Quái Phi Thiên Hạ

Chương 71: Chế Tạo Ô Bách Thiện




Siêu độ cho A Tú xong, Dạ Dao Quang bắt đầu chuyên tâm chế tạo ô Bách Thiện, cô lợi dụng khí ngũ hành chế tạo một chiếc ô, sau đó đưa chiếc ô này cho Ngụy Hùng: “Người làm trăm việc nhưng chưa từng làm việc xấu, chưa từng tổn thương đến người khác, thành tâm hướng thiện có thể kí tên mình hoặc in dấu vân tay lên, lúc kí tên trong lòng phải gọi tên A Lâm, ta phải nhắc nhở Ngụy lão gia một chút, chiếc ô này đã được ta phù phép, nếu không phải người lương thiện tuyệt đối không thể kí tên.”

Dạ Dao Quang nói xong liền bắt đầu chấm chút mực đỏ hạ bút như mây bay nước chảy kí xuống tên của chính mình, khi tên vừa viết xong liền có ánh sáng màu vàng kim lóe lên sau đó bút tích kia như bị gió thổi đi mất, hoàn toàn không để lại dấu vết gì.

Người được coi là thành tâm hướng thiện chẳng những trong lòng phải luôn nghĩ điều thiện mà còn phải hành thiện tích đức nữa, tuyệt đối không được chủ động có ý hãm hại người khác dù là lợi ích hay tính mạng.

Dạ Dao Quang kiếp trước không làm điều xấu nhưng đời này cô lại có một lần, cô để cho Ôn Đình Trạm gánh thay thiên kiếp, tuy Ôn Đình Trạm cũng không có tổn thương gì nhưng tâm lý của cậu lúc đó sợ hãi vô cùng cho nên cô không thể ký tên.

Đối với ánh mắt kinh ngạc của mọi người Dạ Dao Quang cũng thản nhiên không để trong lòng, cô cầm bút đưa cho Ôn Đình Trạm. Ôn Đình Trạm cũng không có chút luống cuống nào, cậu cầm bút viết tên, tên cậu vừa xuất hiện trên giấy cũng xuất hiện ánh sáng màu vàng kim nhưng mực đỏ lại không hề bị bay màu đi, ngược lại còn ngưng tụ thành một dấu vết màu vàng kim sắc nét.

“Kí hiệu này nghĩa là trên ô còn thiếu chín mươi chín người nữa.” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm, đến bây giờ cậu vẫn chưa từng chủ động gây tổn thương cho bất cứ người nào.

“Tại hạ cũng muốn thử một lần!” Ngụy Lâm bước lên phía trước thành khẩn nói với Dạ Dao Quang.

Ôn Đình Trạm liền đưa bút cho hắn, Ngụy Lâm thầm nhắc tên A Lâm trong lòng, sau đó viết tên của chính mình lên. Giống như tình huống của Ôn Đình Trạm, trên ô cũng lưu lại một dấu vết màu vàng kim.

Ở Ngụy gia ngoại trừ Ngụy Lâm thì cũng chỉ có hai hạ nhân dám đi lên in dấu vân tay, từ đó hai hạ nhân này ở Ngụy gia cũng bắt đầu được trọng dụng, nhưng đó cũng là chuyện của sau này.

Ngụy Lâm tự mình dẫn theo người đến gõ cửa từng nhà, thế gian này có biết bao áp lực và bất đắc dĩ, ở trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy thì người một lòng hướng thiện có thể có được bao nhiêu người?

Rất nhiều người nghe xong điểm thần kỳ của chiếc ô này đều từ chối, cả ngày Ngụy Lâm cũng chỉ tìm được ba mươi người.

Ngày hôm sau Ngụy Lâm không có ý định tìm người ở trong huyện thành nữa mà ngược lại đi tìm ở các vùng nông thôn. Nông dân phần lớn đều là người chất phác nhưng Ngụy Lâm lại chỉ có thể tìm được mười người.

Bây giờ hắn mới hiểu được bất kể sống ở tầng lớp nào cũng đều có khó khăn riêng, có đôi khi vài người không phải không lương thiện nhưng cũng không dám đảm bảo bản thân chưa từng có tâm tư làm chuyện xấu.

Thời gian từng ngày trôi qua, ròng rã sáu ngày, nghĩ đủ mọi biện pháp cũng chỉ tìm được chín mươi chín người, còn một người cuối cùng thì Ngụy Lâm vẫn không tìm ra được.

“Vị thiếu gia này, người cậu muốn tìm trên thế gian này có quá ít. Lão nhân ta cả đời này cũng không làm việc gì trái với lương tâm, có lẽ năm đó phụ thân qua đời, lão nhân nghe lén được đại ca muốn cầm hết tiền bạc trong nhà bỏ trốn còn định bán ta làm nô lệ tha hương nên ban đêm hôm ấy ta liền đốt nhà, nếu lão nhân ta cả đời này có làm chuyện gì không có đạo nghĩa thì chính là chuyện này. Lúc ấy ta cũng không biết huynh trưởng thiếu nợ sòng bạc, nợ chưa trả hết nên đã bị người của sòng bạc chém đứt mất một cánh tay...” Một lão nhân hơn bảy mươi tuổi kể lể, ánh mắt đục ngầu chan chứa lệ, có mấy ai cả đời không thẹn với lương tâm chính mình, quả thật quá ít...

