Quái Phi Thiên Hạ

Chương 333: Ám sát quang minh chính đại




Thứ hai, mọi người vẫn đến lớp như thường lệ, Diệp Phụ Duyên không lên lớp. Xế chiều hôm đó, sau khi Ôn Đình Trạm trở về, xác thực nhận được thông tin Diệp Phụ Duyên tạm thời nghỉ học. Lý do bởi vì mẫu thân qua đời, còn cụ thể vì sao qua đời không nhắc đến, cũng không có tin đồn gì truyền ra.

Tan học, Ôn Đình Trạm dẫn theo Dạ Dao Quang đến nhà trọ thăm Diệp Phụ Duyên, người thiếu niên thân hình cô đơn gầy gò sau một đêm càng trở nên ủ dột bi thương. Ôn Đình Trạm chỉ trò chuyện cùng Diệp Phụ Duyên vài câu, xong liền dắt Dạ Dao Quang đi ăn một bữa no nê rồi mới trở về Dạ phủ.

“Chúng ta không trở về học viện sao?” Dạ Dao Quang kinh ngạc hỏi. 

“Ta đã xin nghỉ phép với sơn trưởng rồi, ngày mai chúng ta thay mặt học viện đi tiễn Diệp Phụ Duyên một đoạn đường.” Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng giải thích.

“Ngày mai Diệp Phụ Duyên muốn đưa linh cữu trở về Tô Châu.”

Diệp Phụ Duyên xảy ra chuyện như vậy, học viện cũng rất lấy làm tiếc, đồng thời cũng có phần áy náy. Dù sao Diệp Phụ Duyên ở học viện bị hãm hại như vậy, học viện cũng có phần trách nhiệm, lại không muốn kích động Diệp Phụ Duyên, vì vậy chỉ có thể phái người có ơn với hắn là Ôn Đình Trạm làm đại diện đến bày tỏ sự an ủi với hắn. 

“Sơn trưởng và các vị phu tử quyên góp hai trăm lượng bạc cho Diệp Phụ Duyên coi như là lộ phí.” Ôn Đình Trạm vừa nói vừa lấy từ ống tay áo ra ba tấm ngân phiếu đưa cho Dạ Dao Quang:

“Ta cũng tặng hai trăm lượng.”

“Chàng lấy tiền từ đâu đó?” Dạ Dao Quang nhận lấy ngân phiếu nhưng phải đến một ngàn lượng tiền mặt. 

“Hiện tại ta làm việc cho trưởng tôn điện hạ, hắn chẳng lẽ không nên trả tiền công cho ta?” Ôn Đình Trạm hỏi ngược lại.

Dạ Dao Quang trợn trắng mắt dò xét cậu một lượt: “Lộ phí quyên tặng chàng cũng đã đưa rồi, ngày mai chúng ta không cần đi tiễn nữa, vậy chàng còn ở lại bên ngoài làm gì?”

“Ngày mai chúng ta đi tiễn Ninh An Vương một chút.” Ôn Đình Trạm ý tứ sâu xa cười cười. 

Dạ Dao Quang sửng sốt, thì ra Ninh An Vương cũng lên đường vào ngày mai. Lập tức cô cũng không nói thêm gì nữa, mà đi ngủ dưỡng sức lấy tinh thần. Dạ Dao Quang cũng muốn đến nhìn xem tên quỷ sống hơn hai mươi năm có lẻ này, từng bước đến được hôm nay rốt cuộc có thể khiến người ta chướng mắt đến mức nào.

Ngày thứ hai, sau khi thức dậy Dạ Dao Quang luyện võ khởi động thân mình một chút, sau đó cùng Ôn Đình Trạm ăn sáng. Ôn Đình Trạm chưa vội hành động ngay, Dạ Dao Quang cũng bình tĩnh trầm ổn. Khoảng gần trưa, Ôn Đình Trạm sai Vệ Kinh chuẩn bị cho bọn họ hai con ngựa.

“Chàng cưỡi Tuyệt Trì đi sao…” Dạ Dao Quang nhìn Ôn Đình Trạm ăn mặc nghiêm chỉnh nhưng lại cưỡi Tuyệt Trì - một con ngựa thu hút ánh mắt người ta như vậy đi ám sát Ninh An Vương.  

“Đi thôi, nếu bây giờ không đuổi, e rằng không kịp mất.”

Ôn Đình Trạm xoay người nhảy lên ngựa, sau đó vung roi, hướng về phía cửa thành mà đi. Dạ Dao Quang há hốc miệng nhìn, thấy Ôn Đình Trạm nhoắng cái đã đi xa lập tức quýnh lên, nhanh chóng xoay người nhảy lên ngựa đuổi theo.

Ngựa của Ôn Đình Trạm chính là thiên lý mã, mà Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành giúp con ngựa của mình gia tăng tốc độ nên tốc độ của hai người gần như tương đương nhau. Sau khi ra khỏi thành chừng bảy tám dặm đường mòn, bọn họ đã đuổi kịp đám người Ninh An Vương. Ninh An Vương cũng là âm thầm tới quận Dự Chương, lúc này chỉ đem theo hai người bên cạnh, tuy nhiên hai người này cũng không phải dạng tầm thường. Ôn Đình Trạm thúc ngựa vượt qua Ninh An Vương, lại quay đầu ngựa lại chặn ở con đường phía trước bọn họ. 

“Ôn Đình Trạm.” Nếu như Ninh An Vương đã lên kế hoạch rời đi, như vậy hẳn là hắn đã tìm được người hắn muốn tìm. Bây giờ cũng coi như đã lý giải được toàn bộ về Ôn Đình Trạm.

