Quái Phi Thiên Hạ

Chương 187: Ác qủy quấn thân




Đúng là có chuyện như vậy.” Lư thị ngay lập tức nhớ ra: “Lúc đó ta mời đại phu đến phủ, đại phu nói Hằng nhi không sao, sau đó Hằng nhi cũng chắc chắn là không có gì không thoải mái nên ta cũng không để chuyện này trong lòng.”

"Quý phủ không hề có thứ gì không sạch sẽ.” Dạ Dao Quang nói, một phủ đệ nếu có đồ gì không sạch sẽ, cô chỉ cần đứng ở cửa cũng nhận ra: “Chỉ có thể là người ngoài mang vào.”

"Mang vào?" Lư thị kinh sợ, hô hấp không thông: “Nó... nó cũng mang vào?”

Nhìn thấy phản ứng của Lư thị, Dạ Dao Quang biết Lư thị hiểu lầm nên giải thích: “Chị dâu đừng suy nghĩ nhiều, ta cũng không nói đó là quỷ. Ban ngày ban mặt, trừ khi là người đồng đạo với ta, nếu không sao có thể mang quỷ vào được. Có lẽ có một vật chứa âm khí được mang vào và Hằng nhi trùng hợp đụng phải nó.”

"Cô nương vừa nói, nô tỳ nhớ ra rồi." Ánh mắt Hương Vân sáng ngời:

“Hôm đó Trịnh thiếu gia cầm trong tay một cái chuông. Chuông không kêu, chúng nô tỳ còn thấy kỳ lạ nhưng vì là đồ trong tay các thiếu gia nên không dám đụng vào, mà Trịnh thiếu gia và thiếu gia cũng cầm chơi một lát.”

“Ngươi nói là một cái chuông không kêu!” Dạ Dao Quang bỗng đứng lên: “Là hình gì? Màu gì?”

Có một tộc người bắt quỷ vừa đặc biệt vừa thần bí, bọn họ tự xưng là linh nhân, tộc trưởng của bọn họ được gọi là linh chủ. Bọn họ dựa vào việc bắt quỷ để sinh tồn, không có xung đột gì với địa sư. Bọn họ chỉ bắt quỷ, phong thủy và yêu ma đều không phải việc bọn họ có thể đối phó được nhưng về phương diện bắt quỷ thì bọn họ giỏi hơn địa sư nhiều, chỉ có thể nói là mỗi nghề đều có sự chuyên nghiệp riêng.

Mà linh nhân được chia thành chưởng linh nhân - người cầm chuông và dao linh nhân - người lắc chuông. Chưởng linh nhân tìm quỷ, dao linh nhân bắt quỷ, cũng vì thế mà chuông được chia làm hai loại. Chuông của chưởng linh nhân có thể phát hiện ra quỷ, chỉ cần quỷ xuất hiện là sẽ tự động bị âm khí ảnh hưởng mà rung lên, chuông của dao linh nhân lại có thể bắt giữ quỷ.

Nếu là người trước thì còn may nhưng nếu là người sau, quỷ bị giữ trong chuông bất kể nhiều hay ít, một khi chuông yếu đi hoặc đụng phải vật có thể khống chế thì sẽ được giải trừ phong ấn, như vậy một khi chúng thoát được ra ngoài thì đây sẽ không còn là sự nguy hiểm bình thường nữa.

Hương Vân bị phản ứng của Dạ Dao Quang dọa run nhưng dù sao nàng cũng là đại nha hoàn nên nhanh chóng bình tĩnh lại, cố gắng nhớ lại: “Chuông là bằng sắt, có hạt trân châu rất lớn. Hạt chuông màu tím, treo bằng dây màu đỏ, còn có hình thù kỳ lạ...”

Thấy Hương Vân không hình dung ra được hình kia, Dạ Dao Quang lấy đầu ngón tay thấm nước trà, vẽ một hình phác thảo lên gỗ: “Ngươi xem có phải là hình này không?”

Hương Vân vội vã tiến lên trước nhìn, lập tức gật đầu: “Vâng, chính là cái này.”

Trái tim Dạ Dao Quang nháy mắt chìm vào đáy cốc, đây là dấu hiệu của linh nhân. Cô hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén nhìn Hương Vân: “Ngươi chắc chắn hạt chuông là màu tím mà không phải màu xanh?”

Màu xanh là chuông của chưởng linh nhân, màu tím là chuông của dao linh nhân!

“Nô tỳ chắc chắn là màu tím, Hương Tuyết cũng nhìn thấy.” Hương Vân tuy sợ hãi trong lòng nhưng giọng nói rất khẳng định.

“Nô tỳ cũng thấy là màu tím.”

“Chị dâu, Trịnh phu nhân kia là người thế nào, hãy đưa ta đến phủ của nàng ta ngay lập tức.” Dạ Dao Quang không ngồi yên được một giây nào nữa. Chuông có thể bắt giữ hàng nghìn linh hồn, cũng không biết dao linh nhân nào lại sơ suất để làm mất chuông như vậy. Thứ này không tốt chút nào, có thể khiến cả huyện Lư Lăng lẫn quận Dự Chương trở thành một nơi chết chóc!

“Là họ hàng của Trịnh huyện lệnh huyện bên, dắt con và mẹ chồng về thăm viếng.” Lư thị cũng ngồi không yên. Dù Dạ Dao Quang không giải thích đó là chuông gì nhưng thấy Dạ Dao Quang coi trọng như vậy, thậm chí trong trí nhớ của bọn họ thì đây là lần đầu tiên cô chủ động tìm đến tận nhà bọn họ, nàng biết ngay đây không phải chuyện đùa. Vì vậy nàng dặn người chuẩn bị, không hề trễ nải đưa Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm đến Trịnh phủ.

