Tối hôm đó, tại nhà Anh Tịch, cô đang ngồi chơi game và nhắn tin với Bảo Dương ở ghế sofa thì có một ông cụ từ trên lầu xuống rồi tiến tới ngồi cạnh, liếc rồi nhíu mày, nhếch mép nói:
- Đang nhắn với ai mà cứ cười suốt vậy cháu của ta?
Cô ngại ngùng úp màn hình điện thoại lại, mỉm cười nhìn ông nội đáp:
- Ông, ông có tin cháu gái này có người yêu không?
Ông ấy nghi hoặc nhìn cô, kêu chậc một tiếng, nói:
- Ai xấu số mà yêu cháu thế?
Cô nghe xong mà nụ cười dập tắt, hai chiếc má bắt đầu phồng lên, thở dài đáp lại:
- Ông cứ trêu con…
Ông nội nhoẻn miệng cười, bảo:
- Đâu, ta đâu có. Này, nói cho ông biết chàng trai đó là ai đi?
Cô vui vẻ, giơ điện thoại ra, mở một tấm ảnh bất kì về Bảo Dương để đưa cho ông mình xem, ông ấy nhìn qua lập tức gật gù khen tăm tắp nhưng khi nhìn kĩ hơn thì ông ấy lại có biểu cảm ngạc nhiên.
- Chàng trai này… ông thấy ở chỗ nào đó rồi? À, cậu ta với ba thanh niên khác giúp đỡ một người cũng trạc tuổi ông đây… có ấn tượng.
- Ông có thấy anh ấy được phải không?
- Ta thì không có ý kiến gì, nhưng bố mẹ con kìa.
- Ừ ha, bố mẹ có chấp nhận hay không là một vấn đề.
...
Tại khu phố đi bộ náo nhiệt và đông đúc, có những các đôi đang vui vẻ tay trong tay, Lạc Thiên và Thục Băng cũng không ngoại lệ. Cô không có ý định nói là hôm nay cô bị tát, sợ anh ấy lại cho cú chơi cực “nhẹ” dành cho chàng trai khi chiều nữa, dù gì cũng người đó cũng xin lỗi cô rồi.
- Anh…
Lạc Thiên lập tức quay đầu nhìn cô, tò mò hỏi:
- Sao thế bé?
Thục Băng mới bẽn lẽn nói:
- Sắp tới đây, em định về quê.
Anh ấy ngạc nhiên rồi nhắc nhở cô:
- Khi nào đi? Đặt vé chưa?
Cô đáp lại:
- Em đặt rồi, có điều em lỡ tay đặt hai vé mất tiêu rồi, sao đây anh?
Lạc Thiên nhướng mày, bình thản nói:
- Anh đi với em.
Thục Băng bĩu môi bảo:
- Bố mẹ khó tính lắm á, nhất là người thuộc hệ giàu có như anh, em sợ họ làm khó anh, với lại em còn chưa nói với họ là em có người yêu.
Lạc Thiên mới ồ lên, chợt dừng bước làm cô ngơ ngác, anh ấy nhìn thẳng vào cô, đưa tay mình áp má cô mà nói lời trấn an:
- Không sao, anh sẽ cố gắng làm hài lòng bố mẹ em.
Cô kinh ngạc hỏi:
- Anh không sợ sao?
Anh ấy nhanh chóng đáp lại:
- Sợ gì? Anh chỉ sợ không bảo vệ tốt cho em thôi.
- Thật tình…
- Đi chơi tiếp thôi nào bé.
- Dạ.
...
Tại một chỗ rất ồn ào, mọi người quẩy nhiệt tình, chính là quán bar, Phi Hưng đang ngồi uống rượu một mình một góc thì thấy hai người cực quen nên đã đứng dậy và tới đó giao lưu.
- Chào nhé. Cậu là bạn của Bảo Dương đúng không?
Minh Phong nghe giọng có vẻ quen quen nên ngẩng lên thì vô cùng ngạc nhiên, đứng lên, vui vẻ vỗ vai hắn mà nói:
- Lại gặp rồi. Tôi là Minh Phong.
Phi Hưng gật nhẹ, bắt đầu ngồi xuống ngay bên cạnh, cậu ta cũng thế, Hữu Tâm nhìn qua rồi nhíu mày lại, hỏi:
- Có phải là người đứng đầu PH không?
