Tô Mộc đi ra khỏi Kim Sắc Huy Hoàng, ngẩng đầu nhìn lên không trung, hiện tại mặc dù là giữa trưa, nhưng sắc trời đã đen tối, rất có loại cảm giác gió mạnh thổi tới báo hiệu giông tố sắp đến.
- Cao Bình, nếu việc này là thật, bà hãy chờ xuống đài đi!
- Trữ anh, hiện tại Nhiếp bí thư có rảnh không?
Tô Mộc đứng ven đường, nghĩ nghĩ liền gọi trước cho Trữ Hạo, dù sao hiện tại là giữa trưa, ai biết Nhiếp Việt đang làm gì. Vạn nhất nếu đang ngủ hay đang bận công việc, mình tùy tiện gọi điện thoại thật sự có chút không hợp quy củ.
Khâu nhỏ quyết định thành bại, Tô Mộc không muốn bị trừ điểm trong chuyện này. Hơn nữa thường liên hệ với Trữ Hạo cũng là một thủ đoạn làm tốt quan hệ lẫn nhau, nói thế nào Trữ Hạo cũng là thư ký của Nhiếp Việt, không thể bỏ qua quan hệ của hắn.
Trữ Hạo cũng không nghĩ tới vào lúc này Tô Mộc lại gọi điện thoại cho mình, Nhiếp Việt đương nhiên đã về nhà ăn cơm, không lý nào còn ở trong văn phòng.
- Thủ trưởng đã về nhà ăn cơm, tôi đang ở bên ngoài, làm sao vậy? Có chuyện gì sao?
Trữ Hạo cười hỏi.
- Phải, có một số việc cần báo cáo với Nhiếp bí thư!
Tô Mộc nói.
- Được rồi, nếu đã có chuyện thì cậu gọi điện về thẳng nhà thủ trưởng là được, cậu không phải không biết số điện thoại.
Trữ Hạo cười nói.
- Được, tạm biệt Trữ anh.
Tô Mộc nói xong liền cúp điện thoại, gọi về số máy nhà Nhiếp Việt, lúc này Nhiếp Việt đang ngồi trên sô pha xem báo, vì vậy liền bắt máy.
- Nhiếp bí thư, là tôi, Tô Mộc, tôi có chút việc gấp cần hội báo với ngài.
Tô Mộc nói.
- Việc gấp gì vậy?
Nhiếp Việt nghi hoặc hỏi.
- Là như vậy…
- Cái gì? Sao lại như vậy!
Nhiếp Việt nghe xong lời nói của Tô Mộc, bật người đứng dậy, trên mặt tràn ngập vẻ giận dữ:
- Tô Mộc, cậu lập tức mang theo tư liệu đi văn phòng, tôi sẽ đi qua.
- Dạ, Nhiếp bí thư!
Tô Mộc nói.
Nhiếp Việt cúp điện thoại, thay quần áo liền đi ra ngoài, Dương Tiệp Nghi từ phòng bếp lộ đầu ra hỏi:
- Lão Nhiếp, anh làm gì vậy? Cơm đã làm xong, không ăn mà đi sao?
- Làm gì còn thời gian ăn cơm, đừng chờ anh.
Nhiếp Việt đi nhanh ra ngoài, gọi tài xế lái xe chạy về hướng văn phòng huyện ủy. Mãi tới khi ngồi lên xe, tâm tình của hắn mới ổn định lại, bắt đầu chải vuốt toàn bộ sự kiện. Cho dù hắn biết Tô Mộc không lập tức báo tin Trịnh Kinh Luân tới trong huyện là vì Trịnh Kinh Luân yêu cầu, nhưng những điều này chỉ là thứ yếu.
Chủ yếu nhất chính là Trịnh Kinh Luân không xảy ra việc gì, nếu hắn xảy ra chuyện, chức bí thư huyện ủy của hắn phỏng chừng phải chấm dứt. Phải biết rằng Trịnh Kinh Luân là người có quyền cao chức trọng, có thể lấy tuổi tác như vậy thượng vị, nếu như nói sau lưng không có người ủng hộ thì ai tin? Hơn nữa với thân phận trong đoàn ủy của hắn, Nhiếp Việt cũng biết tầm quan trọng trong địa vị của Trịnh Kinh Luân.
Càng khỏi nói bên cạnh Trịnh Kinh Luân còn có một bí thư đoàn ủy tỉnh đi cùng, đều là cán bộ cấp sở, mỗi người đều là điểm tựa bồi dưỡng của đoàn ủy. Nếu thật sự xảy ra chuyện trong địa bàn quản hạt của mình, sự tình sẽ động lớn.
- Cao Thăng chết tiệt, ông thật sự nghĩ có Cao Bình thì tôi sẽ không biện pháp thu thập ông sao? Được lắm, ông chọc phải cái sọt lớn như vậy cho tôi, lần này tôi xem ông làm sao kết thúc.
Nhiếp Việt rất nhanh đã có kế hoạch, nếu chuyện đã phát sinh, hắn cũng làm cho việc này không phát sinh uổng phí.
Ai làm cho hắn lo lắng đề phòng, hắn sẽ làm người đó không được thoải mái.
