Quán Ăn Bất Ổn

Chương 24




Bảo Dương nghiêm túc trả lời:

- Tại tao thấy không đúng, mày từng nói muốn thuê một nhóm giang hồ thì cũng phải chuẩn bị một số tiền rất lớn, vậy Kiến Bình làm gì có số tiền rất lớn đến vậy? Biết nghề này cũng kiếm được tiền triệu nhưng thấy lạ quá.

Lạc Thiên mới nói một câu xanh rờn:

- Có khi hắn làm thêm việc nào đó mới mời được chứ nhưng làm nghề như Minh Phong hồi xưa làm ấy, toàn kiếm tiền tỷ.

Vừa dứt câu, bỗng nhiên có chàng trai bước vào. Cả bốn người đứng dậy, quay người lại vì tưởng khách vào, họ ngạc nhiên và đặc biệt là Minh Phong. Cậu ta vội vàng tiến tới trước mặt người đó mà véo má, vui vẻ nói:

- Bé yêu của anh!

Hữu Tâm cười tít mắt rồi nghiêng đầu nhìn ba người kia, vẫy tay chào hỏi:

- Chào mọi người.

Bảo Dương mới ồ lên, bảo:
- Chà, người yêu của Minh Phong ngày càng xinh trai quá ta! Nào, tới ngồi chơi.

Sau khi mọi người ngồi yên vị trên ghế, họ lại tiếp tục tám chuyện. Lúc này, Hữu Tâm đưa ra một sấp tài liệu để trên bàn và nghiêm túc nói:

- Thông tin mà mọi người cần. Thực ra, tôi có vài lần nghe cái tên này, điều tra ra thì ai ngờ có tham gia thế giới ngầm.

Bảo Dương mở tập đó ra mà ngạc nhiên đưa cho Minh Phong xem thử, cậu ta lập tức nhíu mày, giọng trầm nói trầm đi hẳn.

- Khá chất đấy chứ.

Hữu Tâm còn nói:

- Thêm một cái nữa, hắn là người khiến gia đình tài phiệt của người yêu mình phá sản, hắn còn sai người rao riết đòi con nợ mọi lúc hắn muốn, nếu người đó trả xong thì…

Quế Ngân mới xen vào, bảo:

- Khoan, tôi mới nghe cái gì? Thật không?

Hữu Tâm gật đầu, trong khi đó, Lạc Thiên sực nhớ ra rồi nghiêm giọng nói:
- Ể, Kiến Bình là người yêu cũ của Quế Ngân.

Cô nắm chặt tay tạo thành nắm đấm, Bảo Dương thấy vậy nên anh đã nhắc nhở:

- Bình tĩnh, sẽ có cách để làm hắn thân bại danh liệt.

...

Gạt chuyện đó qua một bên, họ vội đứng dậy rồi hỏi Hữu Tâm muốn ăn món gì để chiêu đãi, cậu ấy đã chọn những món như bánh gạo cay, bánh tráng cuộn sốt trứng, bánh tráng trộn, chè khoai dẻo và không quên một ly trà đào thơm ngon, beo béo. Minh Phong mới e dè nói:

- Em ăn nhiều thế?

Hữu Tâm nghe xong lườm một cái rồi lạnh giọng hỏi:

- Anh mới nói cái gì đấy?

Còn ba người kia nghe lời nói của cậu ta mà mặt mày hốt hoảng, có ai dám nói người yêu ăn nhiều không trời? Minh Phong biết núi lửa sắp bùng nên đã nhanh chóng lật lọng, biện hộ ngay:

- À, anh có nói gì đâu. Anh đi làm ngay đây, ngồi đợi anh xíu nhé.
Rồi cậu ta chạy vọt vào bếp, Hữu Tâm nhíu mày mà thầm nghĩ: “Chút anh chết với em”. Hai chàng, một nàng kia thì cười tủm cười tỉm với nhau rồi cũng xuống bếp làm đồ ăn. Và khi đó, lại có một lượt khách đến quán nên họ cũng bận.

...

Tối hôm đó, Minh Phong phải dẫn Hữu Tâm đi chơi để chuộc lỗi vì dám nói cậu ấy ăn nhiều. Trước khi đi, cậu ta bị người yêu nhéo má tầm 10 phút mới tha cho.

...

Lạc Thiên đang tìm cách liên lạc với Thục Băng. Anh ấy đang mặc áo khoác để đi ra ngoài, tới trọ của cô. Nguyên nhân là anh ấy thấy một bức ảnh cô bị bạn học cũ đánh và bị đăng lên mạng, còn có cái trạng thái như sau: “Sẽ có một cái thú vị nữa, sáng ngày mai đăng nhé!”, khi hỏi chuyện gì xảy ra thì cô đánh trống lảng, không trả lời, chặn tin nhắn lẫn cuộc gọi. Lúc đến trọ, anh ấy tới đứng trước phòng của cô, phát hiện ra đã bị khóa bên trong, Lạc Thiên bên ngoài cửa mà nhẹ nhàng nói:

- Em có thể mở cửa cho anh không?