Hắn ta nghe vậy rồi gật đầu, đáp:
- Đúng rồi. Cậu là?
Hữu Tâm cười tươi, trả lời:
- Bên Ma Tiêu đó.
Minh Phong mới ôm eo của Hữu Tâm, đắc ý nói:
- Đồng thời là người yêu tôi.
Phi Hưng bật cười thành tiếng, rồi sực nhớ ra Minh Phong là ai nên đã bảo rằng:
- À, một người rất xuất chúng bên giới giang hồ này, giờ mới nhận ra đó, sao giờ ở ẩn rồi?
Minh Phong mỉm cười nói:
- Tại mở quán cùng đám bạn nên ở ẩn thôi, lâu lâu cũng xuất hiện khi có trường hợp đặc biệt. Sao anh lại cho Bảo Dương chức danh vậy? Nó không có tham gia mấy cái này đâu…
Phi Hưng nhếch mép, điềm tĩnh đáp:
- Cho đỡ bị phá thôi. Chứ vụ vừa rồi, gây hại không ít danh tiếng rồi.
Minh Phong nghe vậy rồi khen tăm tắp:
- Anh cũng nhanh thật đó, tôi và những người khác tìm thối cả ruột mà không tra ra, anh một phát ra liền luôn.
Phi Hưng nhún vai mà nói:
- Tại tôi dùng chiêu trò thôi, người kia là cỏ non mới nhú, sao đấu lại được.
Minh Phong phì cười, Hữu Tâm nghe vậy mà mở lời:
- Vậy có thời gian, hẹn ngày hợp tác đôi bên đi.
Phi Hưng thấy ý kiến hay nên lập tức đồng ý, sau đó, cả ba vừa uống vừa nói chuyện hăng say.
Còn về Thái Luân và Quế Ngân, dù là người yêu nhưng họ vẫn khịa nhau qua lại đến khi người kia giận thì người này lập tức dỗ ngọt. Họ hiện tại đang ở trong phòng, lấy gối đập nhau “Bụp bộp”.
- Anh nhường em đi.
- Được.
“Bộp bộp”, cô đánh mạnh vào cậu hai cái, cậu liếc nhìn cô rồi vứt chiếc gối qua một bên mà đè cô nằm xuống, cô cố đẩy người cậu ra mà không được, lắp bắp nói:
- Nè nha, không chơi kiểu đó nha.
Cậu đắc ý bảo:
- Anh đâu có chơi gì đâu.
Dứt câu, cậu đã hôn vào môi cô rồi nhả ra, cô nín lặng hẳn. Tuy nhiên, ít phút sau lại cười lớn vì cậu cù lét, sau đó cả hai nằm ôm nhau xem phim hài.
Ngày 3 tháng 4 năm 20XX, buổi trưa hôm ấy, họ mở cửa quán lại vì buổi sáng họ phải đi mua nguyên liệu nên chuyển phải đổi giờ, nhân viên vui sướng khi trở lại quán, đương nhiên có rất nhiều người vào ủng hộ kèm theo những bó hoa xinh tươi. Gọi toàn những món ăn nổi bật của quán như: Cơm sườn sốt ớt, cơm chiên cà rốt, sườn xào chua ngọt, gà xào nấm, bún riêu cua,…
- Chủ quán ơi, cho tụi em bảy tô bún bò ạ.
- Ừ, mấy đứa ghé ăn để đi học hả?
- Dạ.
- Đợi anh tí nha.
- Dạ, anh Dương mãi đỉnh.
Không ngờ, mới mở lại mà khách đến đông hơn cả những lần trước, chắc họ phải mở rộng quán thêm để có đủ chỗ ngồi cho khách. Nhiều bạn trẻ tới các góc mà họ trang trí sẵn đó để chụp ảnh, có nhiều bài viết được đăng lên: “Quán uy tín, mấy anh chị khá dễ thương nha”, “Nhăm nhăm nhăm, ngon ngon ngon”, “Lần đầu tiên tới ăn mà… không ngờ nó ngon, bị u mê rồi”,… có cả ông cụ mà đợt trước các anh giúp đỡ cũng tới ăn. Đồng thời, Phi Hưng và Vi San cũng tới quán sau khi đã hoàn thành thủ tục ly hôn. Bảo Dương thấy hai người họ mà niềm nở chào mừng chứ không phải như đợt trước.
