Quái Vật Chiếm Hữu

Chương 23: Quá khứ của Artiers (4)




Rin đang ngủ thì bỗng giật mình tỉnh dậy, anh luôn cảm thấy kì lạ vì trong suốt những năm qua đều mơ thấy một cô gái với dáng người nhỏ nhắn, xinh xắn cùng với mái tóc bạch kim đang ngồi buồn bã, còn anh thì luôn đứng nhìn trộm cô ở từ xa...

Rin cố gắng đứng dậy, vứt bỏ hết suy nghĩ về cô nhưng...càng suy nghĩ về điều đó thật sự anh cảm thấy bản thân không còn đơn độc một mình, trong mơ anh chỉ muốn tiến đến chỗ cô mà an ủi...

Rin liền gạt bỏ suy nghĩ đó một bên, anh lấy đống rơm rạ cùng chiếc bao tải lớn đựng thức ăn cho ngựa. Anh liền vứt hết chúng lên chiếc xe ba gác chở ra ngoài.

Bên ngoài trời đang đổ mưa nhưng không vì thế mà anh lười biếng. Cũng đã hơn 5 năm, Rin cũng đã quen với nơi này nhưng anh vẫn không thể vui vẻ nói chuyện với bất kì ai...

Trời mưa to nên quần áo của anh đã ướt đẫm, làm lộ ra những đường gân cơ bắt của anh .

Trong suốt những năm vừa qua, Rin đã làm việc một cách không ngừng nghỉ. Điều này khiến anh trở lên to lớn và khoẻ mạnh. Gương mặt ấy cũng trở lên tuấn tú hơn rất nhiều.

So với những năm về trước, anh chỉ là một thằng bé gầy gò ốm yếu bị mọi người chế giễu nhưng những cô gái năm đó khinh thường cậu giờ đây luôn vây xung quanh anh. Nhưng Rin không quan tâm bất kì ai, anh đã khép kín bản thân mà trở lên lạnh lùng với người khác.

Chỉ với một buổi sáng anh đã làm hết công việc được giao. Rin nhanh chóng bước vào nhà kho lấy một bộ quần áo khác mặc lên, tuy có rách rưới một chút nhưng đây cũng coi như tài sản duy nhất của anh.

Rin vươn eo, bóp đôi vai đau nhói của mình. Đang nghỉ ngơi bỗng tiếng gõ cửa vang lên.

Trước mặt là ông quản gia của gia đình Abert. Ông ta với một gương mặt khó chịu mà nhìn anh.

"Có chuyện gì không?" anh cố tỏ ra lạnh lùng trước mặt ông ta.

"Ngài Abert Draot, đang đợi cậu ở phòng làm việc"

Trái tim anh bắt đầu đập liên hoàn, anh nghĩ rằng bản thân sẽ được giải thoát khỏi nơi này và sống một cuộc sống mà bản thân anh mong ước. Rin hồi hộp đi theo ông quản gia đến phòng của Draot.

 \=\=\=\=\=\=\=

Ông quản gia mở cửa cho anh bước vào,

Ông ta đứng đối diện với anh, do cũng 5 năm không gặp, ông ta đã già đi rất nhiều.

Rin cố gắng dẹp bỏ những suy nghĩ trong đầu, tiến đến chỗ ông ta.

"Có chuyện gì sao?"

Ông ta trở lên thích thú, vì từ một tên gầy gò ốm yếu nay đã trở lên to lớn, điều này rất thích hợp làm người thay thế cho con trai của ông.

"Ngươi trông hống hách nhỉ?"

Anh vẫn giữ nguyên ánh mắt lạnh lùng ấy mà nhìn ông ta:

"Ông sẽ thả tự do tôi sao?"

"Tự do?" ông ta cười lớn lên khiến cho Rin cảm thấy khó hiểu.

"Thằng nô lệ như mày ngay từ đầu làm gì có tự do"

Nghe vậy Rin bắt đầu nổi điên lên, anh lao tới như một mũi tên, nắm chặt lấy cổ áo ông ta.

"Ông không giữ đúng lời hứa sao?" anh hét lớn.

"Bình tĩnh đi! Đúng là mày có thể thoát khỏi nơi đây, nhưng phải thay con tao ra chiến trường"

Rin không thể tin nổi những gì mình nghe thấy, anh từ từ bỏ tay ra khỏi áo ông ta.

Ngay từ đầu anh bị bán đi, kể từ lúc đó đã không còn quyết định được cuộc sống này rồi. Chẳng qua do anh quá ngu ngốc tin rằng sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn đối với anh.

Bây giờ Rin chỉ muốn giết chết ông ta, tay anh siết chặt đến nỗi mà móng tay đâm vào lòng bàn tay ứa ra máu anh cũng không chịu bỏ ra.

Ông ta nhìn Rin không một chút sợ hãi mà còn ngược lại:

"Người muốn giết ta ư? Đừng ngu ngốc vậy chứ! Ngươi giết ta cũng chẳng thể nào sống yên ổn đâu! Đặc biệt giấy bán thân của ngươi vẫn nằm trong tay ta"

Gân guốc trên người anh nổi lên, trông anh hiện giờ rất dữ tợn, Rin không biết sẽ phải quỳ xuống nghe theo ông ta đến bao giờ nữa....

"Yên tâm đi! Nếu người may mắn sống sót trở về thì ta có thể thả tự do cho ngươi"

"Ông nói thật nực cười" gương mặt Rin dần mất đi cảm xúc.

"Vậy ngày mai sẽ xuất phát, chuẩn bị đi!"