Quái Phi Thiên Hạ

Chương 396: Trạm ca chảy máu mũi




Tất cả mọi người đang chờ đến ngày mười sáu để xem cuộc thi văn ở vòng loại vì đề thi đã được biết trước. Đề thi này vô cùng huyền ảo và sâu xa, hơn nữa lần ra sân này mới thự sự là nhân tài đứng đầu của mỗi học viện.

Buổi chiều hôm đó, Dạ Dao Quang vừa mới ăn xong cơm tối liền đi đun một thùng nước lớn. Cô định tắm ở học xá nhưng thật không ngờ cùng một lúc Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm đến đây tìm cô.

"Hai người có chuyện gì sao?" Trong lúc nhất thời Dạ Dao Quang không đoán ra được hai người sẽ đến tìm cô. 

"Dạ đồng sinh, ta đã đi đến chỗ của Duyên đạo trưởng để thỉnh cầu ông ấy cho ta xem bài giải của cậu. Toàn bộ bài giải của cậu khiến cho ta rất khâm phục, vì vậy ta muốn tới đây để hỏi một câu, có phải mỗi một quẻ Dạ đồng sinh đều có thể kết luận được hoàn chỉnh như vậy phải không?" Dịch Thiên Nhậm nhìn về phía Dạ Dao Quang với ánh mắt cuồng nhiệt.

Tất nhiên sự cuồng nhiệt này không dành cho Dạ Dao Quang, mà dành cho kết luận của Dạ Dao Quang đối với sáu mươi bốn quẻ. Càn Dương cũng gật đầu theo, ánh mắt của hắn giống như những vì sao.

Mặc dù Dịch Thiên Nhậm là đệ tử ngoại môn của Phiêu Mạc Tiên tông nhưng Dạ Dao Quang cũng không vì vậy mà chối bỏ Dịch Thiên Nhậm. Việc nào ra việc đó, cô chưa bao giờ thích gây chuyện với người bị vạ lây, vì vậy cô gật đầu: "Thật ra quẻ này cũng không phải do ta kết luận ra, mà là do tổ tiên của ta tổng kết lại. Nếu mọi người muốn biết, ta có thể chép lại một quyển tặng cho hai người." 

"Được, được." Càn Dương gật đầu như giã tỏi.

"Đa tạ Dạ đồng sinh." Dịch Thiên Nhậm chắp tay, sau đó hắn nói:

"Sắc trời không còn sớm, ta không quấy rầy Dạ đồng sinh nghỉ ngơi nữa." 

“Tiểu Khu…"

Càn Dương định nói thêm gì đó nhưng lại bị Dịch Thiên Nhậm trực tiếp xách cổ áo kéo thẳng ra ngoài, Dạ Dao Quang trợn to mắt nhìn Dịch Thiên Nhậm cao một mét chín mươi lăm xách Càn Dương cao một mét bảy, trông giống như xách một con gà con vậy nhưng Càn Dương cũng chỉ giãy giụa nhìn về phía cô, chứ không hề gạt bỏ. Xem ra Càn Dương và Dịch Thiên Nhậm đã quen biết từ rất lâu rồi, nếu không Càn Dương sẽ không nghe theo lời của Dịch Thiên Nhậm như vậy.

Đến khi hai người đã ra khỏi sân, Dạ Dao Quang mới đóng cửa thật kỹ, sau đó cô cởi áo bước vào thùng tắm. Lúc Dạ Dao Quang đang tắm, cô nhìn thấy hơi nước mờ mịt, đầu ngón tay thích thú vẽ một vòng. Từng chấm bọt nước ngưng tụ dưới ánh nến sáng long lanh trong suốt di chuyển theo đầu ngón tay của cô. Trong lúc này Tử Linh châu tự động bay ra từ trong y phục của Dạ Dao Quang, hút hết những bọt nước do Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành ngưng tụ lại. Dạ Dao Quang rất ngạc nhiên, đột nhiên vào lúc này Tử Linh châu lại bay vào thùng tắm. 

Thùng tắm này do Tiêu Sĩ Duệ sai người đi chuẩn bị. Thùng tắm rất lớn, có thể chứa cả hai Dạ Dao Quang, cô đưa tay đi kiếm Tử Linh châu nhưng cô phát hiện toàn bộ nước trong thùng tắm đều được Tử Linh châu chiếu sáng tạo thành màu tím xinh đẹp, màu tím thẩm thấu ánh chút hồng. Cô nín thở lặn xuống phía dưới thùng gỗ, ôm gối ngồi dưới đáy thùng gỗ nhìn chằm chằm Tử Linh châu. Cô phát hiện xung quanh Tử Linh châu có bọt nước sôi trào không giống nhiệt độ sôi trào, từng chuỗi bọt khí bay lên. Dạ Dao Quang không nhịn được đưa tay ra chọc vào nó nhưng cô vẫn không phát hiện ra có điều gì khác thường cả. Sau đó cô lại dùng khí ngũ hành cầm Tử Linh châu, vẫn không hề có chỗ nào khác thường nhưng thật ra nước đã bị nhuộm tím bởi Tử Linh châu. Nước trong thùng đã bắt đầu truyền đến cảm giác thoải mái như được ngâm trong suối nước nóng, đầu khớp xương nhẹ nhàng giãn ra.