- Hai người gọi món gì ạ?
Vi San vuốt cằm nhìn anh mà bảo:
- Cơm chiên trứng đi anh.
Phi Hưng cười nói:
- Cho tôi hủ tiếu, không hành.
Bảo Dương ghi vào giấy note xong rồi dặn dò cả hai:
- Quán đông nên hai người ráng đợi nhé.
- Không sao.
Thế là một buổi mở lại quán vô cùng thành công, cho đến buổi chiều, quán vẫn giữ được nhiệt đó mà đem những món ăn vặt cho khách.
- Món hợp gu tôi luôn này.
- Chân gà này chấm với cái sốt này nữa, nó nhức nách…
- Chú Luân đẹp trai làm ngon ~
- Vậy bé ăn cho giỏi nha.
Xong đến buổi tối, cả đám đang dọn dẹp để mai mở cửa, vừa làm vừa buôn chuyện, Thái Luân sực nhớ ra tiệm xăm của mình, những ngày vừa rồi phải nhờ nhóm Ngũ Bạch trông giúp, chắc các khách muốn đích thân anh làm cũng xếp hàng dài.
- Ngày mai tao đến tiệm xăm.
Bảo Dương mới cười nhếch mép bảo:
- Sợ luôn, bỏ mặc con mình vậy đó.
Thái Luân mím môi đáp lại:
- Nhiều chuyện ập đến chứ tao đâu muốn.
Minh Phong nhìn qua Lạc Thiên đang lau bàn ở đằng kia mà hỏi:
- Này, quen Thục Băng lâu vậy mà không định ra mắt hả?
Anh ấy ngay tức khắc hướng ánh mắt tới người bạn của mình, đáp lại:
- Sắp tới tao cùng em ấy về quê nè.
Quế Ngân ồ lên và nói:
- Này, đây là trường hợp quen trên mạng mà tôi thấy cừ lắm đấy, tận một năm liền. Nói thật quen trên mạng cũng hên xui lắm.
Lạc Thiên bỏ giẻ lau xuống rồi gãi đầu bảo rằng:
- Trong một năm đó, hai đứa cũng đôi lần cãi nhau nhưng rồi cũng làm lành. Lúc trước tôi cũng từng nghĩ như cậu vậy đó, ai ngờ đâu lại lâu như vậy.
Bảo Dương cười tươi hỏi:
- Giờ gặp nhau rồi thấy tuyệt vời đúng không?
Lạc Thiên không ngại ngần mà gật đầu, bỗng nhiên Quế Ngân nhìn ra ngoài cửa rồi hét to lên, Thái Luân vội vàng quan tâm, lo lắng hỏi cô.
- Sao vậy?
Quế Ngân không nói không rằng hừng hực đi tới mở cửa, ngó ra ngoài mà mắng:
- Cô hù dễ thương thế hả?
Anh Tịch mới bật cười thành tiếng rồi điềm nhiên bước vào trong, xách thêm mấy hộp đồ ăn mà đặt lên bàn, sau đó quay sang nhìn Quế Ngân mà lè lưỡi ra như kiểu trêu chọc.
- Sợ chưa, hãi chưa?
Quế Ngân hừ một tiếng rồi khoác vào tay Thái Luân bảo:
- Xem người ta kìa.
Cậu lấy tay xoa đầu người yêu bé nhỏ của mình mà đáp:
- Chút chơi lại cái khác.
Bảo Dương nghe xong liền ôm chặt Anh Tịch lại rồi nói:
- Này, người yêu của tao không dễ đối phó nha.
Thái Luân nhếch môi khinh bỉ, đáp:
- Xời, bảo bối của thằng này chả kém cạnh đâu đó.
- Chút thử sức, xem ai thắng ai thua.
- Xời, chắc chắn bảo bối của tao thắng rồi.
- Chưa chắc đâu nha.
Minh Phong và Lạc Thiên nhìn vậy cũng lắc đầu ngao ngán, mà thôi kệ, vui là được.