“Vương gia.” Ôn Đình Trạm ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt nhàn nhạt nhìn thẳng Ninh An Vương.

Ánh mắt Ninh An Vương chợt lạnh: “Ngươi cản trở bổn vương là muốn gì?” 

“Không có gì, chỉ là Liễu lão gia và ta đã đánh cuộc.” Khóe môi Ôn Đình Trạm nở ra một nụ cười nhàn nhạt.

“Cược gì?” Ánh mắt Ninh An Vương toát lên vẻ nguy hiểm.

“Cược tôi có dám tới ám sát vương gia hay không.” 

Ôn Đình Trạm vừa mới dứt lời, hai tên hộ vệ bên cạnh Ninh An Vương đã nhún người nhảy lên, một trái một phải song song rút kiếm bổ xuống phía Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang.

Ôn Đình Trạm không hề động, mũi chân Dạ Dao Quang điểm nhẹ trên lưng ngựa, tốc độ của cô nhanh như chớp. Chỉ thấy cô phi thân bay về phía hai tên hộ vệ, khí ngũ hành từ đầu ngón tay giống như một luồng cát bay ra, hóa thành một dải lụa tinh quang lấp lánh lập tức cuốn lấy thanh kiếm của tên hộ vệ kia. Sau đó cổ tay cô chợt chuyển, nhanh chóng kéo cả người cả kiếm của tên hộ vệ kia lại gần, dùng kiếm của hắn chặn lại một kiếm của tên còn lại, động tác chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Chỉ nghe thấy “keng” một tiếng mũi kiếm quẹt vào nhau, thân thể Dạ Dao Quang xoay tròn, nghiêng người song song với mặt đất, hai chân một trước một sau đá vào ngực hai gã hộ vệ, hất bọn chúng bay văng ra ngoài. 

Ninh An Vương nhìn thấy hai tên hộ vệ bên cạnh hắn bị đá bay ra ngoài, ánh mắt không khỏi lạnh lẽo. Lúc này trong rừng năm sáu cái bóng đen nhảy ra, đồng loạt tấn công về phía Dạ Dao Quang.

“Ở đây giao cho chàng nhé.” Dạ Dao Quang ở bên cạnh nhoẻn miệng cười với Ôn Đình Trạm, sau đó phi thân lên, mũi chân đạp hờ vài cái trong không trung liền bay vọt vào phía trong rừng cây nhỏ, dẫn toàn bộ ám vệ của Ninh An Vương đuổi theo.

“Bổn vương sống hai mươi mấy năm, vẫn là lần đầu tiên gặp được người to gan lớn mật như ngươi.” Ninh An Vương trầm giọng nói: 

“Ngươi hẳn cũng biết mưu sát bổn vương đáng tội gì?”

“Vậy trong lòng vương gia hẳn cũng hiểu rõ, nếu như tại hạ dám lộ diện, tất sẽ có kế sách hoàn hảo thoát thân.” Ôn Đình Trạm vẫn duy trì ôn hòa, cười lạnh nhạt như cũ.

“Được, ngươi được lắm Ôn Doãn Hòa, bổn vương lúc này ngược lại có chút hâm mộ Duệ nhi có thể có được một người phụ tá đắc lực như ngươi.” Ánh mắt Ninh An Vương nhìn về phía Ôn Đình Trạm mang theo sự tán thưởng và cả chiến ý: 

“Ra tay đi, để bổn vương xem xem bản lĩnh của ngươi rốt cuộc đến đâu.”

“Vương gia, mời.” Ôn Đình Trạm vô cùng khiêm nhường lễ độ.

“Cuồng vọng!” Ánh mắt Ninh An Vương trầm xuống, tung người nhảy lên, chân giẫm lên đầu con ngựa của hắn một bước, hai tay mang theo luồng gió mạnh mẽ nhằm hướng Ôn Đình Trạm đánh tới. 

Bàn tay đang cầm dây cương của Ôn Đình Trạm nắm chặt lại, hai chân kẹp chặt yên ngựa, cậu ngửa người về phía sau, toàn bộ phần lưng dường như đều dán trên lưng ngựa, nhẹ nhàng tránh thoát chiêu thức của Ninh An Vương. Ninh An Vương đánh hụt, thân thể ở giữa không trung lập tức xoay một cái, động tác phản xạ lưu loát, bay vọt lên một thân cây khô bên đường, đạp một cước vào nhánh cây, thân thể bén nhạy như con báo tấn công về phía Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm lập tức tung người nhảy lên, chuẩn xác né được thân thể Ninh An Vương đang lao nhanh đến. Ninh An Vương lại vồ hụt lần nữa, thân thể bay qua đường nhỏ, đánh một chưởng lên thân cây ven đường, bay vọt lên không trung, xoay người vung tay, bảo kiếm bên hông vun vút bay về phía Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm nghiêng người tránh bảo kiếm, Ninh An Vương đã bay đến trước mặt, tay hắn giữ chuôi kiếm, rút một phát thật mạnh. Hàn quang dày đặc phía mũi kiếm theo vỏ phóng ra trước mắt Ôn Đình Trạm, một dải hàn quang sắc nhọn cho dù là ban ngày cũng đủ khiến Ôn Đình Trạm chói mắt. Trước khi toàn bộ lưỡi kiếm được tuốt ra khỏi vỏ, cánh tay Ninh An Vương đưa ngang một cái, lưỡi kiếm sắc bén theo đó cũng áp gần phía cổ Ôn Đình Trạm. 

Ôn Đình Trạm rất nhanh lắc người, lưỡi kiếm lia qua, vỏ kiếm bay ra đập mạnh vào thân cây lại bật ngược bay thẳng về phía cậu.