Quái Vật - Mạch Bách Sinh

Chương 10




Quái vật xé rách quần áo Lâm Song Hòe, dường như hắn có ham muốn được giao cấu, cơn xúc động nguyên thủy ấy khiến thân hình hắn không được ổn định cho lắm. Cánh tay hình người chui ra từ ngực dần vặn vẹo đong đưa và biến thành dáng vẻ ban đầu: Đen như mực, bóng loáng như một cái xúc tu thật dài làm từ cao su.

Xúc tua màu đen mơn trớn mọi nơi trên người Lâm Song Hòe, dùng cổ tay bóng loáng mân mê làn da của Lâm Song Hòe.

Ban đầu Lâm Song Hòe không nhúc nhích như một con cá chết, khi xúc tua màu đen dần trượt xuống dưới thì mới sực tỉnh rên rỉ. Bởi vì nhận thấy sắp tới sẽ xảy ra chuyện buồn nôn và đáng sợ như nào, trong mắt cậu ngập sự hoảng loạn, nước mắt chảy ra như suối. Cậu thở phì phò, đôi mắt mở thật to: "Cứu, cứu tôi...... Cứu mạng......"

Quái vật dí sát gương mặt thuộc về Quý Văn vào Lâm Song Hòe và ngửi một chốc, rồi nó lại nghi ngờ mà lùi về: "Vợ ơi?"

Xúc tua hơi lạnh chen vào kẽ mông của Lâm Song Hòe, Lâm Song Hòe dùng chút sức lực còn lại mà quay mặt đi, dùng cằm cọ xuống đất để đưa thân thể ra ngoài. Nhưng quái vật bắt lấy cánh tay của Lâm Song Hòe, cuối cùng hắn cũng vứt bỏ lớp da người của mình, một thứ đặc sệt màu đen tựa keo tuôn ra từ cơ thể hình người của hắn, dần vặn vẹo thành một con quái vật màu đen khó miêu tả được. Quái vật không có đôi mắt, chỉ có một cái miệng đang há thật to trước mặt Lâm Song Hòe, nhưng dường như hắn vẫn có thể nhìn được.

Mặt Lâm Song Hòe dán trên đất, hai mắt vô thần mà nhìn cái miệng to lớn xấu xí đáng sợ của con quái vật, hoảng hốt bảo: "Giết tôi, giết tôi đi......"

Quái vật dùng thân thể với nhiệt độ hơi lạnh của mình ôm lấy Lâm Song Hòe.

Lâm Song Hòe cảm giác quần áo của mình bị cái gì đó xé rách, làn da tiếp xúc với thứ có lẽ được gọi là da của quái vật: Cậu không biết con quái vật này là gì. Có lẽ nó giống với mấy món đồ chơi dẻo dẻo dùng để nhào nặn mà Lâm Song Hòe từng chơi khi còn nhỏ, nhưng quái vật thì đáng sợ hơn đồ chơi nhiều......

Làn da Lâm Song Hòe bị bao bọc lấy, chì có phần đầu là lộ ra để thở. Trong lúc Lâm Song Hòe nghĩ mình sẽ bị quái vật ăn thịt, thì bỗng dưng có thứ gì đó hình trụ, nóng rực cứng rắn cọ vào hai chân cậu.

Lâm Song Hòe phát ra một tiếng than khóc từ trong cổ họng. Hẳn là sự sợ hãi và chán ghét của Lâm Song Hòe quá rõ ràng, cậu thấy quái vật khép cái miệng đáng sợ ghê tởm kia lại, phần đầu vặn vẹo rồi biến thành khuôn mặt của Quý Văn. Quái vật nở nụ cười, dùng gương mặt này kề sát Lâm Song Hòe: "Vợ ơi, em thích gương mặt này à?"

Môi Lâm Song Hòe run rẩy: "Cút......"

Trên khuôn mặt quái vật lộ cảm xúc đau buồn, nhưng hắn lại bật cười như nghĩ ra điều gì đó, thu khuôn mặt của Quý Văn lại: Đè nén, vặn vẹo, tái tạo —— biến thành khuôn mặt của Kế Ngọc Vũ.

Lâm Song Hòe chết lặng.

Quái vật khó hiểu, sau một lúc lâu mới nhẹ giọng "A" một tiếng, lặp lại quá trình vừa rồi: Đè nén, vặn vẹo, tái tạo —— hắn biến thành khuôn mặt của nam hàng xóm.

Cuối cùng lần này cũng khiến Lâm Song Hòe bật khóc, cậu hé miệng chỉ có thể phát ra tiếng "A a" dưới sự sợ hãi, nước mắt rơi xuống từ đuôi mắt bị quái vật liếm đi.

Dường như dùng bất cứ khuôn mặt nào cũng không thể lấy lòng Lâm Song Hòe, quái vật dần từ bỏ hành vi đổi mặt của mình, đổi về khuôn mặt Quý Văn lúc đầu. Hắn dùng thân thể của mình bao bọc lấy Lâm Song Hòe, còn muốn nhét dương v*t dơ bẩn đáng sợ của mình vào cơ thể Lâm Song Hòe: Dù cả người quái vật bóng loáng nhưng dương v*t lại không bóng loáng, ngược lại, bên trên có rất nhiều gân nhô lên —— Lâm Song Hòe không nhìn thấy, nhưng cậu cảm nhận được.

