Sáng hôm sau,
Bà Laura bước vào phòng cùng với khay đồ ăn sáng cho Via. Thì hoảng hốt thấy Artiers đang ngồi bên cạnh cô.
Khi hắn thấy được ánh mắt của bà đang nhìn cô thì liên khó chịu: "Ngươi xong việc thì có thể đi khỏi đây được rồi".
Nghe vậy, bà liền hoang mang nói: "Ngài và tiểu thư Via đã...".
Hắn trở nên tức giận rồi quát lớn: "Từ bao giờ bà có quyền hỏi ta vậy?".
Bà hiện giờ rất sợ hắn nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: "Dạ không. Chỉ là tôi lo cho tiểu thư Via thôi. Cô ấy chỉ là người bình thường sao có thể chịu được cơ thể Ngài. Nên mong ngài hãy kiềm chế lại bản thân và đừng nên gặp cô ấy trong vòng một tuần để cô ấy..." chưa nói xong thì cổ họng của bà rất đau như kiểu bị ai đó bóp nghẹn. Hiện tại không thể thở được bà chỉ có thể cầu xin: "N..gà..i..A...rtier...s"
Hắn không quan tâm bà ra sao chỉ nhìn một ánh mắt sắc lạnh: "Bà lảm nhảm đủ rồi đó".
Nghe thấy tiếng kêu thất thanh thì cô đột nhiên mở mắt. Mi mắt của cô hiện tại khó có thể mở ra, huống chi là cử động thân thể.
Khi hắn thấy cô đã dậy ánh mắt lạnh lùng khi ấy đã biến mất và liền trở nên quan tâm cô: "Nàng dậy rồi sao?".
Hắn lại quay sang nhìn bà Laura thì bà đang loạng choạng đứng dậy rồi nhanh chóng rời đi.
Hiện giờ cổ họng Via đã khát khô nhưng vẫn cất giọng lên hỏi: "Bà Laura bị sao vậy? Em nghe thấy bà ấy..." rồi quay sang thì không có ai. Cô rất hoang mang nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
Còn hắn thì nhìn cô với ánh mắt chăm chú: "Hôm nay nàng cứ nghỉ ở đây đi, đừng đi lung tung đâu cả. Hiện giờ nàng chắc đang rất đói phải không?" nói rồi hắn xuống giường lấy khay đựng đồ ăn mà bà Laura chuẩn bị và đưa đến trước mặt nàng.
Hiện giờ nàng đang đau nhức toàn thân, đặc biệt là bên phía dưới của nàng. Đau đến nỗi không nhúc nhích được ngón tay huống chi là ngồi dậy mà ăn. Thấy cô như vậy hắn đành trực tiếp dùng miệng hắn để giúp cô ăn.
Via không thể từ chối hắn do cô cũng đang rất đói vì đêm hôm qua phải hoạt động quá nhiều. Cô ngoan ngoãn ăn nhũng đồ ăn mà hắn đút bằng miệng cho cô.
Khoảng 30 phút sau,
Cô đã ngoan ngoãn ăn hết khay thức ăn. Bụng cô hiện giờ đang lo căng.
Bỗng cô muốn hỏi về chuyện của hôm qua.Cô không nghĩ rằng cô lại có thể làm chuyện kinh khủng đó. Cô thắc mắc hỏi hắn: "A... chuyện hôm qua...mọi người đều làm vậy sao?" ánh mắt cô ngây thơ nhìn hắn.
Hắn không không hiểu ý của cô nói gì: "Sao?".
Không nhận được câu trả lời khiến cô liền đỏ mặt ngài ngùng tránh ánh mắt của hắn.
Khi thấy gương mặt cô đỏ bừng thì hắn mới cười lên: "Chuyện đó sao? Nàng không phải lo lắng đâu vì cặp vợ chồng nào cũng làm như vậy mà" nói rồi hắn hôn lên trán của cô.
Cô không hiểu lời nói của anh: "Nhưng chúng ta đâu phải vợ chồng".
Lúc này trên mặt hắn không còn thấy nụ cười mà trở nên lạnh lùng: "Nàng có thể coi chúng ta là người yêu cũng được" rồi hắn đứng dậy bước đến cửa: "Nàng nghỉ đi, có chuyện gì thì gọi Laura" nói xong hắn đóng cửa rồi rời đi.
Còn cô hiện giờ vẫn ngại ngùng khi hắn coi cô với hắn là người yêu của nhau. Mơ mọng một thời gian thì Via ngủ thiếp đi.
---------------
Tại phòng làm việc của Artiers,
Quản gia đang đứng một cách nghiêm trang trước mặt Artiers.
Hắn đứng nhìn bên ngoài cửa sổ, tay cầm điếu thuốc. Rồi hút một hơi, liền quay sang quản gia: "Điều tra xem cuộc sống trước kia của Via khi ở cùng tên Kiltans. Điều tra càng nhanh càng tốt, đừng để ta phải chờ lâu".
Ông quản gia cúi đầu kính cẩn trước mặt hắn: "Ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng" nói rồi ông lui xuống.
Hiện tại, trong phòng chỉ còn hắn. Bỗng hắn cười nham hiểm: "Bây giờ nàng đã là của ta rồi. Đừng hòng thoát khỏi tay của ta".
-------------
Ánh nắng hoàng hôn bỗng chiếu vào căn phòng cô. Giúp cô tỉnh giấc sau một ngày mệt mỏi.
Cả người cô đỡ hơn rồi nhưng phía dưới vẫn còn đau rát. Cô nhìn lại bản thân khắp trên cơ thể đều là những vết hôn và vết cắn của hắn. Nhiều nơi còn tích tụ lại máu, những vết đó phải mấy ngày mới có thể mờ dần đi.
Cô loạng chạng bước xuống giường đi đến cửa sổ: " Trời hôm nay thật đẹp thật tiếc mình không thể đi thăm quan nơi này". Bỗng cô nhận ra bắt đầu lo sợ, cô đã cắn lấy bờ môi đỏ mọng khiến chúng ứa máu ra: "Mình sẽ phải rời khỏi nơi này sao".
Bây giờ cô rất lưu luyến nơi đây, mọi người ai cũng quan tâm cô. Và Rin rất ân cần chu đáo đối với cô đôi khi anh ấy lạnh lùng nghiêm khắc với cô nhưng cô vẫn rất thích anh. Có lẽ cô đã biết yêu rồi. Tuy nhiên cô nghĩ không thể ở đây mãi được. Hiện tại cô rất sợ và lo lắng.
*************************