Tô Mộc không ở lại Thành phố Thanh Lâm lâu, xong chuyện rồi hắn quay về. Tô Mộc không về Hắc Sơn trấn mà đi thẳng đến tòa nhà huyện ủy huyện Hình Đường, vào văn phòng Nhiếp Việt.
So với trước kia thì bây giờ Tô Mộc toát ra khí chất nội liễm. Tô Mộc trước kia chỉ lo phúc lợi vì dân, tinh thần bồng bột. Tô Mộc hiện tại như mỹ ngọc nội liễm. Qua chuyện này cho Tô Mộc hiểu một đạo lý rằng trước khi nắm giữ quyền lực tuyệt đối thì ai đều có thể giẫm đạp qua người hắn.
Muốn làm việc thì phải có quyền lên tiếng càng lớn.
Nhiếp Việt vòng ra khỏi bàn công tác, bưng tách trà Ninh Hạo rót sẵn, mỉm cười đưa cho Tô Mộc.
- Tô Mộc, chuyện lần này đã để cậu chịu uất ức.
Tô Mộc nói:
- Bí thư, cho qua vụ này đi. Nhưng cháu muốn xin phép bí thư được nghỉ ngơi mấy ngày.
Nhiếp Việt cười nói:
- Nghỉ ngơi? Cũng tốt, chuyện trong Hắc Sơn trấn đã bước vào quỹ đạo, trong thời gian này cháu xông xáo mệt mỏi, nghỉ ngơi hai ngày cũng tốt.
Nhiếp Việt trừ muốn bồi dưỡng Tô Mộc làm thành viên tổ chức ra, gã còn cảm giác khác không nói nên lời đó là kính sợ. Đúng vậy, kính sợ. Khi Nhiếp Việt biết rõ vì sao sự kiện này cuối cùng đổi chiều gió, không theo lẽ thường là kéo Tiêu Vân Sơn xuống đài liền xong. Nhiếp Việt thế mới biết chỗ dựa của Tô Mộc là trong tỉnh, còn là bí thư tỉnh ủy, Trịnh Vấn Tri.
Đặt người như vậy ở bên cạnh, Nhiếp Việt không biết nên nói cái gì.
Mấy ngày nay Nhiếp Việt và thân thích của vị bí thư trưởng tỉnh ủy nói điện thoại xong gã sáng sủa hơn nhiều. Miễn là Nhiếp Việt hết lòng bồi dưỡng Tô Mộc, sợ gì sau này không nhận được ích lợi? Nhiếp Việt vốn tin tưởng, công nhận Tô Mộc rồi, xảy ra chuyện này gã càng dốc sức tài bồi Tô Mộc hơn.
Qua vụ này Nhiếp Việt thấy rõ ràng Hồ Vi Quốc cũng chỉ là kẻ chết thay, người đứng sau màn chưa bị kéo ra. Kết quả giải quyết này không công bằng với Tô Mộc, trong lòng hắn bất mãn là bình thường. Thừa dịp này cho Tô Mộc nghỉ phép mấy ngày cũng hợp lý.
Quan trọng nhất là hôm qua Nhiếp Việt nhận được thư thông báo, do trường chính trị tỉnh phát, muốn Tô Mộc tham gia ban huấn luyện cán bộ cấp xử tỉnh Giang Nam do trường chính trị tỉnh tổ chức.
Ban huấn luyện cán bộ cấp xử lần này khác với trước, người nào được huấn luyện ra toàn là chuẩn bị thăng quan. Tô Mộc với thân phận cấp khoa đi trường chính trị tỉnh mạ vàng, chờ hắn ra ngoài chắc chắn sẽ trở thành phó xử, nhảy vọt lên một bước.
Nhiếp Việt cho rằng dựa theo chiến tích hiện tại của Tô Mộc, dù cho hắn cấp phó chủ tịch huyện cũng không đủ.
Nhiếp Việt cười đưa giấy mời cho Tô Mộc:
- Tô Mộc, đây là giấy mời trường chính trị tỉnh phát, quy định trong vòng một tuần đi trường chính trị tỉnh Thành phố Thịnh Kinh huấn luyện ba tháng. Chú có hai suy nghĩ, cháu nghe rồi góp ý.
Thông báo trường chính trị tỉnh huấn luyện?
Tô Mộc không hiểu giấy mời này là sao, nhưng nhớ đến Diệp An Bang kiêm nhiệm chức vụ hiệu trưởng trường chính trị tỉnh thì hiểu ngay. Có lẽ Diệp An Bang muốn đưa Tô Mộc đi trường chính trị tỉnh huấn luyện, tạm giảm bớt sức ảnh hưởng của hắn. Chuyện lần này truyền ra ngoài rộng rãi sẽ không tốt cho Tô Mộc.
Bởi vì một bí thư trấn ủy cấp chính khoa lại kéo một phó xử, một chính sảnh xuống đài, tin tức làm người ta giật mình.
