Trời lờ mờ sáng, nắng sớm phủ đầy trong hẻm nhỏ.
Viên cử nhân ngồi ở trên kiệu, mơ hồ nhìn thấy cây hạnh hoa phía trước, không khỏi ngáp một cái.
Thiệp mời khai trương của hạnh hoa quán này, là Đường Khả Lũ đưa cho hắn.
Lão đầu tử này một bộ dạng dương dương tự đắc, bởi vì hắn cuối cùng cũng khai phá được một quán mỹ thực trước Viên cử nhân, biểu hiện kia nhìn là thấy ganh tỵ.
Vốn dĩ tấm thiệp mời này, Viên cử nhân là định ném đi, nhưng nghĩ tới hương vị của bánh khoai môn chà bông, lại rất xoắn xuýt.
Mỗi lần Tiêu mỹ nhân này làm điểm tâm, đều là hương vị mới mẻ, lại đẹp đẽ lại ăn ngon.
Lần này nàng tự mình mà một quán ăn nhỏ, tùy tiện nghĩ là biết sẽ có rất nhiều loại điểm tâm mới mẻ.
Vừa nghĩ như thế, hay là đi xem một chút đi.
Viên cử nhân chỉ sợ tình cờ gặp Đường Khả Lũ, bởi vì lúc trước hắn đã nói với Đường Khả Lũ, nói mình mới sẽ không đi loại quán ăn nhỏ mởi mở này.
Nếu như thật sự để hắn gặp được mình, vậy khuôn mặt già nua này của hắn có còn muốn hay không?
Vẫn là chạy tới từ sáng sớm, lặng lẽ ăn, lại lặng lẽ đi, ai cũng không kinh động.
Bộ dạng như vậy là thỏa đáng nhất.
Kiệu vừa đi qua cây cầu nhỏ, chợt nghe thấy tiếng sấm ầm ầm ầm.
Viên cử nhân ngửa đầu nhìn sắc trời một chút, cảm thấy trời sắp sửa mưa.
May mà đã sắp đến Hạnh Hoa quán.
Đây là một tiểu lệ cực kỳ thanh tao, Viên cử nhân mới liếc mắt nhìn, liền rõ ràng vì sao phải gọi là “Hạnh hoa quán” .
Phối hợp tình cảnh này, ngược lại thật sự là “Một đinh mưa bụi hạnh hoa hàn” .
Quanh cột cửa buộc dây ruy băng đỏ.
Thiếu nữ đứng bên cạnh cây hạnh hoa, lẻ loi đứng, tay nắm một cây kéo, ngơ ngác nhìn sợi dây đỏ này.
“Đây là hạnh hoa quán sao?” Viên cử nhân hỏi.
Thiếu nữ ngoái đầu nhìn lại, màu da trắng như trẻ sơ sinh, chính là bà chủ Tiêu Nguyệt của nơi này.
Nguyệt Nha Nhi thấy hắn, hơi có chút kinh ngạc: “Vị lão gia này là đến dùng cơm?”
Thời gian này có chút sớm.
Viên cử nhân ho nhẹ một tiếng: “Ta thường hay dậy sớm.”
Đang nói chuyện, gió thổi cây lay, thổi đến mưa xuân.
Nguyệt Nha Nhi vội vã cầm kéo cắt cây ruy băng, vội vã hoàn thành cắt băng.
“Mau vào đi.”
Mành trúc đốm khẽ bay, Viên cử nhân không khỏi sáng mắt lên.
Trà lâu lớn, hắn đi qua rất nhiều.
Vì biểu lộ ra nhà mình rất có thường thức, thích dùng bát tiên sáng rõ trang trí.
Còn có thể xây một đài nhỏ giữa sảnh, chuyên mời nghệ nhân đến xướng ca.
Mà quán trà nhỏ, hận không thể xếp thêm bàn vào mỗi tấc đất, chen chen trúc trúc, chỉ lo bởi vì không có vị trí mà mất rồi hách hàng.
Nhưng mà hạnh hoa quán này, lại không giống hai loại kể trên, hơi có chút phong cách ẩn sĩ trong nui.
