Quái Phi Thiên Hạ

Chương 117: Bên Cạnh Ta Còn Có Nàng




Lời nói của Dạ Dao Quang khiến cho Ôn Đình Trạm trầm tư. Cậu nghĩ nếu như cuộc đời của cậu không có Dao Dao, không biết nguyên nhân cái chết của cha mẹ, không biết khám phá hồng trần thì nhất định sẽ quy y cửa Phật.

“Nguyên Ân đại sư là cao tăng đắc đạo.”

Trong lòng Ôn Đình Trạm càng kính trọng Nguyên Ân đại sư hơn.

“Lão hòa thượng không phải chỉ có hư danh đâu. Ừ… về sau nếu có khó khăn chúng ta có thể tới đây tị nạn, có thánh địa Phật môn bảo vệ lại còn có thể tu luyện nữa.”

Dạ Dao Quang cười híp mắt, sau đó nhìn dáng vẻ bất đắc dĩ của Ôn Đình Trạm mới đổi chủ đề:

“Chuyện của chàng sao rồi?”

“Chử đế sư cũng không có cách nào khác.” Ôn Đình Trạm cười nói:

“Ta đã đưa tín vật đi rồi…”

“Chử đế sư không chuẩn bị thủ đoạn khác sao?” Dạ Dao Quang nhíu mày hỏi.

Chử đế sư có quyền lực khuynh đảo triều đình, hơn nữa trong dân gian cũng có danh vọng rất lớn. Vậy mà rơi vào tình cảnh khốn khó như hiện giờ lại phải ký thác hy vọng vào một người xa lạ, không chuẩn bị chút hậu chiêu nào. Chuyện này nói ra không chỉ Dạ Dao Quang mà bất cứ ai cũng sẽ không tin tưởng…

“Có, đế sư muốn nhận ta làm đồ đệ…” Ôn Đình Trạm gật đầu:

“Nhưng ta đã từ chối rồi!”

“Chàng từ chối?” Dạ Dao Quang kinh ngạc nhìn Ôn Đình Trạm.

Người ta chính là đế sư nha, dạy dỗ hai đời đế vương, người gọi ông là sư phụ cũng không ít nhưng những người đó chẳng qua là học trò được nghe một vài bài giảng của ông trong Quốc Tử Giám mà thôi. Đệ tử nhập môn chân chính của Chử đế sư hiện nay ngoại trừ đương kim thánh thượng ra cũng chỉ có hai người, nếu như cũng làm đồ đệ của Chử đế sư thì sẽ trở thành sư đệ của đương kim thánh thượng rồi…

“Thời cơ không thích hợp!” Ôn Đình Trạm khẽ nhắm hờ mắt, hai hàng mi rung rung khiến cả người toát ra mị lực thần bí:

“Đế sư nhân lúc này nhận ta làm đồ đệ thực sự là hành động thừa thãi, cùng một chuyện nhưng mục đích không giống nhau, kết quả là sai một ly đi nghìn dặm…”

Ánh mắt Dạ Dao Quang lóe sáng, cô nhẹ nhàng chống cằm, nở nụ cười nhu hòa giống như hoa đào nở rộ nhìn chằm chằm Ôn Đình Trạm.

“Ta… ta có chỗ nào không ổn sao?” Ôn Đình Trạm đưa tay sờ sờ lên mặt.

Dạ Dao Quang khẽ lắc đầu một cái, cô kéo cây trâm trên tóc khiến mái tóc hơi rũ hờ xuống. Đuôi cây trâm rung nhè nhẹ, từng hạt trân châu đung đưa tỏa ra từng vòng ánh sáng nhu hòa khiến cả người cô như được ánh sáng bao phủ, ngũ quan cũng tăng thêm một phần mềm mại: “Không phải, Trạm ca, muội hơi sợ…”

“Sợ? Nàng sợ cái gì?” Ôn Đình Trạm lo lắng hỏi.

“Thông minh quá sẽ chết sớm…” Dạ Dao Quang nhẹ nhàng nói ra, sau đó chớp chớp mắt:

“Hạng Thác bảy tuổi được làm thầy của Khổng Tử, mười tuổi đã chết. Tào Xung sáu tuổi làm mưu thần cho Tào Tháo, mười hai tuổi tử vong…”

Ôn Đình Trạm nghe xong không có phản ứng gì, đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn Dạ Dao Quang:

“Nàng sẽ để cho ta chết sớm sao?”

Dạ Dao Quang bị hỏi ngược lại hơi sững sờ, sau đó lắc đầu theo bản năng: “Sẽ không!”

“Hạng Thác là bởi vì bị mẹ hắn liên lụy, Tào Xung chính là do huynh đệ ghen ghét. Bên cạnh ta cũng không có ai thì sao phải sợ?”

Ôn Đình Trạm nói:

“Hạng Thác và Tào Xung chưa đủ lông đủ cánh đã vang danh thiên hạ. Ta tuyệt đối sẽ không mắc phải sai lầm này, hơn nữa bên cạnh ta còn có nàng.”

Hơn nữa, bên cạnh ta còn có nàng…

Tim của Dạ Dao Quang bỗng nhiên đập nhanh hơn, cô cảm thấy ảnh hưởng của cô với Ôn Đình Trạm càng lúc càng lớn, có lẽ đây chính là sự ràng buộc của vận mệnh.

“Đúng, bên cạnh chàng còn có muội!” Trong lòng Dạ Dao Quang có chút lo lắng nhưng ngoài mặt vẫn mỉm cười nói với Ôn Đình Trạm.

Cô luôn hành động bất chấp hậu quả, làm việc gì cũng chỉ cần lòng mình thoải mái là được. Suy nghĩ quá nhiều vốn không phải là phong cách của cô, sao bây giờ lại chỉ vì vài lời nói mà không kiên định dứt khoát nữa rồi? Nhân sinh ngắn ngủi, bản thân cảm thấy hài lòng mới là quan trọng nhất…

“Trời cũng không còn sớm nữa, Dao Dao nghỉ ngơi đi, hôm nay sắc mặt nàng khá hơn nhiều rồi. Nếu nơi này có thể giúp nàng tĩnh dưỡng thì chúng ta ở lại đây lâu thêm một chút, bên học viện ta sẽ bảo Tiết Đại thay ta xin nghỉ.” Ôn Đình Trạm đứng lên nhẹ nhàng nói với Dạ Dao Quang, sau đó đi ra ngoài cửa.

Dạ Dao Quang đứng ở cửa phất tay với Ôn Đình Trạm, sau đó rửa mặt mũi rồi ôm Kim Tử nằm xuống giường ngủ say sưa, trong mộng còn cảm nhận được hương vị ngọt ngào.

Sáng hôm sau Dạ Dao Quang dậy sớm tu luyện như thường lệ, sau đó trở về ăn đồ chay, ăn xong lại đi lung tung dạo chơi trong chùa. