Quan Bảng

Chương 229: Diệp An Bang chỉ điểm




Nói thật là Chung Tuyền cứ nghĩ Tô Mộc đến đây chỉ báo cáo bình thường, đu bám cấp trên Diệp An Bang. Nhưng bây giờ xem ra không như Chung Tuyền nghĩ, nếu Tô Mộc nói đúng thì bản lĩnh của hắn không nhỏ, quan viên thật sự có năng lực. Trong nhiều quan viên Chung Tuyền từng gặp thì Tô Mộc xếp hàng đầu.



So với Chung Tuyền giật mình, Diệp An Bang tỏ ra trầm ổn hơn nhiều. Có Lý Hưng Hoa, Diệp An Bang sớm biết rõ chuyện Hắc Sơn trấn. Nói thật là ngay từ trước kidìệp An Bang đã chú ý đến Tô Mộc, ban đầu là vì Diệp Tích, bây giờ là do năng lực của hắn. Không phải ai đều có thể biến Hắc Sơn trấn thành viên khu phát triển hiện tại.



Diệp An Bang nhìn Tô Mộc bây giờ như thấy mình năm xưa.



Cũng tinh thần phấn khởi, tuổi trẻ nhiệt huyết.



Hôm nay kêu Tô Mộc đến là vì Diệp Tích mong Diệp An Bang quan tâm Tô Mộc một chút, nhưng bản thân gã cũng muốn chính mắt thấy hắn đã biến thành bộ dạng gì.



Không phải người nào đều có tư cách làm con rể của Diệp An Bang.



Tô Mộc báo cáo tỉ mỉ, ban đầu kể rõ bản kế hoạch phát triển Hắc Sơn trấn, sau đó trải dàn ra. Tô Mộc nói một tiếng đồng hồ mới xong, báo cáo làm hắn khát nước. Vài lần Chung Tuyền muốn nhắc nhở Diệp An Bang sắp có cuộc họp, nhưng thấy bộ dạng nghiêm túc của gã thì Chung Tuyền biết điều không xen lời.



Diệp An Bang tùy ý hỏi:



- Tô Mộc, cháu chỉ nói toàn chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Sao bác nghe nói đoạn thời gian trước hai phó trưởng trấn Hắc Sơn trấn xảy ra chuyện?



Tô Mộc trầm giọng nói:



- Bộ trưởng, hiện tượng này chỉ là cá biệt, cán bộ Hắc Sơn trấn còn nhiều người vượt qua thử thách.



Diệp An Bang đổi đề tài:



- Tô Mộc, có muốn nghe bác kể chuyện không?



Tô Mộc lên tiếng:



- Bộ trưởng nói đi.



Diệp An Bang trầm ngâm, chậm rãi nói:



- Bác kể câu chuyện này có lẽ cháu cũng nghe nói rồi, kể về Tô Đông Pha và Phật Ấn.





- Có một ngày Tô Đông Pha và Phật Ấn ngồi thiền đối diện nhau.



- Tô Đông Pha đột nhiên hỏi: Đại sư thấy bộ dạng của ta thế nào?



- Phật Ấn trả lời: Trong mắt ta thì cư sĩ như vị phật.



- Nói xong Phật Ấn hỏi ngược lại: Cư sĩ thấy bộ dạng của ta thế nào?



- Tô Đông Pha cười nói: Ta thấy đại sư như đống phân.




- Phật Ấn cười cười không quan tâm.



Tô Đông Pha về nhà kiêu ngạo kể lại cho Tô tiểu muội nghe.



Tô tiểu muội khinh thường cười nhạt:



- Anh thua thảm như thế còn có mặt mũi đắc ý. Anh không biết sao? Một người trong lòng có phật thì nhìn chúng sinh đều là phật. Một người trong lòng đầy phân trâu đương nhiên nhìn cái gì cũng là phân.



- Tô Mộc, có biết ta kể chuyện này cho cháu nghe là có ý gì không?



Trước kia Tô Mộc đã nghe câu chuyện này, Thương Đình kể cho hắn. Khi ấy Tô Mộc còn nhỏ, chỉ xem như truyệ cười. Bây giờ làm quan, nghe Diệp An Bang chính miệng kể chuyện, Tô Mộc biết chuyện không đơn giản.



Tô Mộc nói:



- Bộ trưởng, cháu nghĩ câu chuyện cho chúng ta một đạo lý đơn giản đó là vấn đề cảnh giới tư tưởng. Cảnh giới tư tưởng cao thì nhìn góc độ vấn đề cao, nếu cảnh giới tư tưởng thấp thì ánh mắt nhỏ hẹp.