Song cửa bằng trúc, gần với hoa cỏ, nho nhỏ tinh xảo, có một loại hứng thú đặc biệt.
Khiến người chú ý nhất, chính mình là cánh cửa vòn bên hông, tiệm này vậy mà lại biến nhà bếp thành nơi trình diễn chế phẩm! Giống như giá Bác Cổ trong thư phòng, hàm súc lại lộ liễu.
Viên cử nhân chọn một bàn gần cửa sổ ngồi xuông, nhìn xuyên qua cửa sổ giấy dán mới tinh, nhìn thấy mưa rơi từng hạt.
Nguyệt Nha Nhi dùng một cái khay gỗ bê đồ ăn nhẹ lại đây, nhẹ nhàng đặt lên bàn, nhẹ giọng nói: “Khách quan là người thứ nhất đến Hạnh Hoa quán, mời dùng một phần mận đậu.”
Mận đậu phủ màu đỏ, trải phẳng trong đĩa sứ trắng nhỏ.
Viên cử nhân lấy một viên, đã thấy một đóa Hạnh Hoa nhỏ ở góc đĩa.
Tiêu mỹ nhân này là người chú trong chi tiết nhỏ, lại còn cố ý làm riêng một bộ bát đĩa hạnh hoa.
Nguyệt Nha Nhi đem ra thực đơn món ăn, là một tấm giấy mới viết, dán trên tấm ván gỗ mỏng.
Viên cử nhân vừa nhìn, khen: “Thực sự là chữ đẹp.”
Hắn tinh tế nhìn món ăn, nghi ngờ nói: “Chỉ có ba loại điểm tâm?”
“Thực sự là thật không tiện, bởi vì mới khai trương, bận việc cũng chỉ có một mình ta.
Ngày hôm nay cũng chỉ có thể cung cấp điểm tâm được như vậy.”
Viên cử nhân nhìn một chút, chỉ một món: “Lấy cái này đi.”
“Muốn dùng trà sao? Ngày hôm nay có trà sữa đậu nành mới làm.”
“Nhìn có vẻ ngọt, ta không thích lắm, lên một ấm trà hương thôi.”
“Khách quan xin chờ một lúc.”
Trong lúc chờ, Viên cử nhân yên lặng nghe tiếng mưa rơi, vẫn có thể ngửi thấy mùi hoa như có như không, chỉ cảm thấy một trái tim đều tĩnh lặng lại.
Chẳng được bao lâu, món ăn hắn gọi được đưa tới.
Hắn gọi trước một phần “Mùa xuân hạn định” chữ bánh bao súp lúa mạch măng mùa xuân, một lồng có sáu cái, nóng hổi, lần lượt đặt bên trong lồng trúc nhỏ.
Vỏ ngoài mỏng manh, mơ hồ có thể thấy được nước ấm bên trong.
Bánh bao còn có thể ăn theo kiểu này? Viên cử nhân một tay cầm thìa, một tay cầm đũa, gắp một cái bánh lúa mạch măng mùa xuân, đưa đến bên mép.
Vỏ ngoài dẻo mền, cắn khai một cái, nước thịt băm bền trong liền chảy ra, mùi hương quanh quẩn.
Dùng nước tương, mỡ heo xào với gạo nếp giã nhuyễn, mỗi một viên đều có vị.
Tinh tế nghiền ngẫm, vị giòn vừa phai, thịt tươi trơn mềm.
Ăn vào trong miệng, nhẹ nhàng khoan khoái giống như rừng trúc sau cơn mưa.
Thực sự là mỹ vị nhân gian!
Cho dù nước ấm nóng bỏng, nhưng Viên cử nhân thực sự chờ không được mà ăn bánh bao lúa mạch măng mùa xuân, đưa vào miệng, phất xì phất xì thổi mạnh một lần.
Liên tiếp sáu cái vào bụng, hắn mới kinh ngạc phát hiện đã ăn hết, lập tức từ trong lòng lấy ra túi tiền, để trên bàn một cái: “Lấy thêm một lồng… Không! Hai lồng!”
