Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1523: Công đức vào bụng




Chỉ thấy âm thai đang trở nên nhu nhược tới đáng thương, dưới sức hút của Thiên Lân, bộ mặt tức khắc lại trở nên dữ tợn, đại lượng khí âm sát đang ẩn núp giấu kín trong cơ thể tiếp tục tràn ra, đôi mắt đen như mực của nó phảng phất giống hai cái hắc động, tràn ngập oán độc nhìn Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang hừ lạnh một tiếng, nàng mềm lòng nhưng cũng không mềm lòng tới mức vô tri, một chút thủ thuật che mắt của kẻ hèn liền tưởng có thể lừa gạt nàng? Hồ ly tinh thông mị thuật đứng trước mặt nàng cũng trở nên vô dụng. Ngẩng đầu nhìn Thiên lân liên tục hút âm khí, toàn bộ lưỡi dao đã bắt đầu bành trướng, khí từ âm thai quả nhiên không tầm thường. Dạ Dao Quang một lần nữa thúc giục Âm châu, đem bộ phận khí âm sát từ Thiên lân chuyển vào bên trong Âm châu.

Ước chừng thời gian mười lăm phút, cặp mắt đen của cặp âm thai kia mới dần dần khôi phục lại bình thường, có tròng mắt trắng, có ánh sáng lưu chuyển, Dạ Dao Quang lúc này mới thu tay.

Giữa không trung, nguyên bản là âm thai hung ác đã biến thành âm hồn nằm trong bọt khí trong suốt, thuần khiết vô hại. Bàn tay Dạ Dao Quang đưa ra, nhẹ nhàng nâng nó, phảng phất còn nghe thấy tiếng trẻ con đang vui vẻ.

Nàng biết âm thai ở trong bụng thi vương, chính là chưa chết đã tiến vào nơi tuyệt âm, cho nên hồn phách vẫn còn ở lại, cũng không giống hồn phách của cương thi, chỉ tiếc tiểu oa nhi này đã chết, nàng chỉ có thể cứu thần hồn nó ra, sau đó đem độ hóa.

“Ôn phu nhân, phu nhân thật nhân hậu.” Trưởng lão mới vừa rồi muốn Dạ Dao Quang một kích tru sát âm thai than nhẹ.

Dạ Dao Quang cười với linh anh, đem nó huyền phù giữa không trung, sau đó nhìn về phía Thạch tộc trưởng cùng Mị Lượng bên kia, hai người hợp tác đã chế trụ được âm thai trong thời gian ngắn, Dạ Dao Quang xoay người bay vọt qua: “Thạch trưởng lão, giao cho ta đi.

Thạch tộc trưởng nhìn nơi xa có anh linh lơ lửng không trung, liền thoái nhượng lùi lại.

“Đừng nói ta có chỗ có lợi không nghĩ tới ngươi, tinh hoa u nguyệt, ngươi muốn hay không?” Ném Mị Lượng ra câu cương thi, chuyện này Dạ Dao Quang đích xác làm có chút không đạo nghĩa, nhưng dưới tình huống nguy cấp, cũng chỉ có thể dứt khoát, lúc này tự nhiên lương tâm cũng có chút cắn rứt.

“Dơ muốn chết, tiểu gia ta không cần!” hắn muốn hấp thu chính là tinh hoa u nguyệt tinh thuần, chúng chỉ là âm thai trong cương khi, không chỉ hấp thu tinh hoa u nguyệt, còn có âm sát khí nơi tuyệt âm!

“Không nghĩ tới ngươi có thói quen sạch sẽ như vậy.” Dạ Dao Quang không buồn nói, “Nếu ngươi không cần, tránh ra!”

Hắn không cần, Âm châu của nàng có thể chứa, một thời gian dài sau không cần suy nghĩ tìm đồ ăn cho Thiên Lân.

Lần này Dạ Dao Quang trực tiếp dùng Âm châu hấp thu. Thiên Lân đã ăn đủ nhiều, nàng không muốn lại làm nó đưa tới lôi kiếp. Chờ đến khi làm cái âm thai này sạch sẽ, Dạ Dao Quang cả người đều ướt đẫm, duỗi tay lau mồ hôi, nhìn hai linh anh thuần tịnh phập phềnh trái phải của nàng, Dạ Dao Quang nói với Thạch tộc trưởng: “Thạch tộc trưởng nếu không ngại, ta muốn tự độ hóa chúng, đưa chúng vào luân hồi.”

Chuyện này không phải vì nhận được công đức, mà Dạ Dao Quang đã làm mẫu thân, nàng đối với tiểu hài tử thường không thể chịu được lực hấp dẫn, hai tiểu gia hỏa này cũng thực đáng thương, cũng coi như nàng giải cứu cho chúng.

“Vốn chính là công lao của Ôn phu nhân, lý nên như thế.” Thạch tộc trưởng nói, “Vả lại, về vấn đề này, chúng ta cũng không am hiểu bằng Ôn phu nhân.”

