Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân

Quán Ăn Nhỏ Của Mỹ Nhân - Chương 75: Bánh Chiên Lòng Đỏ Trứng




Nguyệt Nha Nhi chống đỡ một hai ngày trong kinh, vốn dĩ đồ đạc đem tới theo thuyền vận tải, liền đặt trong một tứ hợp viện sát vách.

Tứ hợp viện sát vách rất lâu cũng không có người đi vào ở, lâu năm thiếu tu sửa, dưới mái hiên đã mọc rêu xanh, bởi vậy giá cả cũng đặc biệt rẻ.



Lỗ Bá theo chỉ điểm trong thư của Nguyệt Nha Nhi, cố ý lựa chọn một nơi như thế, một bên xem như là nơi ở, một bên khác coi như làm nhà kho bỏ hàng hóa, cũng có thể tính làm một nhà xưởng nho nhỏ.



Bởi vì đông phòng nhỏ thu thập ra, làm một phòng bếp trưởng, tiền đình cũng có miệng giếng, nước giếng trong suốt, vô cùng trong vắt.

Lỗ Bá lại mua thớt đá nhỏ với mấy vật dụng khác, thậm chí còn khiêng trở về một con lừa nhỏ, còn lại trang trí, dụng cụ cũng không khác gì nhà cũ ở hẻm Hạnh Hoa.

Nguyệt Nha Nhi lại đặt làm một tấm biển “Hạnh trạch”, gọi người treo ở trước cửa, hai ngọn đèn lồng cũng treo lên, mỗi ngày vào buổi tối, thì có người đi ra đốt ánh nến, xa xôi chiếu ánh sáng.

Ngô Miễn ngoại trừ lúc đầu đi bái phỏng Đoạn Hàn Lâm.



Liền không bước chân ra khỏi cửa, vẫn ở trong thư phòng học hành chăm chỉ văn chương.



Nguyệt Nha Nhi cũng rất chịu khó chạy qua chạy lại bên ngoài, bởi vì quán mới “Hạnh đường ký” dự định khai trương trước tháng chạp, mọi việc đều muốn nàng đến quyết định.



Nàng luôn mang theo một tấm bản đồ Kinh Thành, bất luận đi nơi nào, nàng đều sẽ đối chiếu với bản đồ trước.



Bảy, tám ngày qua, Nguyệt Nha Nhi đối với bố cục con đường của kinh thành cũng có khái niệm cụ thể.

Nhân thủ là vấn đề đầu tiên cần giải quyết, tuy rằng Lỗ Bá, Lỗ Đại Nữu cùng với một phòng thu chi là Nguyệt Nha Nhi từ Giang Nam đồng thời mang tới, nhưng hỏa kế chạy vặt, nhà xưởng nhân viên đều cần tìm.



May mà Lỗ Bá vẫn luôn xem xét trước ứng cử viên phù hợp, nghĩ một tấm tờ khai, chờ Nguyệt Nha Nhi đến kinh, liền mời nàng xem qua.

Nguyệt Nha Nhi tự mình chủ trì một lần tuyển mộ nhỏ, tìm tới năm, sáu người chạy đường hỏa kế, một người chuyên đi mua đồ, còn có hai vị điểm tâm sư phụ cùng với hai bang trù.



Tổng cộng chia làm hai tổ, một tổ ở tại xưởng nhỏ sát vách Hạnh viên chế tác nguyên liệu, tiến hành làm gia công.



Một tổ khác thì lại để bọn họ ở trong cửa hàng thực hiện gia công tại chỗ.

Nói tới chạy đường hỏa kế, còn có một việc mới mẻ, Nguyệt Nha Nhi mời hai cô nương làm tiếp đãi.





Tuy rằng Nguyệt Nha Nhi không cảm thấy này có cái gì, thế nhưng Giang tẩu cũng rất là kinh ngạc, lén lút cùng nàng nói: “Mặc dù nói bây giờ trong cửa hàng cũng tiếp đó khách nữ, nhưng ta chưa từng gặp chiêu nữ tử làm tiếp đón.”

Giang tẩu chần chờ nói: “Nói thật, ta ở kinh thành lâu như vậy, ta chỉ nghe nói mấy chỗ phong nguyệt kia mới mời nữ tử làm tiếp đón.”

