Quái Phi Thiên Hạ

Chương 1360: Thiết yến khoản đãi




“A Trạm, cả nhà Trần Nham có khúc mắc gì với Hoàng Kiên?” Nghe xong lời nói của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang cảm thấy Trần Nham giống như một người bị hại hơn, chết vì Hoàng Kiên có tâm chiếm quân quyền. Thế nhưng Ôn Đình Trạm lại lựa chọn cách đâm lao phải theo lao, không đem Hoàng Ngạn Bách kéo ra xa mà còn trợ giúp Hoàng Kiên trừ bỏ Hoàng tam thái thái. Dạ Dao Quang lại tin tưởng Ôn Đình Trạm không phải dạng người vì đạt tới mục đích của mình mà bỏ qua lời kêu oan của trung lương, hơn nữa còn giết hại người vô tội là Hoàng tam thái thái.

Cho nên, Dạ Dao Quang rất hiếu kỳ, Trần Nham cùng Hoàng Kiên ở giữa có chuyện gì sao.

“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm khẽ gọi một tiếng, bàn tay hắn dùng lực tới nổi khớp xương rõ ràng bao bọc tay Dạ Dao Quang, đôi mắt trân châu nghiêm túc nhìn nàng, “Thân ở quan trường, có một số việc cùng một số hành vi không thể bàn luận đúng hay sai, tốt hay xấu, ở những vị trí khác nhau thì cách đối đãi và xác định thiện ác cũng có khác nhau. Mà đứng ở cương vị người ngoài cuộc, theo ta Hoàng Kiên cùng Trần Nham bất quá là một hồi chiến được làm vua thua làm giặc.”

Dạ Dao Quang nhướng mày, cũng chính là cả hai đều muốn bò lên trên, kết cục cuộc đấu Trần Nham thành tù nhân. Thanh Hải đô thống không giống những địa phương khác, bởi vì nắm giữ toàn bộ quyền quân chính, cho nên đề bạt quan văn hay quan võ đều có thể. Tuy rằng vì chống đỡ thiết kỵ Mông Cổ bưu hãn, phần lớn sẽ lựa chọn võ quan, nhưng Nguyên triều hai ba trăm năm nay, cũng không phải không xuất hiện tiền lệ quan văn hội võ* (vừa giỏi cả văn lẫn võ) nhậm chức Thanh Hải đô thống, Trần Nham vừa đúng chính là dạng này.

Ôn Đình Trạm cũng là quan văn hội võ, cho nên Hoàng Kiên nhìn thấy Ôn Đình Trạm liền nhìn đến sự uy hiếp.

“Hoàng tam thái thái kia...” Dạ Dao Quang chẳng phải không thể dứt khoát, nhưng Hoàng tam thái thái cùng bọn họ xem như không oán không cừu, nếu Trần Nham đã thua ở trong tay Hoàng Kiên thì là vì hắn kỹ không bằng người, nhưng Hoàng tam thái thái báo thù cũng không có gì đáng trách, bà ta đối bọn họ cũng không thể tạo phương hại. Dạ Dao Quang không thể bởi vì Hoàng tam thái thái có quan hệ với Hoàng Ngạn Bách mà phải đi uổng hại tánh mạng của bà.

“Phàm mọi việc luôn có cái được cùng mất.” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói, “Phải xem Hoàng tam thái thái chính mình lựa chọn như thế nào.”

Dạ Dao Quang cũng không nghe ra câu nói này của Ôn Đình Trạm ẩn hàm bao nhiêu thâm ý, nhìn thê tử có chút mơ hồ, lồng ngực Ôn Đình Trạm rung lên, phát ra tiếng cười mềm nhẹ. Ngón tay dài nhỏ cong gấp khúc, cạo cạo lên mũi nàng: “Cũng đã mệt mỏi, mau đi nghỉ ngơi chút, chuyện nên biết rất nhanh nàng sẽ được biết.”

Nghe thấy lời này, Dạ Dao Quang không chút do dự một tay đẩy Ôn Đình Trạm đang ngồi trên mép giường ra, sau đó lưu loát xoay người liền nằm xuống, động tác liền mạch nhanh chóng đắp chăn. Đợi đến khi Ôn Đình Trạm bị Dạ Dao Quang đẩy sang một bên phải xoay một vòng, vừa quay lại nhìn tới đã thấy Dạ Dao Quang tựa như ngủ say rất lâu rồi, yên tĩnh nằm trên giường.

Ôn Đình Trạm cười sủng nịnh, hắn xoay người ra khỏi nội thất, cũng đi tắm thay đổi thân xiêm y, sau đó cùng Dạ Dao Quang ngủ trưa. Dù sao cũng không phải nhà mình, phu thê hai người đều chỉ ngủ trong khoảng nửa nén nhang* (30 phút), vừa đủ để dưỡng thần bớt mệt mỏi, sau liền đứng dậy ra khỏi phòng ngủ.

Sớm trang điểm sửa soạn, vừa ra ngoài đã nhìn thấy tiểu quản sự đợi ở trong sân, thấy Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang ăn mặc chỉnh tề, liền vội vàng khom người đón đi lên: “Hầu gia, phu nhân, lão gia nhà ta chiều tối nay thiết yến để biểu lộ lòng biết ơn đối với chư vị đường xa tới chúc mừng đại nhân, nếu như Hầu gia cùng phu nhân không vướng bận chuyện gì, mời theo tiểu nhân cùng đi.”

“Cũng là mảnh thịnh tình của đô thống đại nhân, há có thể để đại nhân cùng chư vị đồng liêu đợi lâu, mau dẫn đường đi.” Ôn Đình Trạm ôn hòa nói.

“Hầu gia, phu nhân, bên này, mời.” Người nọ vội vàng dẫn đường.