Dạ Dao Quang ngâm mình trong thùng tắm có Tử Linh châu, hoàn toàn không hề hay biết Ôn Đình Trạm đã bước vào viện của cô. Từ khi Ôn Đình Trạm chuyển đến phòng của Tiêu Sĩ Duệ thì đã bị Dạ Dao Quang ngăn cấm không cho chuyển về. Hôm nay cậu nghe Vệ Kinh nói đã trễ thế này mà Dịch Thiên Nhậm và Càn Dương còn đến tìm Dạ Dao Quang nên cậu có chút ngồi không yên, vì vậy cậu mới đến đây. Dạ Dao Quang để Kim Tử ngồi canh trước cửa phòng, Kim Tử ngồi trước cửa phòng của Dạ Dao Quang một hồi rồi tinh nghịch leo lên nóc nhà, nhàm chán chơi với muỗi. Ở hành lang gấp khúc dưới ánh nến chập chờn, nó nhìn thấy Ôn Đình Trạm nhưng chỉ nhìn thoáng qua, sau đó nó lại chơi đùa với muỗi.

Từ hành lang gấp khúc Ôn Đình Trạm nhìn thấy Kim Tử đang chơi với muỗi trên nóc nhà, cửa phòng đóng chặt. Nhưng khi cậu nghiêng tai lắng nghe, cậu không nghe thấy có bất cứ âm thanh nào, kể cả tiếng hít thở của Dạ Dao Quang cũng không có, lập tức cậu cảm thấy có gì đó không đúng. Ôn Đình Trạm đẩy cửa phòng ra, trong thư phòng không có ai, sau đó cậu lại lắng nghe tiếng động trong phòng ngủ nhưng cậu vẫn không nghe thấy có bất kỳ thanh âm nào nên đã đẩy luôn cửa phòng ra. Nhìn thấy một thùng gỗ lớn trong gian phòng yên tĩnh, Ôn Đình Trạm lo lắng bước lên phía trước. 

Đúng lúc này, đột nhiên Dạ Dao Quang đứng lên sau khi cô không phát hiện ra được gì ở trong nước, vô số bọt nước văng tung tóe. Ánh mắt của Ôn Đình Trạm lập tức bị kiềm hãm, đầu óc trống rỗng.

Dưới ánh nến vàng nhạt, bọt nước văng ra, từng chấm bọt nước hòa vào ánh nến, khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ rất đẹp. Da thịt của thiếu nữ như ngọc, cô đứng lên trong vô số bọt nước văng ra chỉ cách cậu một bước chân. Thiếu nữ ngẩng mặt hất ra mái tóc, bọt nước mang theo hương thơm bắn tung tóe lên người cậu, sương mù mờ mịt khiến cho tầm mắt của cậu có chút mơ hồ.

Nhưng cậu vẫn có thể tận mắt nhìn thấy đường cong lung linh của thiếu nữ, mặc dù chỉ là hình bóng mờ ảo nhưng cậu có thể nhìn thấy khuôn ngực mềm mại của thiếu nữ, lập tức máu nóng sôi trào, một chất lỏng nóng bỏng chảy ra từ mũi. 

Dạ Dao Quang quay người lại thấy Ôn Đình Trạm đang chảy máu mũi, lúc này bóng dáng lóe lên, cô cầm lấy y phục rất nhanh khiến người ta không thể nhìn thấy rõ, che y phục lên người mình sau vài cú lượn vòng.

Dạ Dao Quang không để ý đến y phục lỏng lẻo trên người, một tay che lại trước ngực, tay áo rộng lớn vung lên, một luồng khí mạnh mẽ đẩy Ôn Đình Trạm đi ra ngoài, sau đó đóng sầm cửa phòng lại.

Dựa lưng vào cửa phòng, Dạ Dao Quang chán nản không có lời nào có thể hình dung được, cô lại bị thấy hết. Cô cúi đầu nhìn Tử Linh châu trong tay, tàn nhẫn nhéo nhéo: "Đều là do ngươi gây họa!" 

Ôn Đình Trạm bước vào cửa mà cô không hề nghe thấy có bất kỳ tiếng động nào, cô không ngờ Tử Linh châu lại có thể hình thành kết giới ở trong nước, ngăn cách cô với bên ngoài nên cô không nghe được động tĩnh ở bên ngoài và người bên ngoài cũng không cảm giác được sự tồn tại của cô!

"Kim Tử!" Lập tức Dạ Dao Quang vô cùng phẫn nộ thét lên!

Kim Tử đang chơi đùa vui vẻ với con muỗi, tim gan lập tức run bắn lên. Cơ thể của nó run lên liền ngã xuống, cũng may thân thủ của nó nhanh nhẹn, móng vuốt bắt được mái hiên nên nó mới không ngã xuống đất. Sau đó nó nhanh nhẹn xoay mình ngồi trên nóc nhà, đôi mắt sáng màu vàng chớp chớp, suy nghĩ một lát cuối cùng nó bèn hóa thành một luồng kim quang chạy đi. 

Dạ Dao Quang cảm giác được hơi thở của Kim Tử chạy xa, cô cực kỳ giận dữ. Đang định đuổi theo nhưng cô lại phát hiện tóc mình còn ướt, y phục cũng chưa mặc xong, giày còn chưa mang, cuối cùng cô chỉ có thể từ bỏ.

"Ngươi chạy đi, tốt nhất là đừng trở lại cho ta!"

Mỗi một người đều khiến cô tức chết, cơn tức giận của Dạ Dao Quang vô cùng lớn, nước tắm cũng mặc kệ. Cô vận khí làm cho tóc khô rồi nằm trên giường, trong lòng vẫn còn lửa giận chưa tan. 

Ôn Đình Trạm bị Dạ Dao Quang đẩy ra ngoài, sau khi Dạ Dao Quang gọi Kim Tử một tiếng thì cuối cùng đầu óc của cậu cũng đã quay trở lại. Cậu nghĩ đến cảnh mình vừa mới thấy lúc nãy, không khỏi cảm thấy trong mũi nóng lên. Cậu nhanh chóng rời khỏi nơi khiến cậu không có cách nào tỉnh táo lại được.