Nguyệt Nha Nhi mới an bài xong sổ sách, nghe xong lời này, hơi kinh ngạc nhìn nàng.



Quan sát mấy ngày ở kinh thành, Nguyệt Nha Nhi lúc này mới phát hiện bầu không khí ở Kinh Thành cùng bầu không khí ở Giang Nam có sự khác biệt.

Đất ở Giang Nam, tuy rằng có một ít đại gia khuê tú, đặc biệt có một số nữ hài tử xuất thân từ nhà nho, tuân thủ nghiêm ngặt gia quy, không cho tùy ý ra ngoài.



Thế nhưng cũng có rất nhiều nữ hài tử ở tầng chót đi ra ngoài làm đủ việc, ví dụ như bán hoa, ví dụ như buôn bán đồ trang sức, lại tỷ như tú nương.



Lúc này tơ lụa ở Giang Nam có thể nói là tuyệt nhất, mà tham dự trong đó nhiều là nữ tử.





Mấy ngày trước đây Nguyệt Nha Nhi mới đến kinh, liền thu được một phong thư, là Tiết Lệnh Khương gửi đến.



Trong thư nói rằng, nàng đã mua lại một nhà tú phường, thuê bảy, tám tú nương làm việc, gởi thư cũng dâng lên cả sổ sách kinh doanh.

So sánh với đó, bầu không khí Kinh Thành cũng thoáng bảo thủ hơn, không thấy nhiều nữ hài làm việc như vậy.

Nguyệt Nha Nhi cau mày, hỏi Giang tẩu nói: “Quốc triều có luật pháp, có điều nào quy định không cho phép nữ tử làm người tiếp khách?”

Giang tẩu không trả lời được: “Này… Thật giống như cũng không có, có điều đều là quy tắc cũ, đa số cửa hàng đều dùng nam thay vì nữ.”

“Cửa hàng nhà ta, quy củ làm sao, tự nhiên do ta đến quyết định.” Nguyệt Nha Nhi cười một cái, thu dọn sổ sách hàng ngày cẩn thận, đứng lên nói: “Yên tâm, ta tự có chừng mực.”

Nhân thủ đã định, Nguyệt Nha Nhi liền chăm chú trang trí cửa hàng.

Hạnh đường ký là cửa hàng hai tầng, vốn dĩ là kiến trúc cơ bản của Kinh Thành.



Nhưng Nguyệt Nha Nhi muốn lộ ra, điểm tâm của mình là đến từ Giang Nam.




Nói đến thú vị, bây giờ trong kinh đang lưu hành hàng nam, mà trong đó tiêu thụ tốt nhất, là “Tô dạng”, tức là đồ vật của Tô Châu.

Nguyệt Nha Nhi trong âm thầm suy đoán, bầu không khí lưu hành “Tô dạng” này, nguyên nhân có chừng hai điểm: Một trong số đó là phồn hoa của Ngô Trung, sử dụng nhiều đồ vật tinh tế tuyệt thế, được người khắp nơi săn lùng, thứ hai là Ngô rất am hiểu thêu thùa, trong cung ngự dụng vải áo, có hơn nửa đến từ Ngô.



Mà trong cung được sủng ái nhất, lại là quý phi sinh dục Thái tử cũng là thục nữ được tuyển ra từ Ngô, bởi vậy đồ vật nàng sử dụng, đại thể là hàng nam.





(đồ vật phía nam)

Chính là “Trên có gì tốt, dưới nhất định sẽ hưng thịnh”.



Ngay cả Thiên gia cũng thích dùng “hàng Nam”, thích mặc “Tô dạng”.



Quan lại nhân gia, thậm chí tiểu môn tiểu hộ, cũng đều học theo răm rắp.



Các loại đồ lưu hành ở Cô Tô, truyền tới trong kinh, nhất định sẽ được người săn lùng.

Lúc đầu Nguyệt Nha Nhi còn không ý thức được điểm ấy, sau khi nàng đi tới Kinh Thành mới phát hiện một bầu không khí “Tô dạng” này.



Nguyệt Nha Nhi liền đơn giản dùng khái niệm khu vườn theo phong cách Tô dạng để trang trí cửa hàng.



Chính là tuyên truyền sau đó, cũng chú trọng hạnh đường ký là điểm tâm đến từ phía nam.

Nếu định ra nhạc dạo là phong cách cửa hàng, như vậy cần phải cải tạo.



