Sau khi chuyện đó sảy ra thì trong suốt một tuần, trời đã mưa rất to khiến cả hai người cứ quấn lấy nhau không rời khỏi căn phòng trong vòng một tuần.
Do sự mệt mỏi tích tụ từ cả ngàn việc sảy ra trong suốt một tuần qua và cũng một phần do thời tiết cứ mưa suốt đã khiến Via đã trở nên sốt cao.
Rin đã cố gắng dùng khăn ướt lau những giọt mồ hôi trên người cho Via nhưng cô vẫn không thể hạ sốt.
Bỗng bà Laura tiến tới làm cho lông mày hắn nhăn lại. Bà nao núng trước thái độ đáng sợ của hắn và sau đó nói một cách thận trọng như thể đang xoa dịu một con thú dữ.
"Hay là...để tôi gọi thầy lang (bác sĩ) tới nhé!"
Vì lo cho cô sẽ sốt cao hơn nên hắn đã không nói câu gì mà gật đầu khiến bà có chút an tâm trong lòng.
........
Không lâu sau, một người phụ nữ trung niên bước vào cùng với bộ dụng cụ khám bệnh trên vai.
Khi thấy bà ta tiến lại gần thì hắn bắt đầu nhìn bà ta với ánh mắt cảnh giác.
Ngay khi, tay bà đang định chạm lấy chán cô thì hắn đã hất mạnh tay bà ra xa. Rin cảm thấy rất khó chịu khi bà nhìn vào Via.
Bà hoang mang không hiểu tại sao hắn trở nên như vậy:
"Ngài...không muốn cô ấy khỏi bệnh sao?".
Rin rụt tay lại khi nghe bà ta nói, cả cơ thể hắn căng thẳng khi bà ta đưa tay về phía Via một lần nữa. Lần này, hắn không đẩy bà ra nữa. Hắn kéo chăn ra khỏi người cô để bà ta xem xét tình hình. Tuy vậy nhưng Rin không hề rời mắt khỏi cô.
Sau khi kiểm tra xong bà liền đứng dậy, nhìn chằm vào hắn.
"Tôi sẽ kê thuốc cho cô ấy"
Sau khi nghe xong hắn an tâm kéo chiếc chăn lên cho Via rồi chạm lên gương mặt ửng đỏ của cô.
"Nhưng mà tôi có một câu hỏi muốn hỏi ngài" mặt bà dần trở nên nghiêm túc.
"Sao?"
"Một tuần hai người làm chuyện ấy bao nhiêu lần"
Bỗng không khí trong phòng trở nên gượng gạo, quản gia và bà Laura quay đi vì đỏ mặt
Hắn quay sang nhìn bà ta với vẻ mặt khó hiểu:
"Sao ta lại phải trả lời câu hỏi đó?"
"Trả lời tôi đi!" bà ta với vẻ mặt khó chịu làm cho Rin rất tức giận, hắn như muốn giết chết bà. Nhưng vì lo cho Via nên hắn đành mệt mỏi trả lời.
"Ngày nào cũng làm"
Nghe xong mọi người như chết lặng vì quá xấu hổ. Ông quản gia cố ý ho lên một tiếng để cho không khí bớt căng thẳng.
"Tôi nghĩ ngài không nên hành hạ cô ấy nhiều như vậy" bà ta ung dung không biết bản thân đang đối đầu với một người đáng sợ như hắn.
Bỗng Rin nắm chặt lấy ga giường với vẻ mặt xám xịt. Như thể hắn tức đến nỗi không thể thở một cách nhẹ nhàng.
"Tôi hành hạ cô ấy bao giờ" Rin gằn giọng lên và quát lớn vào mặt bà ta.
Thấy hắn như vậy ông quản gia nhanh chóng tiến gần: "Mong ngài hãy kiềm chế lại"
Bà ta vẫn không thấy sợ trước mặt hắn mà vẫn cố gắng nói tiếp.
"Cơ thể cô ấy rất yếu nên tôi nghĩ ngài nên kiềm chế lại. Hai lần một tuần"
Rin đột nhiên đứng dậy với một vẻ mặt không đồng tình trước câu nói ấy. Hắn như không thể chịu đựng được nữa, tuy nhiên trong đầu hắn luôn tự nhủ với lòng là phải vì Via.
"Năm lần"
Bà ta thở dài bất lực trước thái độ trẻ con ấy của Rin.
"Không được!"
"Vậy thì...Ba... được không?" khó khăn lắm anh mới có thể giảm đi nhiều như vậy, làm hắn như muốn khóc trong lòng.
Bà mệt mỏi về hắn nên cũng đành phải đồng ý. Nhưng đối với hắn đó là cả một vẫn đề lớn...