Quái Phi Thiên Hạ

Chương 816: Vầng sáng công đức




Là người phàm thì sẽ có lòng riêng, có lòng riêng thì sẽ có sợ hãi. Nếu chuyện của Mộng Tầm cô gặp được trong kiếp trước thì nhất định cô sẽ nhúng tay vào, bởi vì lúc đó cô chỉ lẻ loi một mình, không có bất cứ thứ gì cần phụ trách, chỉ phụ trách chính bản thân mình nên cô không hề để bụng, cũng không quan tâm hậu quả. Nhưng hiện giờ cô có Ôn Đình Trạm, tính mạng của cô cũng không chỉ liên quan đến mình cô nữa, nhất là sau sự việc ở Bồng Lai đảo, cô càng hiểu thêm được rất nhiều chuyện. Cô vẫn theo nguyên tắc cũ không thẹn với lòng, nhưng hiện giờ mọi chuyện đều phải suy tính chu toàn, bởi vì nếu cô làm liên lụy đến Ôn Đình Trạm thì còn đau khổ hơn so với việc cô tự mình chịu đựng…

“Là do ta không suy nghĩ chu toàn, mong tiểu Khu đừng trách!” Cô Mông là bạn thân của hắn, Dạ Dao Quang cũng vậy, đối với hắn hai người đều đáng quý trọng như nhau, sao hắn có thể để Dạ Dao Quang vì giúp Cô Mông mà phải chịu tội nghiệt được?

“Cậu cũng chỉ là hỏi một câu, cần gì phải xin lỗi?” Dạ Dao Quang cười nói: 

“Chuyện của Cô Mông và Mộng Tầm cậu đừng quản nữa, cậu đã điều tra rõ sự việc của Cao thông phán chưa?”

“Đêm qua ta đã cho người đi tìm hiểu, hỏi thăm rõ ràng rồi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì yêu vật kia chính là phu nhân tái giá được cưới vào cửa ba tháng trước của Cao thông phán.” Tin tức của Tần Đôn vô cùng nhanh nhạy.

“Cái khác còn có thể tra rõ, chỉ riêng vị phu nhân mới này thì có chút mơ hồ. Ba tháng trước mặt dù ta không đi uống rượu mừng nhưng cũng đã phái người tới tặng lễ vật, vì vậy Tần Tam cũng biết một ít. Nghe nói nửa năm trước Cao thông phán cứu được một nữ tử ở bên ngoài, lai lịch của nữ tử này thi không ai biết…” 

Dạ Dao Quang nghe xong lập tức nhíu mày: “Chẳng lẽ Cao phủ có vật gì khiến yêu vật kia có hứng thú sao?”

Yêu vật kia không phải là quỷ hồn, không cần thu nạp dương khí, tuy cũng có một vài yêu vật tu luyện bằng tinh khí của nam nhân nhưng nếu chỉ cần tinh khí thì không cần phải mất công gả cho một người phàm trần như thế. Hơn nữa đa số yêu vật đều là sinh linh tu luyện trong tự nhiên, tuy có thể biến thành hình dạng giống con người nhưng không thể thay đổi được thói quen sinh hoạt hàng ngày. Bọn họ không thích bị nhốt trong phòng, chỉ thích tự do tự tại. Tuy yêu vật đều muốn tu luyện biến thành hình người nhưng bọn họ cũng vô cùng khinh thường con người, trừ khi là gặp được chân tình, nếu không thì bọn họ thà kiếm một yêu vật để song tu cũng không khiến bản thân mình chịu uất ức gả cho một người phàm tục.

Yêu vật kia chỉ vì một điều kiện của rết tinh đã giật dây Cao thông phán đối phó với Tần Đôn, điều này nói rõ trong mắt của nó Cao thông phán còn không giá trị bằng quyền lợi rết tinh đưa ra, vì vậy nhất định nó không phải vì chân tình mà gả cho Cao thông phán. 

“Chuyện này thì ta không tra được.” Thật ra Tần Đôn cũng nghĩ như vậy, nhưng thế giới của yêu quái hắn không hiểu rõ lắm, chỉ có thể hoài nghi trong lòng. Đương nhiên hắn cũng cho người đi nghe ngóng nhưng cũng không nghe được vì sao yêu vật kia lại gả vào Cao phủ.

“Buổi chiều ta sẽ tự mình đến Cao phủ một chuyến.” Dạ Dao Quang trầm tư.

Cô cũng có chút tò mò, rốt cuộc là thứ gì đáng để một con yêu vật có thể phí phạm thời gian tu luyện để quấn lấy một người phàm như vậy, lại còn không thể dùng chiêu giết người cướp của. Nếu yêu vật kia đã ra tay định hại tính mạng hai mẹ con Đường thị thì nhất định cũng không phải loại yêu vật sợ dính sát nghiệt nên nó không giết Cao thông phán không phải là không muốn, mà là nó không thể! 