“Linh nhân rất ít phải không?” Ôn Đình Trạm nghĩ nếu linh nhân đã có bản lĩnh như vậy, trên đời còn lắm quỷ như vậy thì có thể thấy số lượng linh nhân không nhiều.Trịnh phủ cách Mạnh phủ hơi xa, xe ngựa chạy khoảng một tiếng đồng hồ. Lúc này Dạ Dao Quang đang ngồi trong xe ngựa giới thiệu cặn kẽ về linh nhân cho Ôn Đình Trạm để Ôn Đình Trạm có thêm kiến thức.

“Linh nhân đời đời chỉ có hai loại, một là chưởng linh nhân, hai là dao linh nhân.” Dạ Dao Quang gật đầu: “Trên đời này còn có chuông truy hồn, lần trước Lăng Lãng cũng có một cái nhưng đó là pháp bảo của người tu luyện, có thể bị âm khí ảnh hưởng mà rung lên như chưởng linh - chuông của chưởng linh nhân. Nhưng dao linh - chuông của dao linh nhân thì chỉ có một, độc nhất vô nhị, chỉ có dao linh mới có thể bắt được quỷ, phong ấn quỷ.”

“Vì sao linh nhân không diệt trừ các linh hồn mà phải giữ trong chuông?” Ôn Đình Trạm lại hỏi.

“Cái này chúng ta cũng không biết được, nhưng linh nhân xưa nay bắt quỷ cũng là vì trừ hại. Từ trước đến nay bọn họ cũng không lợi dụng các linh hồn quỷ để làm việc ác, bất kể là chúng ta hay người tu đạo thì đều không có lý do gì đi tìm hiểu vì sao bọn họ là giữ quỷ trong chuông, cũng có thể là quá trình siêu độ từ từ. Dao linh vẫn luôn thuộc sở hữu của linh chủ, đây là bí mật trong gia tộc linh nhân, chúng ta không tiện tìm hiểu.” Dạ Dao Quang giải thích.

"Cô nương, thiếu gia, chúng ta đã đến." Xe ngựa dừng lại, Vương Mộc ngồi bên ngoài vén rèm cửa xe lên.

Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang xuống xe. Mạnh Bác và Lư thị đã đứng ở cửa chính Trịnh phủ, chờ bọn họ đi đến liền gõ cửa Trịnh phủ.

"Ngài là..." Người hầu mở cửa nhìn Mạnh Bác hỏi.

"Mạnh tứ Mạnh gia cùng vợ đến thăm Trịnh phu nhân.”

Người gác cổng lập tức mở cửa ra, một người khác đã chạy vào nhà truyền tin. Quản gia ăn mặc chỉnh tề nhanh chóng chạy đến: “Mạnh tứ gia, phu nhân ở bên trong mời. Mấy ngày nay thiếu gia trong nhà ốm đau không dậy nổi, phu nhân và lão thái thái lòng nóng như lửa đốt làm chậm trễ khách quý, mong hai vị thứ lỗi.”

“Âm khí nặng quá.” Dạ Dao Quang vừa vào cửa, một luồng âm khí đập vào mặt. Bầu trời rõ ràng vẫn còn xanh thẳm nhưng trong mắt cô bầu trời phía trên Trịnh phủ thật sự là mây đen che đỉnh.

“Ta cũng cảm thấy vừa vào đây đã lạnh.” Ôn Đình Trạm cũng nhỏ giọng nói với Dạ Dao Quang.

“Nếu tiểu công tử của quý phủ bị bệnh, vậy chúng tôi cũng nên đích thân đến thăm.” Mạnh Bác thuận thế nói.

"Mạnh tứ gia, phu nhân, mời qua bên này.” Đừng thấy Mạnh Bác không có quan chức gì nhưng Trịnh gia cũng phải ngước nhìn Mạnh gia, vì vậy quản gia đương nhiên cũng nghe theo lời Mạnh Bác.

Càng đến gần phòng của Trịnh tiểu thiếu gia, âm khí càng nặng, Dạ Dao Quang không khỏi thở dài trong lòng: Muộn rồi, đã thoát khí mất rồi.

Trịnh phu nhân đã nhận được tin vừa hay đi ra, gặp được bọn họ trước cửa viện của Trịnh thiếu gia. Trịnh phu nhân không chỉ sắc mặt tiều tụy mà trên người cũng đã bị nhiễm tà khí, có lẽ là do ngày đêm chăm sóc con trai.

“Ta đã từng gặp Mạnh tứ gia rồi.” Trịnh phu nhân hành lễ xong, khóe mắt hồng hồng nhìn Lư thị: “Muội muội thứ lỗi, con ta bệnh nặng, đã thất lễ rồi.”

“Không sao cả, Võ tỷ, ta cũng chính vì chuyện của cháu nên mới tới.” Lư thị cũng làm mẹ, đương nhiên cũng hiểu được tâm trạng của Trịnh phu nhân.

“Muội muội có đại phu giỏi mang đến cho ta?” Ánh mắt Trịnh phu nhân lập tức sáng ngời.

"Võ tỷ, ta..."

“Hay là để ta nói đi.” Thấy Lư thị không biết mở miệng thế nào nên Dạ Dao Quang đi trước một bước:

“Trịnh phu nhân, lệnh lang không phải bị bệnh nặng mà là bị ác quỷ quấn thân.”