Quan Bảng

Chương 199: Hòa hợp




Sau khi biết được bối cảnh gia đình cùng lai lịch sạch sẽ của Tô Mộc, đáy lòng Tần Mông đã có ý niệm lôi kéo Tô Mộc vào trong đoàn ủy. Nếu như nói chỉ chút vấn đề về kinh tế mà Tô Mộc cũng không qua được khảo nghiệm, vậy thật sự làm người đau lòng. Cho dù Tô Mộc thật có năng lực, Tần Mông tuyệt đối cũng không xem trọng hắn.



Tô Mộc bất đắc dĩ lắc đầu:



- Hai vị lãnh đạo, có cần như vậy sao? Có phải hai vị cho rằng tôi đặc biệt tiêu tiền mua bức tranh này sau đó đem tặng…không, là hối lộ cho hai vị đi. Nếu hai vị thật sự nghĩ như vậy, tôi thật tình không biết đi đâu mà kêu oan.



- Nói tiếp.



Trịnh Kinh Luân nói.



- Bức tranh này đích thật là đào từ phố đồ cổ, nếu anh không tin thì cùng nhau đi chứng minh. Không dối gạt hai vị lãnh đạo, tôi mua bức tranh này cùng một bức khác, tổng cộng là hai trăm đồng. Nếu thật sự nói tới tiền, tôi thật không thiếu đâu. Hay là vầy sư huynh, anh phải thanh toán cho tôi đi.



Tô Mộc cười nói.



- Thật sao?



Trịnh Kinh Luân hỏi.



- Sư huynh, xem lời anh nói kìa, tôi lừa ai được còn lừa anh sao? Nếu như anh không tin, đại khái có thể đi nghiệm chứng. Còn nữa, nhắc tới tiền, tôi cũng nói rõ với hai vị lãnh đạo đi. Khi tôi còn là phó trưởng trấn Hắc Sơn không có thực quyền, tôi đã nhận thức Lý Nhạc Thiên, hơn nữa còn là bạn học cũ của Diệp Tích.



- Tôi đào được một ít đồ cổ trong phố đồ cổ, toàn bộ giao cho hai người họ, có hai người họ tiến hành hỗ trợ đấu giá mua bán, cho nên tôi thật không thiếu tiền. Nhưng tiền của tôi đều tới từ giám định cùng mua bán đồ cổ, sửa mái nhà dột mà có. Nếu hai anh hoài nghi thì có thể đi thăm dò. Cho dù tôi muốn tiêu tiền mua đồ cổ tặng hai vị, tuyệt đối sẽ không mua phiên bản, mà sẽ mua bút tích thật sự.



Tô Mộc trầm giọng nói.





Nhắc tới tài sản riêng của mình, Tô Mộc đã sớm nghĩ tới vấn đề này. Nếu như có thể mượn cơ hội hôm nay làm cho Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông biết được lai lịch tài chính của mình, hơn nữa mình thật sự có bản lĩnh kiếm tiền, sau này cho dù phát sinh sự tình gì, muốn giải quyết sẽ không một chút khó khăn. Người khác muốn soi mói gây khó dễ trong vấn đề tài chính của hắn, chỉ là uổng công.



Nguyên bản hắn đang suy nghĩ làm sao tìm cơ hội nói ra, không nghĩ tới hai vị này lại đem cơ hội đưa tới trước mắt.



Trịnh Kinh Luân cùng Tần Mông đưa mắt nhìn nhau, cười vang. Hai người cũng biết Tô Mộc tuyệt đối sẽ không lừa họ trong chuyện này, trên thực tế về bổn sự giám định đồ cổ của Tô Mộc, Trịnh Kinh Luân cũng từng nghe qua. Nói cách khác nếu không biết hắn cũng sẽ không tới huyện Hình Đường mà nhắn Tô Mộc đi cùng.



Chỉ là vừa rồi hắn có chút nghi hoặc, nếu đã giải thích rõ ràng thì không còn vấn đề gì.




- Tôi đã nói tiểu sư đệ của tôi làm kinh tế lợi hại, có được thuật giám định như thế, nếu không có biện pháp kiếm tiền thật sự vô cùng lãng phí.



Trịnh Kinh Luân cười nói.



- Tô Mộc, tôi tin tưởng lời nói của cậu. Còn nữa, đây là hai trăm đồng, xem như tiền mua bức tranh này, cậu nhận lấy, tôi sẽ lấy bức tranh này về.



Tần Mông nói xong định lấy tiền.



- Đợi một chút, đợi một chút! Lão Tần, anh thật không biết điều, ai nói bức tranh này đưa cho anh? Đây là tiểu sư đệ mua cho tôi, anh dựa vào cái gì bỏ tiền? Quân tử không đoạt sở thích của người khác, anh không biết sao?