“Lão bá, cảm ơn ông, tổ tiên tôi đã phạm phải một chút chuyện sai lầm, hiện giờ có cao nhân chỉ điểm nhất định phải tìm được một trăm người lương thiện tuyệt đối mới có thể đủ chuộc tội nên có khó khăn đến mấy tôi cũng không ngại!” Mấy ngày nay bôn ba khắp nơi, trên mặt Ngụy Lâm tràn đầy mệt mỏi.

“Dao Dao, người được ông trời công nhận là lương thiện thật sự quá ít, điều kiện quá hà khắc!” Ôn Đình Trạm thở dài, câu chuyện của lão nhân này dù ai gặp phải cũng chắc chắn không ngồi chờ chết, chính tai nghe được mình bị người thân nhất vứt bỏ, lại còn muốn bán mình đi làm nô lệ, tuyệt vọng biết bao, nhưng bởi vì lão nhân ra tay trước nên mới biến thành chủ động hãm hại người khác...

“Thiên đạo đã an bài như vậy, chúng ta ngoại trừ nhận mệnh ra thì còn có thể làm gì được? Có thể chống lại vận mệnh sao?” Dạ Dao Quang cười lạnh, thế gian này lạnh lùng nhất, vô tình nhất chính là thiên đạo.

“Ngươi có một tấm lòng hiếu thảo như vậy là rất tốt!” Lão nhân cầm tay Ngụy Lâm chỉ lên ngọn núi cao: “Những người khác lão nhân không biết, nhưng người sống ở trên đỉnh núi kia thì nhất định có thể.”

Ánh mắt Ngụy Lâm sáng lên, nhưng khi hắn nhìn theo hướng tay của lão nhân thấy một ngọn núi cao trùng trùng điệp điệp gương mặt liền ảm đạm, nhưng vẫn kiên định trước sau như một: “Cảm ơn lão bá đã chỉ điểm!”

Ngụy Lâm cũng không lập tức đi lên núi mà xoay người trở về nhà, hắn tự mình lên núi tìm kiếm phải chuẩn bị đầy đủ đồ đạc, mang theo ô giấy dầu, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát. Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm dẫn theo Kim Tử đi cùng với Ngụy Lâm.

Sơn đạo vô cùng gồ ghề, Ngụy Lâm dẫn theo năm đại hán thân thể khỏe mạnh, đây là những hộ vệ hắn đã tốn rất nhiều tiền mời về, những người này cũng chỉ vì tiền tài nên mới chấp nhận liều mạng, nếu như bọn họ cũng không vượt qua nổi thì không biết còn có ai nguyện ý tiếp nhận công việc này.

Ngũ Chỉ Phong là ngọn núi cao và hiểm trở nhất, trên núi có dã thú hoành hành, không phải nơi người bình thường có thể sống sót được, Ngụy Lâm đi tới đây cũng giấu không cho vợ chồng Ngụy Hùng biết.

Bây giờ là đầu mùa xuân, cũng chính là lúc dã thú bắt đầu thức tỉnh sau khi ngủ đông. Nhịn đói cả một mùa đông, mùa xuân chính là thời điểm tốt nhất để kiếm ăn cho nên đám người Ngụy Lâm chỉ mới đi được đến giữa sườn núi đã gặp phải ba con sói.

“Dao Dao, chúng ta phải làm sao?” Ôn Đình Trạm được Dạ Dao Quang đưa lên trên cây nhìn ba con sói và năm người hộ vệ kia đang đánh nhau ở phía xa, trong đó có hai người đã bị thương.

“Không đến thời khắc sinh tử muội sẽ không ra tay.” Dạ Dao Quang khoanh tay nằm trên tàng cây.

“Đây là do tổ tiên Ngụy gia làm việc xấu, bây giờ đời sau của Ngụy gia phải hoàn trả lại, Ngụy Lâm nhất định phải có đủ lòng thành, còn những người đi theo hộ tống này cũng không phải là vô duyên vô cớ bị thương, bọn họ đều là vì tiền tài mà đến đây liều mạng.”

“Nhưng Dao Dao, rõ ràng chúng ta có thể...” Ôn Đình Trạm có chút mơ hồ.

Nếu như đổi lại là người khác, nhất định Dạ Dao Quang sẽ lấy tay đẩy hắn xuống cho hắn đi thử một chút hành động nghĩa hiệp cứu người, nhưng với Ôn Đình Trạm cô lại có một sự kiên nhẫn kì lạ: “Trạm ca, muội đúng là có năng lực này nhưng muội cũng không nợ Ngụy gia cái gì, muội không muốn cứu thì có gì là sai? Nơi nào có quy định người khác gặp khó khăn thì muội phải ra tay trợ giúp?”

Ôn Đình Trạm há hốc miệng không phản bác, cậu cảm thấy Dạ Dao Quang nói rất đúng nhưng vẫn có cảm giác không cam lòng, dù sao thì tuổi của hắn cũng còn nhỏ.

Nhìn thấy bộ dạng gấp gáp của hắn, Dạ Dao Quang nói: “Trạm ca, Ngụy Lâm phải dựa vào chính mình hoàn thiện chiếc ô này, nếu muội nhúng tay vào thì uy lực của nó sẽ giảm đi rất nhiều, thế gian này không chịu bỏ ra thì không có thu hoạch, không thành tâm thì không có phúc báo.”

Ôn Đình Trạm nghe xong, trong lòng dần dần yên tĩnh trở lại. Đã một năm trôi qua, tuy chưa tới sinh nhật nhưng cậu cũng đã mười tuổi, rất nhiều chuyện chỉ cần chỉ điểm một chút là cậu có thể suy nghĩ thấu đáo.