Tô Mộc nói:
- Bí thư muốn gì cứ nói thẳng, cháu là lính dưới tay người, bí thư cứ sai bảo cháu là được.
Nhiếp Việt nói:
- Tốt, vậy chú không quanh co nữa. Ai có mắt đều thấy Hắc Sơn trấn phát triển rất nhanh, ban lãnh đạo Hắc Sơn trấn hiện tại không đủ quản lý tình huống hiện tại. Trải qua thường ủy huyện ủy nghiên cứu quyết định, từ bảy vị ban lãnh đạo Hắc Sơn trấn tăng lên chín vị.
Bảy lên chín người? Lòng Tô Mộc máy động, đáng lý ra thành trấn phát triển kinh tế nhanh thế này dù có mười một lãnh đạo trấn ủy ủy ban trấn cũng không lạ. Hắc Sơn trấn từ bảy biến thành chín vị không quá khác người.
Còn về ai chú đẩy tăng số người thì Tô Mộc không có tâm tình chú ý, nếu hắn không đoán sai, rất nhanh Nhiếp Việt sẽ điều động chức vụ của Tô Mộc.
Lý do đơn giản, Tô Mộc sắp đi trường chính trị tỉnh huấn luyện, không lý nào ba tháng hắn vắng nhà để Hắc Sơn trấn mất lãnh đạo bí thư trấn ủy.
Tô Mộc nói:
- Bí thư, cháu vẫn câu nói cũ, cháu một lòng nghe theo tổ chức sắp xếp. Nhưng nếu cháu bị điều đi thì cháu hy vọng chức bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn do phó bí thư Trương An tiếp nhận. Trương An có thể làm việc theo ý huyện ủy, chấp hành kế hoạch phát triển Hắc Sơn trấn rất tốt.
Nhiếp Việt hỏi:
- Không thành vấn đề, cháu còn gì muốn nói không?
Tô Mộc ngẫm nghĩ, mở miệng nói:
- Nếu được thì cháu muốn trình lên huyện ủy suy xét đoạn thời gian trước cháu có đưa lên đề nghị chương trình. Cháu đề nghị lập phân cục huyện công an ở Hắc Sơn trấn.
Nhiếp Việt nói:
- Đây là chuyện nội bộ huyện cục công an, nhưng chú có thể hứa với cháu sẽ làm được.
Tô Mộc nói:
- Vậy thì cháu không còn vấn đề gì nữa.
Nhiếp Việt cười nói:
- Được rồi, Tô Mộc, trưa nay đừng đi, hai chúng ta ở nhà uống rượu. Dì của cháu cứ nhắc mãi lâu không thấy cháu ghé nhà. Và cháu chưa gặp con gái bảo bối của chú đúng không? Nó học năm bốn, đang ở nhà, chờ tới tháng sáu sẽ tốt nghiệp. Các cháu làm quen với nhau đi.
Tô Mộc gật đầu, nói:
- Cháu nghe theo bí thư.
Thái độ của Nhiếp Việt rất rõ ràng, Tô Mộc biết chuyện hắn bị điều khỏi Hắc Sơn trấn là ván đã đóng thuyền. Gây lớn chuyện như vậy còn để Tô Mộc ở lại Hắc Sơn trấn thì cấp trên cũng không chịu. Nhiếp Việt có không muốn cỡ nào thì gã không thể làm trái chỉ thành phố cấp trên.
Nhưng coi như không uổng phí, Tô Mộc sắp rời khỏi Hắc Sơn trấn nhưng trong này còn nến móng của hắn, tin tưởng sẽ không xảy ra chuyện gì. Tô Mộc tin tưởng hắn sẽ được trọng dụng chứ không phải bị cắt chức, dù Đỗ Kiện có suy nghĩ gì cũng khó gây sóng gió.
Tô Mộc thầm nghĩ:
- Mặc kệ nó, bây giờ được nghỉ ngơi một tuần, mấy chuyện khác cứ để thuận theo tự nhiên.
Tô Mộc quay về Hắc Sơn trấn, sắp xếp mọi chuyện. Trần Thái Niên trưởng bộ tổ chức huyện ủy đến Hắc Sơn trấn tuyên bố hàng loạt quyết định của huyện ủy.
Tô Mộc bị miễn chức vụ bí thư trấn ủy, sẽ được bổ nhiệm sau.
Trương An trở thành bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn mới.
Đổng Hướng Thụy thay Trương An thành phó bí thư trấn ủy Hắc Sơn trấn.
Dương Duệ đảm nhiệm bí thư trấn ủy ban kỷ luật do ủy ban kỷ luật huyện cắt cử.
Ngoài ra Hắc Sơn trấn tăng thêm hai phó trưởng trấn.
Những chuyện khác không thay đổi.
Hắc Sơn trấn tiến vào thời kỳ hoàn toàn mới.