâm Giang trêu chọc:




- Chậc chậc, Diêm Sùng giỏi nhất, gọi một cú điện thoại là có ngay chiếc Audi. Đổi lại là ta cùng lắm kiếm được hai chiếc xe taxi, sở tài chính có khác.



Diêm Sùng nói:



- Đừng hâm mộ, ta mượn của bằng hữu, người ta chỉ phụ trách đưa đi, lúc về phải kêu xe.



Từ Lâm Giang cười nói:



- Kêu xe thì kêu, dù gì chiều nay rảnh rỗi, hai ngày tới toàn là báo danh, ngày mốt mới chính thức làm nghi thức nhập học. Trưa hôm nay huynh đệ chúng ta phải uống không say không về.



Diêm Sùng cười nói:



- Lão Từ, ngươi cố ý muốn làm thành phốt dê béo phải không?



- Thế có cho xẻo thành phốt không?



- Cho! Hôm nay ta bất chấp, cùng lắm ném tiền lương nửa năm vào Đế Hào, ta không tin ngươi không xỉn.



- Sảng khoái!




- Lên xe.



Tô Mộc nhìn Từ Lâm Giang, Khương Đào ngồi vào chiếc xe đằng sau. Diêm Sùng kêu Tô Mộc cùng gã ngồi xe đằng trước. Hai chiếc xe nối đuôi nhau lẫn vào dòng xe cộ, chạy hướng nhà hàng Đế Hào.



Từ Lâm Giang đốt điếu thuốc, cười nói:



- Lão Khương nhìn ra được gì không? Lão tứ của chúng ta không đơn giản.



Khương Đào làm công tác tổ chức cảm thán rằng:



- Đương nhiên rồi, đổi lại ngươi lúc hai mươi ba tuổi có thể làm bí thư trấn ủy quản lý thực quyền một chỗ không? Tuy bây giờ là chính khoa nhưng tốt nghiệp trường Đảng rồi ta bảo đảm lão tứ chắc chắn sẽ được đề bạt làm phó xử. Nghĩ kỹ đi, phó xử hai mươi ba tuổi, rung động biết mấy.



Nói sau lưng Tô Mộc không có người thì đánh chết Khương Đào cũng không tin. Tuổi cỡ Tô Mộc đừng nói trở thành cấp chính khoa có thực quyền, ngồi trong cơ quan, làm phó khoa cũng xa vời.



Từ Lâm Giang cười tủm tỉm:



- Ta nghĩ ký túc xá của chúng ta sẽ là điểm sáng trong trường Đảng quý này.



- Càng sáng càng tốt.




Từ Lâm Giang, Khương Đào liếc nhau, cười hiểu ý.



Từ Lâm Giang, Khương Đào ở bên kia trò chuyện, hai người ngồi trong xe đằng trước cũng không rảnh rỗi. Diêm Sùng kinh ngạc nghe Tô Mộc kể lý lịch của mình, mắt gã tràn ngập khó tin.



Diêm Sùng nói:



- Anh có nghe chuyện về Hắc Sơn trấn, anh luôn nghĩ là ai có bản lĩnh như thế, không ngờ là em. Anh đã nói mà, tiểu tử nhà ngươi làm kinh tế rất giỏi. Với bản lĩnh của em đừng nói một hương trấn, cho em một huyện cũng có thể xoay chuyển được.



Tô Mộc cười nói:




- Anh Diêm đừng đùa, lời này chỉ nói cho hai ta nghe, nếu bị người khác nghe thấy sẽ cười chết. Làm gì có chuyện mèo khen mèo dài đuôi thế này?



Diêm Sùng hỏi lại:



- Ai dám nói em không có tư cách này? Nếu ai dám nói câu đó thì kêu hắn đến đứng trước mặt anh, để anh lý luận. Phải rồi, gần đây Ngô lão khỏe không? Anh nghe nói lão nhân gia đã rời khỏi đại học Giang Nam, có chuyện gì?



Với thân phận của Diêm Sùng ngày xưa không có tư cách bái vào môn hạ của Ngô Thanh Nguyên, Tô Mộc tương đương với đệ tử quan môn. Trừ Tô Mộc ra Ngô Thanh Nguyên không thu môn sinh nào khác nữa.



Tô Mộc trả lời:



- Đúng rồi, lão sư đang ở thủ đô. Chúng ta không đoán được suy nghĩ của lão nhân gia.



Diêm Sùng nói:



- Đúng là vậy. Ngô lão là một thành viên đoàn cố vấn nhà nước, chúng ta làm gì có tư cách suy đoán? Thôi, không nói chuyện này. Bây giờ em ở lại Thành phố Thịnh Kinh ba tháng, trong thời gian này hai sư huynh đệ chúng ta có thể chơi với nhau lâu chút. Nếu được thì chúng ta làm vài tập văn chương đi?



Tô Mộc đồng ý:



- Không thành vấn đề.



Đừng xem thường mấy văn chương này, không biết khi nào nó sẽ mang đến ích lợi vô cùng. Hơn nữa Tô Mộc muốn nhờ ba tháng này sửa sang lại suy nghĩ phát triển kinh tế của mình. Tô Mộc có kinh nghiệm chấp chính một chỗ, Diêm Sùng thì có lý niệm kinh tế đại cục nhìn xa trông rộng trong cơ quan. Hai người bổ sung cho nhau, có lợi cho sau này Tô Mộc phát triển.



Trong không khí vui vẻ, rất nhanh hai chiếc xe xuất hiện trước nhà hàng Đế Hào. Đế Hào là sản nghiệp của Đỗ gia, trong Thành phố Thịnh Kinh không chỉ có độc nhất một nhà mà là chuỗi cửa hàng bốn nhà. Đỗ Triển không trực tiếp quản lý mấy cửa hàng này, bên dưới tập đoàn Cự Nhân có nhiều xí nghiệp, gã không quan tâm một nhà xí nghiệp ăn uống.



Bốn người xuống xe, đi hướng cửa nhà hàng Đế Hào. Từ Lâm Giang vốn đang nói cười bỗng chốc sắc mặt âm trầm, đôi mắt rực cháy lửa giận nhìn bậc thang trước mặt.



Tô Mộc ngạc nhiên Từ Lâm Giang khác lạ, từ lần đầu tiên hắn gặp mặt thì gã là loại người nhiệt tình, sao cũng có bộ mặt thô bạo thế này?



Tô Mộc nhìn theo ánh mắt Từ Lâm Giang, khi hắn thấy cảnh tượng trước mắt thì vẻ mặt hiểu ra.