Niệm An sinh được một tiểu công chúa vô cùng đáng yêu, lúc nhà Lão Thẩm tới, Tô Tô luôn miệng kêu Lão Mộ để con gái làm con dâu của mình, nhưng ý kiến này của cô bị mọi người đồng loạt khinh bỉ: có biết là họ hàng gần mà kết hôn sẽ có tỉ lệ di truyền bệnh lớn hơn không, có biết họ hàng gần mà kết hôn sẽ khiến cho dư luận xã hội phản ứng không tốt hây không, có biết rằng....
Vì vậy, kế hoạch này chết từ trong trứng nước.
Tên gọi của tiểu công chúa vẫn còn là một vấn đề nan giải, Lão Mộ và Niệm An đã từng suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như Trúc Hạm, Tòng An, Thù Ý…, nhưng vẫn không quyết định được, có người đề nghị bọn họ tìm một thầy bói để xem đại sự, hai người bọn họ lại vô cùng ăn ý, cùng nói: “Chờ một chút!”
Tạm thời vấn đề tên để sang một bên, gần đến ngày tổ chức tiệc đầy tháng, từng tấm thiệp được gửi đi, vẫn còn giữ lại mấy tấm.Lúc Chân Chân tới giúp đỡ đã hỏi Niệm An có nên mời Tiêu Thần hay không, cô cười cười: “Anh ấy đang ở Mĩ, chạy tới đây xa như vậy thật phiền phức, thôi, lần này gọi điện thoại cho anh ấy là được rồi.”
Không khí buổi tiệc đầy tháng nhiệt liệt khác thường, khách khứa và bạn bè đông đủ, mà cao trào của bữa tiệc chính là lúc Tiêu Thần cùng bạn gái xuất hiện.Niệm An nhìn Lão Mộ, bất đắc dĩ: “Anh gửi thiệp mời cho anh ấy rồi hả? Sao lại không nói với em một tiếng.”
Lão Mộ cẩn thận từng li từng tí ôm con gái mềm mại như cục thịt tròn, lên tiếng phủ nhận: “Anh không có.”
Khiến Lão Mộ và Niệm An vui mừng là cuối cùng Tiêu Thần cũng có bạn gái rồi, nghe nói hắn và bạn gái Tống Ti Dương quen nhau ở Mỹ, hơn nữa còn nửa năm rồi.Lại nói thực là trùng hợp, hai người bọn họ có nhiều điểm khác nhau, sau lại phát hiện ra có bạn bè chung không ít, vì vậy mặc dù trước không quen, nhưng lúc nói chuyện lại long trời lở đất giống như bạn tốt lâu năm, hơn nữa còn phát hiện ra có chúng nhiều sở thích, vì vậy liền hẹn hò…
Cứ như vậy hai người phát triển tốt đẹp.
Mọi người say sưa nghe, cảm thán một câu: Đúng là duyên phận!
Lão Mộ ôm em bé tới bàn Tiêu Thần mời rượu, bạn gái Tiêu Thần là Tống Ti Dương nhìn tiểu công chúa chảy nước miếng: “Anh Mộ, cho tôi ôm em bé một chút được không?”
Tiêu Thần vội ngăn cản cô: “Chờ chút, em chưa sinh em bé có thể ôm sao? Cẩn thận làm bị thương em bé.”
Tống Ti Dương hừ một hơi: “Đừng xem thường em!”
Khi được mẹ của em bé cho phép, cô từ từ đón nhận em bé từ tay Lão Mộ, tay trái cô nâng ót cùng cổ em bé, tay phải nâng mông, làm mặt hề với em bé, chọc cho em bé cười khanh khách không ngừng!
Niệm An ở bên cạnh nhìn, hài lòng gật đầu thầm nghĩ: Cô gái này quá được, sau này ở cùng một chỗ với Tiêu thần nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Trước khi bữa tiệc đầy tháng kết thúc, Lão Mộ lại tìm tới Tiêu Thần: “Cha nuôi em bé, mau đặt một cái tên cho con nuôi đi.”
Tiêu Thần nhìn anh một lúc lâu: “Anh thật là tàn nhẫn.”
Không khí lạnh ba giây, Tiêu Thần đột nhiên cười lớn: “Kiếm tiền là sở trường của tôi, nhưng đặt tên thật là làm khó tôi.Vợ chồng hai người thật đúng là gây sức ép cho tôi.” Nói xong hắn cúi đầu, thân mật hỏi Tống Ti Dương, “Nếu không bảo mẹ nuôi đặt tên cho con đi.”
‘Mẹ nuôi’ cũng không nhăn nhó, liền lên tiếng: “Được, vậy gọi là Mộ Tĩnh Dao đi. ‘Tĩnh’ nghĩa là bình an, hy vọng sau này đứa trẻ này có thể bình an khỏe mạnh trưởng thành, ít khiến cha mẹ lo lắng, ‘Dao’ có nghĩa là mỹ ngọc, sau này cô gái này lớn lên nhất định sẽ lung linh tinh xảo như một viên ngọc, cả đời sẽ được khác coi là trân bảo.”
Niệm An cùng Lão Mộ nhìn nhau cười một tiếng: “Tên rất hay, ý nghĩa tốt.”Tiêu Thần đã tìm được một cô gái tốt.
[HẾT TRUYỆN]