Nhưng buổi chiều Dạ Dao Quang còn chưa kịp xuất phát thì Tiểu Quai Quai đã bay trở về, trên cổ Tiểu Quai Quai đeo một phong thư thật dày. Ôn Đình Trạm vốn không phải là người thích nói nhiều nên bên trong nhất định là có tin tức quan trọng.

Dạ Dao Quang nhanh chóng lấy xuống, sau đó mở ra, đọc xong lập tức nghẹn họng không nói được gì nữa. Thì ra hai ngày nay Ôn Đình Trạm đã điều tra rõ ràng tất cả mọi chuyện, nhất là về thân phận của Cao đại nhân kia…

Tần Đôn sinh sống hơn ba năm ở phủ Phượng Tường cũng không điều tra ra nhưng Ôn Đình Trạm chỉ mất hai ngày đã điều tra xong toàn bộ, Dạ Dao Quang không thể không bội phục. 

“Tiểu Khu, cậu sao vậy?” Tần Đôn thấy Dạ Dao Quang cầm phong thư rất lâu mà không nói gì liền lên tiếng hỏi.

“Cậu xem một chút đi…” Dạ Dao Quang đưa cho Tần Đôn.

Trong thư chính là tin tức về Cao thông phán, mặt trên viết Cao gia không có bất kì đồ vật gì đáng giá để yêu vật kia nhòm ngó, chỉ có một thứ duy nhất chính là công đức tổ tiên ba đời của Cao gia tích cóp được. Cao gia đã được tiên hoàng ban thưởng cho bảng hiệu “Tích Thiện Chi Gia” nên Ôn Đình Trạm mới nói với Dạ Dao Quang, nếu Cao gia có thứ gì thật sự đáng giá để yêu vật kia nhòm ngó thì chính là vầng sáng công đức trên người phụ thân của Cao thông phán. 

Mà vầng sáng công đức chính là bảo vật mà tất cả yêu vật trên thế gian này đều mơ ước. Mặc dù không thể tăng tu vi, cũng không giúp gì cho tu luyện nhưng nếu có vầng sáng công đức trên người thì có thể quang minh chính đại làm điều ác mà không bị trời phạt, cùng lắm chỉ tiêu hao chút vầng sáng công đức mà thôi. Hơn nữa vầng sáng công đức có thể giúp yêu vật tránh thoát lôi kiếp, điều này tuyệt đối khiến yêu vật trở nên điên cuồng, không nói riêng gì yêu vật mà ngay cả người tu luyện cũng sẽ động lòng.

Điều làm cho Dạ Dao Quang tò mò là Ôn Đình Trạm cho dù thông minh đến mấy cũng không thể biết được vầng sáng công đức này. Cô nhớ rõ cô chưa từng nói qua với Ôn Đình Trạm, mà thứ như vầng sáng công đức này thì người không đủ tu vi cũng không thể biết được. Cô không tin trong thời gian ngắn như vậy Ôn Đình Trạm có thể phân tích ra người nào hại Tần Đôn, điều tra rõ tất cả mọi chuyện của Cao gia…

Dường như sau khi trở về, Ôn Đình Trạm biết rất nhiều chuyện trong chuyến đi này của cô, lần trước khi Ôn Đình Trạm nói với cô rằng đã đọc qua sách vở, cô không hề nghi ngờ gì. Về sau mới biết được là triều Nguyên tồn tại song song với thời cổ đại trong lịch sử, như vậy sách phong thủy do đời sau tổng kết lại hẳn là còn chưa ra đời, địa sư phong thủy cũng là truyền miệng, vậy Ôn Đình Trạm từ đâu mà biết được? Nếu trong ba năm này có cao nhân dạy cho Ôn Đình Trạm thì cũng không cần thiết phải lừa gạt cô rằng đọc trong sách vở như vậy. Đột nhiên cô phát hiện có rất nhiều chuyện chính mình cũng không giải thích được. 

“Tiểu Khu, cậu nghĩ gì vậy?” Tần Đôn xem xong thư liền nhìn sang Dạ Dao Quang.

Ánh mắt Dạ Dao Quang lóe sáng, lắc đầu nói: “Chỉ là có vài chuyện ta nghĩ mãi không ra. Phỏng đoán của Trạm ca có lẽ không sai nhưng ta vẫn muốn đi Cao phủ một chuyến, sau đó sẽ tiếp tục tính. Nhược điểm của Cao thông phán cũng đã đưa đến tay cậu, cậu hãy cố gắng lợi dụng.”

Nói xong Dạ Dao Quang bỏ tâm tư kia sang một bên, quay lưng đi về hướng Cao phủ.