Vì thế Nguyệt Nha Nhi mời một tốp thợ thủ công, đặc biệt trang hoàng lại hai tầng một lần, vận dụng khái niệm vườn kiểu tô thức, không theo đuổi bố cục đối xứng, mà còn có ý định làm vách ngăn trong cửa hàng.



Người làm trong đó, từ dưới lên, đi ra đi vào, hầu như không cần quay về lối cũ.


Lúc đầu thợ thủ công nhìn thấy bản vẽ của Nguyệt Nha Nhi liền chau mày, bởi vì bọn họ chưa từng trang trí cửa hàng theo phương thức này.



Ai bảo Nguyệt Nha Nhi ra tiền đủ nhiều đây, thợ thủ công không thể làm gì khác hơn là lấy ra bản lĩnh gia truyền dựa theo bản vẽ của Nguyệt Nha Nhi tạo ra hình dạng gần giống.

Chờ đến khi trang hoàng xong quầy hàng, hoa cỏ cây cối cũng đặt vào, đầu lĩnh của đám thủ công đi một lượt, cảm khái nói: “Từ nhỏ ta đã học tay nghề của phụ thân với gia gia, ba mươi năm, đây là cửa hàng mà ta tạo ra đáng vui vẻ nhất.”

Hắn hỏi ngày khai trương Hạnh đường ký, nói liên thanh: “Đến thời điểm, ta nhất định mang theo lão bà hài tử lại đây mua điểm tâm.”

Tháng chạp mùng bảy, ông trời hiếm thấy nể tình, trời nắng.

Trong Đông cung, Hạ Duy ngồi bên trong kiệu, ngáp một cái.





Hôm nay vốn dĩ không phải là ngày hắn đi làm nhiệm vụ, Hạ Duy định về nhà ở ngoài cung, dự định ở nhà ngủ một ngày.



Nhưng một mực hôm nay lại là ngày khai trương Hạnh đường ký, hắn không thể không lên, tự mình đi chọn chút điểm tâm.



Kể từ lúc biết đến.



Thái tử nói muốn ăn bánh quai chèo nhỏ đã qua gần phân nửa tháng, những ngày qua cũng không nghe hắn nhắc lại.



Nhưng Thái tử có thể quên, hắn nhưng tuyệt đối không thể quên, đây là bổn phận của nội thần.

Bên ngoài cỗ kiệu, con nuôi của Hạ Duy ân cần nói: “Tiểu gia muốn ăn điểm tâm, ngài chỉ cần phái nhi tử đi là được, tội gì phải tự đi trong lúc trời lạnh thế này.”

“Ngươi thì biết cái gì?” Cỗ kiệu dừng lại, Hạ Duy được nhi tử đỡ xuống: “Chúng ta ở Đông Cung những năm này, có thể đi đến vị trí này, tất cả đều dựa vào một điểm ——tất cả mọi việc của tiểu gia đều coi như việc lớn mà làm.”

“Nói đúng lắm, nói đúng lắm.”

Hạ Duy nhấc mắt nhìn tới, chỉ thấy hạnh đường ký trước cửa đứng rất nhiều khách hàng, khẽ nhíu mày.



Xem ra cửa hàng hạnh đường ký này, cũng không tệ lắm.


Đi ra thay Thái tử mua đồ ăn bên ngoài, Hạ Duy đã không phải lần đầu tiên làm chuyện như vậy, ví dụ như chân giò của Đông Phúc lâu, quả khô của Cẩm Thực ký, hắn đều từng mua cho Đông Cung.



Thái tử yêu thích đồ vật mới mẻ, bởi vậy nghe nói món gì ăn ngon, liền gọi hắn đi mua.



Nhưng dù sao cũng là hài tử lớn lên nuông chiều trong cung, khẩu vị cực khó chịu, điểm tâm bình thường bên ngoài rất ít khi Thái tử bảo Hạ Duy mua lần thứ hai.

Có lẽ điểm tâm của hạnh đường ký này, cũng sẽ giống chân giò Đông Phúc lâu, quả khổ của Cẩm Thực ký, sau khi Thái tử ăn qua liền không nhắc lại.

Hạ Duy hướng hạnh đường ký đi đến, cứ việc hắn vẫn chưa đi tới, nhưng tuyệt đối không thể nhận sai.