Diệp An Bang lắc đầu, nói:



- Tô Mộc, điều ta muốn nói với cháu không liên quan gì đến cảnh giới tư tưởng. Ngụ ý câu chuyện này là người khác nhau, tầm mắt cũng khác.



- Cháu giỏi về làm kinh tế, điều này đúng. Khi cháu làm trưởng trấn, phát triển Hắc Sơn trấn đến quy mô hiện tại, chiến tích nay không ai xóa bỏ được.




- Nhưng bây giờ cháu là bí thư trấn ủy, có biết bí thư trấn ủy làm cái gì không? Là quản người. Làm bí thư quản người, nếu tầm mắt của cháu còn trong phạm vi kinh tế thì giống như Tô Đông Pha, nhỏ hẹp. Cháu phải giống Phật Ấn, đưa tầm mắt ra xa hơn, tầm mắt rộng lớn hơn.



- Làm bí thư trấn ủy, cháu chẳng những phải trù tính toàn cục, quan trọng nhất là công tác xây dựng Đảng. Nếu cháu làm đúng chỗ thì sao xảy ra chuyện hai phó trưởng trấn gây rùm beng thế này?



- Nhân dân cho cháu quyền lực, Đảng giao trách nhiệm cho cháu không phải để cháu lây ra khoe khoang. Một số người không nghe lời, trái luật lệ, làm rối phép tắc, lúc nên hành động thì phải xuống tay dứt khoát.



Đây mới là điều Diệp An Bang muốn nói.



Ầm!



Tô Mộc như bị sét đánh, thể hồ quán đỉnh. Trước kia mờ mịt đều bị đập nát, Diệp An Bang đã nói quá rõ ràng, nếu Tô Mộc không hiểu thì hắn hết thuốc chữa.



- Nắm giữ nhân sự, quyết đoán xử lý, ưu thế đề bạt, chỉ cần làm được điều này, bảo đảm dùng người hiền, không sợ không làm tốt công việc. Đúng, chính là vậy.



Mắt Tô Mộc sáng lên, Quan Bảng lơ lửng trong đầu hắn xoay nhanh. Lúc trước Tô Mộc tham ngộ quan thuật cùng lắm chỉ như đọc sách bây giờ cánh cửa tâm hồn hắn bị đẩy ra, quan thuật tuôn trào.



Trước kia Tô Mộc chỉ nghĩ đến làm sao giúp dân lại bỏ qua quyền lực trong tay mình, cùng là thanh Thượng Phương bảo kiếm, có thể không nương tình chém tham quan ô lại. Nhìn từ góc độ này thì xử lý đám khốn kia cũng là loại giúp dân.



Chỉ cần giúp dân, xuống tay ác có gì sợ?




Tô Mộc tự tin nói:



- Bộ trưởng, cháu đã hiểu.



Diệp An Bang nói:



- Hiểu thì tốt, xảy ra chuyện gì tùy thời báo cáo với Chung Tuyền.



Tô Mộc gật đầu, nói:



- Vâng!




Diệp An Bang nói:



- Nghĩ thông rồi thì về đi, cháu chỉ cần nhớ một điều, hết lòng hết dạ làm việc, dù trong quá trình có đắc tội ai cũng không sợ. Nơi này là thiên hạ của Đảng, không ai có thể làm trái kỷ luật.



Tô Mộc trầm giọng nói:



- Vâng thưa bộ trưởng.



Tô Mộc biết có Diệp An Bang nói câu này tương đương với có người che chở trong tỉnh. Có Diệp An Bang chăm sóc, Tô Mộc xuống dưới làm việc không cần cóng tay cóng chân, không phải ai muốn xoa nắn hắn cũng được.



Chờ Tô Mộc ra khỏi văn phòng, Diệp An Bang mỉm cười hỏi:



- Chung Tuyền, cậu cảm thấy Tô Mộc thế nào?



Chung Tuyền trầm ngâm nói:



- Lãnh đạo, theo tôi thấy Tô Mộc là nhân tài đáng đào tạo.



Diệp An Bang lạnh nhạt nói:



- Chuyện hôm nay cậu biết là được, sau này Tô Mộc có việc gì, miễn không làm trái nguyên tắc thì cố gắng giúp đỡ. Còn nữa, danh sách vào học trường Đảng gần đây hãy xếp Tô Mộc vào.



Chung Tuyền cung kính nói:



- Vâng thưa lãnh đạo!



Diệp An Bang đứng bên khung cửa sổ, trầm giọng nói:



- Con gái, bố vì con đã vi phạm nguyên tắc. Tô Mộc, tốt nhất đừng để ta thất vọng.