“Đa tạ Thạch tộc trưởng.” Dạ Dao Quang muốn nhân lúc trời vẫn còn tối đưa hai tiểu gia hỏa tới một nơi phù hợp, mở ra quỷ môn quan. Nhìn hai đứa trẻ phập phềnh trên không, Dạ Dao Quang nói, “Mau đi đi, kiếp sau đầu thai vào một nhà tốt chút, hai người các ngươi chưa làm hại tới tánh mạng người vô tội, sạch sẽ sẽ được qua luân hồi.”

“Oa, oa, oa ——” hai tiểu gia hỏa vòng quanh Dạ Dao Quang không chịu đi, từng đứa kêu lên.

Dạ Dao Quang bất đắc dĩ đành phải bắn ra một đạo khí Ngũ hành nhu hòa từ đầu ngón tay, thỏi hai đứa vào trong quỷ môn. Quỷ môn quan đóng lại trong nháy mắt, hai viên công đức tinh quang bay ra, hướng tới túi đựng bên hông Dạ Dao Quang. Nhiều lần Dạ Dao Quang cũng đã thành thói quen, cho nên nàng cũng không dùng ánh mắt theo dõi chúng, bởi vậy không nhìn đến hai viên sáng như công đức tinh quang lượn quanh túi công đức một vòng nhưng lại tiến nhập vào trong bụng nàng.

Ôn Đình Trạm lại không nhìn thấy được ánh sáng công đức, chỉ có Kim Tử nhìn rất rõ ràng, đôi mắt vàng của khỉ không thể tưởng tượng trừng lớn nhìn Dạ Dao Quang, miệng há to hơn quả trứng, lại không thể phát ra thanh âm, qua một hồi lâu mới lắp bắp mở mieengjL “Sư phụ, hai viên công đức…..”

“Làm sao vậy?” Dạ Dao Quang cúi đầu, bởi vì một hồi công đức xoay tròn, túi công đức của nàng nặng trĩu, thêm hai viên nữa thật sự cũng không cảm thấy có thay đổi gì, công đức cũng không có đánh dấu để phân biệt có gì khác nhau. Dạ Dao Quang tính dùng thần thức dò xét, nhưng cũng không dò ra được gì.

“Hai viên công đức kia đã chui vào bụng người…..” Có sự tình âm dương tuyền lúc trước, Kim Tử cảm thấy nó vẫn nên nói thẳng luôn.

“Trong bụng ta?” Dạ Dao Quang ôm bụng, “Ngươi hoa mắt à?”

Công đức làm sao có thể tiến vào thân thể nàng, nàng cũng không phải thể được tạo từ công đức, làm sao có thể tiêu hóa nó.

“Ta không có!” Kim Tử căm giận nói, “Ta thật sự nhìn thấy, không tin, ngươi đi hỏi hắn.”

Móng vuốt khỉ của Kim Tử chĩa vào Mị Lượng trong Dạ minh châu, Dạ Dao Quang liền đem ánh mắt nghi hoặc hướng qua.

“Tiểu gia ta không nhìn thấy.” Mị Lượng hiện tại thực khó chịu, hắn còn đang canh cánh vì mới rồi Dạ Dao Quang đem hắn ném văng ra. Quá nguy hiểm, trời biết khắc tinh lớn nhất của hắn là cương thi, chẳng những là cương thi bình thường, mà còn là âm thai được thi vương dựng dục! Nếu không vì hắn tích lũy ba ngàn năm, chỉ sợ không chờ được Dạ Dao Quang tới, hắn đã bị hút khô rồi!

Cũng không nghĩ tới, âm thai kia nếu hút khô hắn, những người này tất cả đừng mơ còn sống đi ra ngoài.

Bất quá thật ra hắn nhìn được hai tên nhóc tì kia tiến vào trong thân thể Dạ Dao Quang, nhưng đây căn bản không phải ánh sáng công đức mà là ánh sáng linh thức. Âm thai cũng linh thai, dựng dục thập phần gian nan, đừng nhìn chúng chỉ là thai nhi, chúng hiện tại đã có đầy đủ linh trí, lương tâm cũng không tệ lắm, biết Dạ Dao Quang cố sức cứu chúng ra khổ hải, cho nên liền mượn dùng luân hồi, đem linh thức tróc ra, tiến nhập vào bụng Dạ Dao Quang, muốn làm hài tử Dạ Dao Quang, phụng dưỡng cùng báo đáp nàng cả đời. Nhưng hai tên nhóc tì lại không biết, Dạ Dao Quang hiện tại căn bản không mang thai, chúng một khi tiến vào nhân thể, linh thức sẽ từ từ tiêu tán. Nếu trước khi nó tiêu tán, Dạ Dao Quang còn chưa có thai, hai đứa sẽ phải tan thành mây khói.

Dù sao loại sự tình này cũng là duyên phận, cho dù hắn có nói ra, cũng không phải Dạ Dao Quang muốn có thai là có thể có. Nếu chúng thật sự có duyên mẫu tử với Dạ Dao Quang, trời cao ắt có an bài.

“Trở về nghỉ sớm chút.” Dạ Dao Quang dùng ánh mắt thương hại nhìn Kim Tử, “Tuổi vẫn còn nhỏ, mắt đã lão hóa.”