Bởi vì ngói với tường của Hạnh đường ký so với của kinh thành rất khác, đặc biệt dễ thấy.

Chờ đi gần đến rồi, lại thấy một nhóm đội ngũ xếp hàng ngoài Hạnh đường ký.



Đằng trước có một hỏa kế tiếp đãi mọi người giải thích: “Hiện tại trong cửa hàng nhiều người, mời đợi thêm một chút, mới có thể đi vào.”

Con nuôi nhẹ giọng hỏi: “Nếu không, ta đi nói thân phận với chủ quán?”


Hạ Duy vỗ trán hắn một cái: “Ngươi chỉ lo quan khoa đạo không biết được, đúng không? May hôm nay không có việc, chờ một chút cũng không có gì đáng ngại.”

Hắn đã lên tiếng, con nuôi cũng không dám nói thêm cái gì.



Hai người ở trong đội ngũ chờ, nghe người khác xếp hàng nói lời dèm pha.



“Ta có huynh đệ làm ăn ở Giang Nam, lúc trước hắn có nói với ta, điểm tâm Hạnh Hoa quán là tuyệt nhất ở Kim Lăng.



Vốn dĩ hắn còn muốn mang một ít đến đây cho ta, nhưng khoảng cách xa như vậy, cho dù điểm tâm tốt, mùi vị cũng hỏng rồi, chỉ tạm coi như được thôi.



Hiện nay nó mở chi nhánh ở Kinh Thành, vậy ta nhất định phải tới nếm thử.”

“Nào có tốt như vậy, không phải là điểm tâm mà thôi, còn có thể ăn ngon đến mức nào? Ta thấy điểm tâm ở kinh thành chúng ta cũng rất ngon.”

“Vậy ngươi ở đây làm gì?”

“Tham gia trò vui, không được? Mảnh đất trước cửa tiệm này cũng không phải của ngươi!”

“Đừng để ý tới hắn, hắn chính là vịt chết còn mạnh miệng.



Lại nói, hắn không mua, chúng ta còn có thể nhiều mua chút.”

Mọi người đang líu ra líu ríu tranh luận, mắt thấy một ít khách hàng vào cửa hàng trước bước ra khỏi cửa tròn, trong tay bao lớn bao nhỏ nhấc theo, trên mặt dạt dào niềm vui.

Một bên đề tài, mọi người thúc giục hỏa kế đến: “Bọn họ đi ra rồi, chúng ta có thể vào chưa?”

Hỏa kế đếm đầu người, thả một nhóm người đi vào.

Hạ Duy cũng ở trong đó, theo mọi người đi vào cửa tròn.



Nói đến, cửa đi vào có chút hẹp, theo lý thuyết nhìn nên có chút tắc.



Nhưng kỳ diệu ở đây là, có một mặt gương đồng treo đối diện, khúc xạ ra bồn tùng với mấy bàn bên trong.



Mới nhìn, giống như có hai cửa, bởi vậy khiến cho người nhìn có cảm giác bên trong vẫn còn rộng nữa.

Một đường quanh co khúc khuỷu tiến lên, một mặt là đường nhỏ, một mặt là quầy hàng.



Hàng này vậy mà lại mở rộng, từng người phân cách, mỗi cách bên trong có điểm tâm đã đóng gói tốt, đưa tay là có thể lấy được.

Có cô nương mặt tròn cầm trong tay một cái khay, mặt trên có hộp hoa mai với đủ loại điểm tâm nhỏ, cho mọi người ăn thử.

“Nếm thử mùi vị thôi, nếu như cảm thấy hợp khẩu vị lại mua.”

Hạ Duy nhìn thấy hộp hoa mai có một ngăn chứa bánh quai chèo nhỏ, cầm lấy đến cắn một cái.



Không sai, chính là cái mùi vị này, liền nói: “Cho ta hai cân cái này.”

Cô nương tiếp đãi đưa tới một tấm giấy dầu: “Ngài ăn chính là bánh quai chèo nhỏ, chính là rổ bên tay phải, muốn bao nhiêu, lấy bấy nhiêu là được.”

Nàng cầm hoa mai hộp trong tay xoay một vòng, mặt mày tươi tắn nói: “Vị khách hàng này, nếu không thử ăn một lần điểm tâm hạn chế của chúng ta—— bánh lòng đỏ trứng chiên?”