Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1632: Muốn chết phải làm hắn chết trước




“Kết quả như thế nào?”

“Những người này trước sau đều đá chìm đáy biển, mấy tháng trước đã xảy ra một vụ án mạng.” Ngu Chấp rơi vào sâu trong hồi ức………

Đây là án mạng phi thường đặc biệt, những người nạp cư vốn đã ít ỏi, bỗng nhiên một ngày nọ, một chuyện kỳ lạ đã xảy ra với một gia đình chăn nuôi gia súc khu vực bờ nam. Nhà bọn họ đêm qua đã đếm đủ số gia súc, nhưng sáng sớm hơn sau đã ít đi một đầu, tìm kiếm bốn phía cũng không thấy tung tích. Sau đó, đến khuya, người chăn cừu nấp bên ngoài chuồng cừu để quan sát thì thấy một người đàn ông đầu tóc bù xù, mặt mũi trắng dã như ma bay vào chuồng, âm thầm cuỗm đi một con cừu đang ngủ say. Người nọ nhìn rất quỷ mị, tốc độ cực nhanh, người chăn cừu cũng không dám đuổi theo.

Về đến nhà đem chuyện này nói cho thê tử, hơn nữa cùng mấy nhà chăn nuôi lân cận thương nghị, cuối cùng mấy thanh niên tức giận quyết định cùng nhau bắt cho bằng được người giả thần giả quỷ này. Kết quả sáu người đi không thấy trở về, người nhà sau khi cả ngày tìm kiếm không có kết quả mới đi báo quan phủ, quan phủ phái người đi tra lại tra được quỷ thành. Ở bên ngoài quỷ thành, bọn họ tìm được một người, chỉ sau 5 ngày mất tích cũng chỉ dư lại đống xương trắng, bởi vì trên người đeo chuỗi tùng lục thạch, đây là do thê tử mới cưới bện cho hắn mới có thể nhận ra.

“Tuy rằng việc này việc này rất tà môn, nhưng quan phủ cũng không thể vì vậy mà mặc kệ, liền đăng báo tới Tuyên chính viện, viện sử đại nhân phá hạ quan đi tra, hạ quan ở nơi đó bắt được dã nhân. Tuy dung mạo hắn có chút thay đổi, nhưng hạ quan vẫn có thể nhận ra, hắn chính là người soái phủ hai năm trước phái đi dò hỏi quỷ thành.”

Nói tới đây, Ngu Chấp có chút thất thần, trong mắt cũng hiện lên tia hoảng sợ, Ôn Đình Trạm không khỏi hỏi: “Người này có chỗ nào kỳ dị?”



Nếu đã ra khỏi quỷ thành, vì sao không về nhà? Vì sao phải trộm dê cừu của người dân, mà những người dân chăn nuôi đi tìm kiếm vì sao mà chết, chết lại vô cùng sạch sẽ cùng quỷ dị như vậy?

“Trên mặt hắn nổi đầy mạch máu xanh, mọc ra hai cái răng năng, hoàn toàn không nói tiếng người, hung tàn như dã thú. Hạ quan dùng lồng sắt đem nhốt hắn lại, hắn thế nhưng dùng hàm răng gặm lồng sắt đứt đoạn. Nếu không phải hạ quan nhận được vụ án này, liền tới Cống chùa thỉnh đại đệ tử Thả nhân đại sư tới tương trợ, chỉ sợ đoàn ngoài của hạ quan cũng chôn vùi ở quỷ thành. Nhưng đại sư chỉ có thể chế phục hắn, qua một ngày một đêm, sáng sớm ngày hôm sau chúng ta lên đường, người đã biến mất vô tung, chỉ còn lại số quần áo trên người hắn tản ra mùi máu loãng. Mà mấy nha dịch trông coi đều đã chết, trên mặt cũng nổi đầy gân xanh, bất luận là đại sư hay đại phu chẩn bệnh, kết quả đều là trúng độc mà chết.” Ngu Chấp nhớ lại đoạn thời gian này, vẫn có chút hoảng sợ không rét mà run.

“Thật là hao tổn tâm huyết.” Ôn Đình Trạm nghe xong không khỏi nhẹ nhàng cười.

Đem hắn đưa tới nơi quỷ dị như vậy, chỉ sợ không nghĩ tới hắn sẽ còn sống trở về, kể từ đó bọn chúng cũng không sợ gánh vác tội danh mưu hại khâm sai triều đình, Ôn Đình Trạm lần này đích xác nhận được hoàng mệnh, nhưng lại là một phong mật lệnh, ngay cả Dạ Dao Quang hắn cũng chưa nói, Dạ Dao Quang chỉ nghĩ hắn không muốn làm lớn chuyện, trộm lẻn vào Thổ Phiên. Sự tình cơ mật như vậy, người biết đến chỉ có hắn cùng Hưng Hoa đế, ngay cả Tiêu Sĩ Duệ cũng chưa chắc biết, hai người kia như thế nào lại biết được? Nhưng nếu bọn chúng không biết, liền sẽ không sợ hại, trực tiếp hạ độc thủ với hắn càng đơn giản.