Trịnh Kinh Luân nói xong liền thu lại bức tranh, như sợ bị Tần Mông cướp đoạt, làm hư nó.



- Ai nói? Bức tranh này là Tô Mộc mua cho tôi!




Tần Mông lớn tiếng nói.



- Lão Tần, không nghĩ tới da mặt anh cũng dầy như vậy. Anh đã có một bức tranh bút tích thật sự, còn muốn cướp của tôi, không có cửa đâu! Tiểu sư đệ, cậu nói phải không?



Trịnh Kinh Luân cười hỏi.



Tô Mộc kinh ngạc quan sát một màn trước mắt, nếu không phải tự mình trải qua, rất khó tin tưởng đây là việc làm của hai cán bộ cấp sở. Nhưng hắn cũng biết, hai người đã thông qua hành động như thế biểu đạt cho mình ý tứ hữu hảo. Nếu hai người thật sự vì bức tranh mà tranh đoạt, Tô Mộc thật sự không tin.



Nhưng nếu hai người đã tỏ thái độ, Tô Mộc đương nhiên là vui vẻ nhìn thấy.



- Tần bí thư…



- Đừng mãi gọi Tần bí thư, tôi cùng sư huynh của cậu không xê xích bao nhiêu, cậu gọi hắn sư huynh, vậy gọi tôi là Tần anh đi.



Tần Mông cười nói.




- Tốt lắm, Tần anh. Bức tranh này hay là cho sư huynh đi, nếu anh còn muốn, hôm nào tôi đến phố đồ cổ đào bảo được rồi. Nhưng phải nói trước, anh đừng đòi trả tiền như hôm nay, anh là anh của tôi, tôi làm sao lấy tiền của anh được. Anh xem sư huynh tôi đi, chưa từng nghĩ sẽ trả tôi tiền.



Tô Mộc cười nói.



- Xú tiểu tử, cậu dám đòi tiền với sư huynh, làm phản sao!




Trịnh Kinh Luân trừng mắt nói.



- Ha ha…



Ba người đưa mắt nhìn nhau bật cười lớn, tia ngăn cách cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất. Ngay cả Tần Mông cũng cảm thấy thân thiết hơn không ít, theo ban đầu nghĩ lợi dụng, biến thành hợp ý. Có một thuộc hạ vừa biết điều lại có năng lực, Tần Mông tuyệt đối giơ hai tay tán thành.



- Sư huynh, Tần anh, đi thôi, đêm nay tôi mời khách.



- Vô nghĩa, cậu là người giàu có, không làm thịt cậu thì thịt ai!



- Lời này của lão Trịnh có lý, tôi ủng hộ!



Không ai nghĩ tới vụ án của Cao Thăng liên lụy rộng như vậy, ngay cả Tô Mộc cũng không ý thức được chẳng những Cao Thăng có vấn đề, hơn nữa còn nhiều tới kinh người. Điểm chết người chính là lá gan của hắn cực nhỏ, từ khi hắn bị mang vào cục công an thậm chí chưa qua một giờ đã đem toàn bộ chuyện mình đã làm khai ra tất cả.



Không có biện pháp, ai bảo trước khi hắn nhậm chức hiệu trưởng cũng chỉ là một kẻ sống tạm bợ trong xã hội. Hắn có thể biến hóa trở thành một hiệu trưởng, hoàn toàn là nhờ Cao Bình cùng cùng bí thư huyện ủy Tạ Văn ủng hộ.



Lấy tài chính trong trường học, chẳng những không xây dựng phòng học ngược lại còn kiến tạo ký túc xá công nhân viên chức. Mà mượn dùng là ký túc xác công nhân viên, trên thực tế biến thành công cụ kết giao cùng các cơ quan trong huyện, làm cho bọn họ đều có được một bất động sản trong trường.



Điều này cũng chưa tính, nơi đó lại biến thành địa phương cho Cao Thăng dùng kim ốc tàng kiều. Chẳng hạn như Lưu Phỉ, chỉ cần bị hắn nhìn trúng, chỉ cần chịu cho hắn đùa bỡn, hắn sẽ cho người đó một căn phòng. Tuy rằng Lưu Phỉ không cơ hội vào ở, nhưng những phụ nữ khác lại có tư cách. Những người giống như Lưu Phỉ thậm chí có tới bốn người.



Cao Thăng mượn dùng chức danh hiệu trưởng, công khai mua bán tư cách nhập học của sinh viên, muốn vào học chỉ cần nhét tiền là được. Chẳng những như vậy, hắn còn dùng loại thủ đoạn này trên người của giáo viên. Vị giáo viên nào muốn nhận được khen ngợi, một sinh viên tốt nghiệp sư phạm nào muốn vào dạy học trong trường, đều cần thông qua hắn tiến hành giao dịch, có tiền đều đạt được.