- Đừng có như vậy mà…

- Nếu không mở, anh sẽ đập nát cánh cửa…

Nói rất nhiều, cực kì nhiều nhưng cô vẫn không chịu mở cửa, anh ấy đứng ngoài lo lắng đến bật khóc. Một lúc lâu sau, cô cũng đã chịu mở cửa, khuôn mặt và tay chân bầm tím, khóe miệng có vết máu, anh ấy ngước lên, giơ tay sờ vào gương mặt ấy mà vội vàng hỏi han:

- Em ổn không? Nào vào trong, anh bôi thuốc.

Khi đã vào bên trong phòng và bôi thuốc xong xuôi, cô không nhịn được nữa mà ôm anh ấy khóc òa lên, anh ấy ôm lại mà vỗ về an ủi. Rồi Lạc Thiên dịu dàng hỏi:

- Ai đã đánh em? Ai là người đăng ảnh đó lên? Nói cho anh biết, được không?

Thục Băng thút thít bảo:

- Mấy người đó là những kẻ bắt nạt em thời cấp 3. Họ có ảnh nóng của em, họ dọa em, đánh em.

Lạc Thiên nhíu mày hỏi tiếp:

- Ảnh nóng của em?

Thục Băng e dè trả lời:

- Đợt đó em đang đi vệ sinh thay áo, bị chụp lén. Em sợ ngày mai họ sẽ đăng ảnh đó lên.

Lạc Thiên nghe bảo mà trong lòng rất xót bảo bối của mình, rồi ôm cô thật chặt mà động viên:

- Anh sẽ không để họ hại em đâu. Yên tâm đi.

- Tối nay, anh ở lại với em được không?

- Được, đương nhiên là được rồi. Ngoan, không khóc nữa nhé. Ngày mai đi học không?

- Em có tiết buổi sáng.

- Được, ngày mai anh chở em đi học rồi anh xử luôn cho.

- Dạ.

...

Bảo Dương đột nhiên nổi hứng đi rủ Anh Tịch đi chơi quán cà phê thú cưng, hai người dẫn hai vị đại ca tới quán đó luôn, thả cho chơi với những người bạn khác rồi hai người tám chuyện với nhau.

- Nay nổi hứng rủ tôi đi chơi thế?

Anh giơ tay vuốt cắm, nói:

- Không hiểu sao, tôi rất muốn gặp cô luôn ấy.

Cô bĩu môi bảo:

- Nói thật không đó?

Anh mới nhướng mày một cái mà đáp lại:

- Nhìn mặt tôi có giống nói dối không?

Cô nhìn anh một cách đăm chiêu, suy nghĩ một lúc rồi trả lời:

- Cũng không giống nói dối.

Anh nghe xong lộ vẻ đắc ý, cười tít cả mắt, cầm ly nước mà uống một ngụm. Cô chẹp miệng hỏi một câu:

- Bảo Dương, anh có ý gì với tôi hả?

Anh lập tức sặc nước mà lắp bắp đáp lại:

- Đâu… đâu có… không có.

Cô nhíu mày nghi ngờ, lại bĩu môi lần nữa, giọng có chút trêu chọc:

- Xới, có thì nói nè, đợi trước nói người ta là người yêu của anh mà, nay phủ nhận thế kia.

Bảo Dương nghe vậy cũng nhăn mặt lại nhìn cô, đặt ly nước xuống, nghiêm giọng bảo:

- Cô muốn vậy thật à?

Cô thở dài, nhướng mày mà nói câu ẩn ý:

- Nói ra thì còn gì thú vị nữa.

Chà, cô gái này có vẻ chủ động ra phết, câu nói của cô như muốn bảo anh: “Ừ, tôi muốn đó”. Anh biết ý rồi nên đã nhanh chóng ngỏ lời:

- Thế thì… muốn tìm hiểu nhau không?

- Đúng là thông minh.

- Tôi thông minh sẵn mà.

...

Bên Thái Luân, cậu lo lắng và chờ đợi Quế Ngân tại trước mặt công viên, cậu đứng ngay vỉa hè phía bên cạnh mà dẫn cô vào. Lát sau thì thấy cô ở phía bên kia, cậu vội vàng vẫy tay ra hiệu. Cô phát hiện ra cậu nên vui vẻ xem xét đường rồi đi qua, mới bước qua đường được vài bước thì có một chiếc xe ô tô phóng một tốc độ kinh khủng lao về phía cô, một tiếng “Rầm” chót tai, chiếc xe đó cũng chạy trốn đi mất. Cô nằm đó cùng với vũng máu, cậu chứng kiến tất cả, khuôn mặt tái mét, rồi lập tức hét lớn:

- Quế Ngân!