Khi Nhiếp Việt đi tới văn phòng, Tô Mộc chưa tới, đợi tới khi hắn lấy được sổ sách trong tay Đoạn Bằng mới mang đi qua.
- Nhiếp bí thư, chuyện này lẽ ra tôi nên sớm hội báo với chú, nhưng Trịnh cục trưởng…
Tô Mộc vừa đi vào liền mở miệng giải thích, lại bị Nhiếp Việt trực tiếp ngắt lời.
- Tô Mộc, tôi cũng không có ý tứ trách cậu. Quan hệ giữa cậu cùng Trịnh cục trưởng là sư huynh đệ, chuyện này xem như xong đi. Hiện tại ngẫm lại nên làm sao giải quyết vấn đề trước mắt tốt hơn.
Tô Mộc cảm nhận được vẻ chân thành trong giọng nói của Nhiếp Việt, liền không chút chần chờ, nói:
- Nhiếp bí thư, kỳ thật trên đường tới đây tôi đã nghĩ tới. Trịnh cục trưởng cùng Tần bí thư yêu cầu nghiêm trị, người như Cao Thăng là bại hoại trong hệ thống giáo dục, nhất định phải nghiêm túc xử lý. Mà ý của tôi là, đây là một cơ hội của bí thư.
- Sao lại nói vậy?
Nhiếp Việt hỏi.
- Nhiếp bí thư, từ khi ngài nhậm chức tới bây giờ, mặc dù nắm giữ quyền nói chuyện trong thường ủy, nhưng ngài nên biết trong các cơ quan huyện cùng các hương trấn, người không nghe lệnh còn rất nhiều. Mà bây giờ là giai đoạn gì? Chính là lúc trong huyện đang gióng trống khua chiêng xây dựng văn minh tinh thần, vào lúc này Cao Thăng làm ra chuyện như vậy, chẳng phải tạo cho ngài một chỗ đột phá sao?
Tô Mộc nói.
Bởi vì quan hệ giữa Tô Mộc cùng Nhiếp Việt thân thiết, cho nên khi nói chuyện hắn cũng không che giấu, bởi vậy cứ nói thẳng ra, miễn cho mọi người còn phí thời gian suy nghĩ.
- Ý của cậu là mượn cơ hội này gây khó dễ? Xem đây là chỗ đột phá, nhấc lên một làn gió chỉnh đốn tư tưởng trong huyện?
Nhiếp Việt khẽ nhíu mày:
- Chỉ sợ sẽ xung đột với cục diện hài hòa hiện tại, trong thành phố sẽ không vui nhìn thấy cảnh này.
- Nhiếp bí thư, chú đã nghĩ nhiều, kỳ thật hoàn toàn không cần phải gióng trống khua chiêng, chỉ cần bắt lại Cao Thăng cùng Cao Bình, còn sầu những người khác không chủ động chạy tới hội báo công tác?
Tô Mộc nhắc nhở.
Đúng vậy, giết gà dọa khỉ, đây thật là biện pháp tốt. Nhiếp Việt biết chức bí thư huyện ủy của mình chính là quản người, nếu không thể xây dựng trọng lượng, uy tín cũng vĩnh viễn không thể dựng lên.
- Nhiếp bí thư, kỳ thật chú hoàn toàn có thể thương lượng cùng Lý bí thư mà làm.
Tô Mộc nói:
- Mãi cho tới bây giờ, ngoại trừ bí thư, người biết thân phận Trịnh cục trưởng cùng Tần bí thư cũng không mấy người, tôi cam đoan họ sẽ không nói lung tung.
Những lời này làm trong đầu Nhiếp Việt chợt sáng lên, đúng vậy, có sẵn thanh đao này không mượn dùng, thật quá mức lãng phí.
Triệu Thụy An, đừng trách tôi lòng dạ độc ác. Thật sự là bởi vì người của ông không biết kiềm chế, làm ra loại chuyện khiến cho người khinh thường như vậy.
- Tô Mộc, giao nhiệm vụ cho cậu, hiện tại cậu liên hệ với Từ Tranh Thành, phái người đi giáo thị Cao Thăng, bí mật điều tra chứng cớ. Đợi sau khi tôi thương lượng ra kết quả, lập tức thông tri cậu.
Nhiếp Việt nói ra liền làm, vô cùng quyết đoán.
- Dạ, tôi đi ngay!
Tô Mộc nói xong liền đi ra ngoài.
Nhiếp Việt nghĩ nghĩ, cầm điện thoại:
- Lão Lý, là tôi, có thời gian hiện tại qua phòng làm việc của tôi ngồi một chút? Được, tôi chờ anh!
Tô Mộc biết Nhiếp Việt tuyệt đối sẽ không buông tha cơ hội lập uy tốt như vậy, mà trong lòng hắn lại đang nghĩ, hi vọng việc này tạm thời ngăn chặn dã tâm của Triệu Thụy An, có thể mượn việc này đổi lực chú ý của hắn, làm cho hắn tạm thời thả lỏng việc thành lập tổ lãnh đạo giám thị trấn Hắc Sơn, tạo thêm thời gian cho Tô Mộc tiến hành an bài.
- Ông chủ, chúng ta đi đâu?
Đoạn Bằng hỏi.
- Đi Hình Đường nhất trung.