Hắn vừa ăn, một bên ở trong lòng mắng to Đường Khả Lũ, đồ Lão đầu tử, có điểm tâm ăn ngon như vậy, không nói sớm hơn một chút.
Nguyệt Nha Nhi thấy vị khách nhân này ăn vui vẻ như vậy, tâm tình cũng chuyển biến.
Tiếng mưa rơi vẫn như cũ, nghe tới cũng không ầm ĩ như vậy.
Nàng nghiêng đầu, nhìn cây hạnh hoa sau nhé.
Một hồi mưa xuân qua đi, hoa nên nở ra hết rồi chứ?
Người khách mời thứ hai đến, là một công tử trẻ tuổi, hắn gấp lại ô giấy dầu trong tây, dựa vào góc tường, phủi xuống phủi xuống những nước giọt mưa trên áo bào, nói: “Nghe nói hôm nay khai trương, chúc mừng chúc mừng.”
Nguyệt Nha Nhi đưa tới một tấm khăn lông nóng: “Cảm ơn lời chúc của ngươi, mời ngồi thôi.”
Thấy người trẻ tuổi ngồi vào chỗ của mình, Nguyệt Nha Nhi có chút ngạc nhiên: “Khách mời nhìn lạ mặt, làm sao lại biết Hạnh Hoa quán mới khai trương?”
“Ồ.” Người trẻ tuổi một bên lau tay, một bên cười lên: “Ở chỗ Liễu cô nương ăn được bánh Hải Đường, cố ý tìm tới được.”
Người trẻ tuổi này họ Tô, tên là Tô Vĩnh, biết tin Hạnh Hoa quán khai trương, lại còn là hẻm hai cầu Thập Tứ.
Ngày hôm trước ngẫu nhiên nghe thấy tiểu nha hoàn của Liễu Kiến Thanh hỏi nàng: “Phía sau hạnh hoa quán khai trương, cô nương có đi hay không?”
Hắn khi đó liền lưu ý nhớ kỹ, hôm nay tuy rằng trời mưa, nhưng vẫn che dù chạy đến hẻm Hạnh Hoa.
Nguyệt Nha Nhi không hỏi thêm nữa, đưa lên thực đơn món ăn, hỏi hắn muốn cái gì.
“Trà sữa đậu nành này, là trà gì?” Tô Vĩnh hiếu kỳ nói: “Lấy một ấm này.”
Gọi xong trà, hắn nghiêng đầu trông thấy mấy lồng bánh trên bàn Viên cử nhân, chỉ chỉ tay: “Thêm cả lồng kia nữa, nhìn rất ngon.”
Không lâu lắm, sữa đậu nành trà cùng lồng bánh bao lúa mạch măng mùa xuân mang đến.
Bánh bao là bình thường, trà sữa đậu nành lại chưa từng thấy.
Bởi vậy Tô Vĩnh liền toàn tâm toàn ý nghiên cứu tràsữa đậu nành.
Cốc sứ trắng, bên trên phủ một lớp hạt, còn có thêm chút bột đậu tương, rất ưa nhìn.
Tô Vĩnh cầm thìa hoa mai múc một muỗng, phát hiện hóa ra trong cốc lại có đậu phụ.
Hắn ăn một muỗng, không khỏi sáng mắt lên.
Sữa đậu nành bình thường, luôn có mùi tanh của đậu nành, nhưng trà sữa đậu nành lại một chút mùi cũng không có.
Hạt đậu mùi thơm ngát cùng trà mát lạnh hỗn hợp lại cùng nhau, dư vị ngọt ngào.
Miếng đậu phụ nhẵn nhụi mềm mại, lưu luyến giữa răng môi, mềm mại như Tinh Thiên Vân Đóa, thực sự thú vị.
Tô Vĩnh thở dài nói: “Kỳ quái, đậu phụ còn có cách ăn như này!”
Chỉ cần cốc trà sữa đậu nành này, lần này hắn đội mưa đến đây, liền có thể tận hứng mà về!