“Là Nguyên Dịch.” Ôn Đình Trạm mang theo nghi vấn này rời khỏi Ngu phủ, về tới hiệu thuốc, Dạ Dao Quang đã ngủ say một giấc tỉnh dậy, nghe lời nói của Ôn Đình Trạm, phản ứng đầu tiên của nàng chính là nói ra tên người này.

“Mật lệnh của bệ hạ có đặc thù là sáp ong, cho dù Minh Quang tái thế cũng không thể bắt chước, ta không tin trên thế gian này còn có người siêu việt hơn Minh Quang.” Ôn Đình Trạm lắc đầu, “Lúc ta nhận mật lệnh, tuyệt đối không có người khác.”

“A Trạm, chàng tin tưởng muội, khả năng là Nguyên Dịch, ngoại trừ Nguyên Dịch, không người nào có thể nhắc nhở bọn họ. Nguyên Dịch vẫn luôn ở Đế Đô, chỉ sợ tới Thổ Phiên cũng không lâu.” Dạ Dao Quang thực kiên trì vào trực giác của mình, “Nguyên thị nhất tộc có quá nhiều bí pháp quỷ dị, vượt qua suy nghĩ của chúng ta.”

“Nếu là như thế, dẫn chúng ta đi quỷ thành, có thể cũng là ý tứ của Nguyên Dịch không.” Ôn Đình Trạm lâm vào trầm tư.



“Hắn vì sao phải dẫn chúng ta tới quỷ thành?” Dạ Dao Quang nhíu mày, “Còn đi một vòng tròn lớn như vậy, không phải tự mình ra mặt……… Chính là vì hắn biết quỷ thành cửu tử nhất sinh, hắn gánh không nổi trách nhiệm hại chết ta và chàng. Đơn thuần chỉ là muốn đẩy hai ta vào chỗ chết sao?”

“Ta cảm thấy không đơn giản như vậy, còn có tòa quỷ thành kia, rốt cuộc vì sao lại xuất hiện?” Nhiều người đều đã thấy qua, hẳn không phải ảo cảnh, là tồn tại chân thật, nhưng Thổ Phiền bờ Nam là nơi cằn cỗi nhất, trước khi vương quốc Thổ Phiên tan rã lại có người lập toàn lâu đài mới bên cạnh, chuyện này cũng không hợp với lẽ thường.

“A Trạm, có lẽ chuyện này ta biết một chút….” Dạ Dao Quang nghĩ tới chuyện đời sau, “A Trạm, chàng có nhớ vương quốc Thổ Phiên tan rã khi nào không?”

Đối với người thích đọc sách sử, Ôn Đình Trạm tất nhiên nhớ kỹ trong lòng: “Quốc vương Mạt Đại Tán Phổ Đạt Mã tới Đường Văn Tông khai thanh ba năm, sau đó sự cường đại đã từng uy hiếp Thịnh Đường, bức bách Thịnh Đường gả ba vị công chúa Thổ Phiên.”

“Phải.” Dạ Dao Quang gật đầy, “Tiểu nhi tử của Đạt Mã quốc vương liền mang theo những bộ hạ thoát ly tới bờ nam, hơn nữa lựa chọn nơi đó định cư, thành lập một vương quốc mà trong sách sử Thổ Phiên đều không ghi chép lại…..”

Chẳng qua vương quốc này hắn diệt vong cùng lúc với chính sử Minh triều, tính toán thời gian, triều đại thành lập hơn 400 năm, cũng không sai biệt lắm, vương quốc diệt vong tả hữu một trăm năm. Ở cuối thế kỷ 19, cũng có đội khảo cổ phát hiện quốc gia cổ này, tuy rằng một lần vị gọi là quỷ thành, nhưng cũng không mơ hồ như lời Ngu Chấp.

Lịch sử thay đổi như cánh bướm, đã thoát ly rất nhiều quỹ đạo, không thay đổi chính là những gì biến mất vẫn sẽ phải biến mất, những gì tồn tại vẫn sẽ luôn tồn tại.



“Vậy cổ thành này, chúng ta có đi hay không?” Ôn Đình Trạm nhìn về phía Dạ Dao Quang, hỏi qua ý kiến nàng.

“A Trạm, Nguyên Dịch đã nổi lên tâm tư muốn bức chúng ta tới cổ thành, kế này không thành hắn tất nhiên còn có kế khác, lúc này đây chúng ta liên lụy thầy trò Chi Nam, tiếp theo cũng không biết Nguyên Dịch sẽ lợi dụng ai. Chúng ta vướng bận càng ngày càng nhiều, mà bọn họ đều không phải đối thủ Nguyên Dịch. So với việc đề phòng hắn, lại liên lụy một lần bằng hữu chí thân, không bằng cứ cho hắn được như ý nguyện, chúng ta đi thôi.” Đáy mắt Dạ Dao Quang hiện lên một tia giảo hoạt, “Lần này đi, phu thê chúng ta cũng không thể đơn độc, kéo hắn cùng đi theo, muốn chết phải cho hắn chết trước!”

Ôn Đình Trạm đè thấp tiếng cười: “Lời này của Dao Dao cực vừa lòng ta, chúng ta tối nay tối cứu Chi Nam trước, sau đó lại đi hẹn Nguyên công tử.”