Dạ Dao Quang lúc này mới một đường thưởng thức kiến trúc Đô thống phủ. Đô thống phủ chứa rất nhiều văn hóa đặc sắc của Tây Bắc, không phải toàn bộ đều có kết cục tinh tế, thậm chí có thể nói có chút địa phương kiến tạo thô cuồng, nhưng nhìn lại phá lệ đại khí. Hạ nhân Đô thống phủ cùng người cao quản tại Đế Đô cũng bất đồng, bọn họ không có sự tỉ mỉ cẩn thận như người làm ở Đế Đô tuy nhiên cấp bậc lễ nghĩa thì không kém. Lui tới giữa những người này, phảng phất có thể làm cho người ta cảm nhận được như những đợt gió từ đại mạc thổi tới, thích ý tiêu sái mà tự tại, không có nhẫm nhiều gò bó.

Bỏ qua con người Hoàng Kiên một bên không nhắc tới, Dạ Dao Quang thực rất thích tòa nhà của Hoàng Kiên, nhìn kiến trúc nơi đây có thể biết Hoàng Kiên cũng là người không câu nệ tiểu tiết, nhưng lại là người có dã tâm. Đô thống phủ diện tích ước chừng có mười trạch viện lớn nhỏ hợp nhau.

Nơi gọi là “Triều Hà viên”, kiến tạo rất độc đáo, nơi đãi khách là tòa lầu ba tầng các, cảnh quan lộ thiên, nghe nói đứng ở chỗ này có thể nhìn đến đến ráng trời chiều lúc hoàn hôn quỷ dị không khác gì núi Đan Hà*, không thua kém cảnh bình minh trên sông Hắc Mã, cho nên được lấy tên là Triều Hà viên. Triều là mặt trời mọc, Hà là ánh sáng mờ của tịch dương, chỗ này cũng không phải do Hoàng Kiên kiến tạo, là vị đô thống tiền nhiệm xây dựng. Sau khi dựng lên, các họa sĩ vĩ đại đương thời đều cố tình dừng chân ở Triều Hà viên mấy ngày, chính là để có thể cẩn thận vẽ ra những bức họa mặt trời mọc cùng mặt trời lặn đẹp nhất.

Do đó《 Triều Hà đồ 》chấn động một thời cũng được sinh ra. Bức họa này vô cùng khác thường, thoạt nhìn nó là một bức họa, nhưng lại có thể xem thành hai khung cảnh khác nhau. Dựng thẳng thì nhìn cảnh như thủy triều dâng lên, xem ngược lại thì lại như mặt trời lặn dưới ngọn núi. Họa sĩ đã đem ảnh ngược của dãy núi trên mặt sông họa phá lệ rõ ràng, mặt nước sóng sánh cũng được nét bút tả rõ ràng. Dựng thẳng có thể nhìn ra sóng nước, mà ngược lại lại thành dãy núi mộ ải quanh quẩn khói lam.

“Bây giờ là đầu mùa xuân, ánh mặt trời chỉ sợ cũng không quá đẹp, Chi Nam lần này có lẽ phải thất vọng mà về.” Đến cửa Triều Hà viên gặp gỡ Cổ Cứu, Ôn Đình Trạm không khỏi cười nói, “Bất quá thế gian này, mặt trời mọc hay lặn độ đẹp của nó Thanh Hải không độc chiếm được. Lệnh tổ đã ở nơi này vẽ ra 《 Triều Hà đồ 》, Chi Nam không bằng đi tới núi Thái Sơn xem bình minh rồi lại chọn một ngày ánh sáng rơi đẹp mắt nhất, có lẽ có thể vẽ ra họa tác so với 《 Triều Hà đồ 》 càng kinh diễm thế nhân hơn.”

“《 Triều Hà đồ 》 là tổ phụ Chi Nam sở họa?” Dạ Dao Quang lúc này biết. Nàng lần đầu tiên nghe nói tới《 Triều Hà đồ 》 chính là ở học viện Bạch Lộc, khi đó tiên sinh dạy địa lý từng nhắc tới qua, bất quá nàng lên lớp nhưng thần trí du hành vũ trụ, cho nên căn bản không nghiêm túc nghe.

“Là tổ phụ vẽ.” Nhắc tới đây, Cổ Cứu rất kiêu ngạo. Cổ gia lấy họa làm gốc, sự am hiểu hội họa kỳ thực không phải bắt đầu từ tổ phụ hắn, hắn là đời thứ năm, nhưng chẳng qua trước tổ phụ hắn chưa từng gợn lên một cơn sóng lớn nào, thẳng đến khi 《 Triều Hà đồ 》 được xuất thế, Cổ gia triệt để tiến nhập giới hội hoạ, nhiều thế hệ trở thành thi họa có tiếng.

Cổ Cứu khiêm tốn nói với Ôn Đình Trạm: “Ta lần này nghĩ đi cùng Doãn Hòa tới, bất quá là vì muốn đứng ở nơi ngày xưa tổ phụ vẽ tranh, muốn lạc vào cảnh giới kỳ lạ cảm thụ tâm tình của tổ phụ lúc ấy, chưa bao giờ nghĩ tới lại vẽ bức họa mặt trời mọc hoặc mặt trời lặn.”

“《 Triều Hà đồ 》 ở nơi nào, ta có thể xem qua không?” Dạ Dao Quang đối với bức đồ này tương đối cảm thấy hứng thú.

“Bản thảo của tổ phụ ở trong cung, tổ phụ trước đây đã tặng cho tiên hoàng. Bất quá Đô thống phủ cũng có một bức được họa lại.” Đây là tổ phụ Cổ Cứu cảm tạ đô thống Thanh Hải năm đó đã quan tâm để hắn ở Đô thống phủ dốc hết lòng họa tranh.