Đầu tiên là dương v*t dữ tợn xấu xí phun ra một chút chất lỏng sền sệt cọ đoá cúc của Lâm Song Hòe, tiện đà thong thả đưa mình vào trong cơ thể Lâm Song Hòe. Lâm Song Hòe cứng cổ giãy giụa: "Ứ, á!" Sự sợ hãi trong tâm lý và khó thừa nhận trong thân thể khiến cậu phát điên, cậu muốn nôn mửa nhưng không nôn được gì.

Quái vật dùng làn da bóng loáng của mình để đè ép dương v*t Lâm Song Hòe, dường như muốn ép cậu xuất hiện phản ứng. Nhưng đầu óc và thân thể Lâm Song Hòe lại không thể sinh ra chút phản ứng nào vì sự xâm phạm quá ngang ngược này. Cậu cho rằng mình sẽ bị con quái vật này chọc thủng —— nhưng thực tế thì không.

Quái vật tìm kiếm giới hạn mà Lâm Song Hòe có thể thừa nhận, khi chạm đến giới hạn là dừng lại.

Lâm Song Hòe cứng người, không dám cử động dù chỉ một chút. Cậu sợ trong lúc mình giãy giụa thì sẽ bị dương v*t của quái vật chọc thủng người.

Sau khi liếm mặt Lâm Song Hòe, quái vật như bắt chước con người làm tình mà dùng thủ đoạn không biết học từ đâu để khiêu khích Lâm Song Hòe: Hắn hôn môi Lâm Song Hòe, dùng thân thể có thể thay đổi hình dạng của mình mà biến ra xúc tua mút đầu v* của Lâm Song Hòe, hắn còn dùng xúc tua bắt chước khẩu giao cho Lâm Song Hòe.

Lâm Song Hòe run rẩy, cả người cậu đều bị trói buộc, chỉ có thể bị bắt thừa nhận mọi khoái cảm quái vật mang đến cho cậu —— khoái cảm về thân thể, nhưng tâm lý Lâm Song Hòe lại không thể chấp nhận được. Cậu mở to mắt là có thể thấy mình đang bị con quái vật này đùa bỡn thân thể như một món đồ chơi, mỗi một bộ phận của thân thể cậu đều bị con quái vật xâm phạm.

Lâm Song Hòe sợ hãi, chết lặng, rồi lại bị bắt cao trào, bắn tinh. Quái vật nuốt tinh dịch của cậu, lại muốn ép cậu ra nhiều tinh dịch hơn. dương v*t Lâm Song Hòe mềm nhũn đến đau đớn, tuyến tiền liệt ở đoá cúc bị ép tới tê mỏi, ngay cả tận cùng bên trong cũng run rẩy vì bị đâm. Cậu bắt đầu bắn không nổi, chỉ có thể cao trào.

Cuối cùng quái vật cũng nhận ra điều này, như tiếc nuối mà buông tha dương v*t của Lâm Song Hòe. Nhưng ngay cả như vậy, hắn cũng không buông tha đoá cúc mềm mại ướt át của Lâm Song Hòe, hắn đâm thứ quái vật của mình vào trong Lâm Song Hòe, phát ra tiếng nước nhóp nhép không ngừng.

Ban đầu Lâm Song Hòe bị đâm mạnh còn kêu thành tiếng, bây giờ chỉ có thể hé miệng phát ra tiếng rên rỉ nho nhỏ. Nếu không phải thân thể của quái vật bao bọc lấy cậu, hiện tại cậu sẽ nằm liệt trên mặt đất như một bãi bùn.

Quái vật thò mặt qua —— là khuôn mặt đáng giận thuộc về Quý Văn, quái vật dùng khuôn mặt đẹp trai mà Lâm Song Hòe ghét để cọ má Lâm Song Hòe, nhẹ nhàng gọi: "Vợ, vợ ơi......"

Ban đầu Lâm Song Hòe chỉ đờ người không phản ứng, nhưng một lát sau cậu không thể không đưa ra phản ứng: Cậu cảm giác có chất lỏng nào đó đang không ngừng phun vào cơ thể mình —— quái vật bắn tinh.

Lâm Song Hòe há to miệng, cậu cảm giác bụng mình đang dần căng đầy, sợ hãi thét chói tai: "A a!! Đừng như vậy, đừng như vậy! Á ——"

Quái vật dần buông lỏng xúc tua đang trói buộc Lâm Song Hòe. Bụng Lâm Song Hòe to lên một cách bất bình thường, ngã xuống mặt đất như một con gấu bông bị phá nát. Một lát sau, quái vật chậm rãi rút dương v*t của hắn, thân dưới Lâm Song Hòe lập tức mất khống chế chảy ra rất nhiều tinh dịch màu trắng, dần tạo thành một vũng nhỏ trên mặt đất.

Ngón tay Lâm Song Hòe run rẩy, khóe miệng chảy dãi như ngu dại, trước khi té xỉu thì cậu mới biết thứ tra tấn mình ban nãy trông như nào: Gân mạch màu xanh lơ vặn vẹo trên phần cán màu tím đậm, phần đầu mượt mà như nụ hoa —— không xấu xí như trong tưởng tượng của Lâm Song Hòe, nhưng còn lớn và dài hơn Lâm Song Hòe nghĩ.

Dường như quái vật không nhét hết thứ đó vào thân thể cậu.

Lâm Song Hòe nhắm mắt lại và hôn mê.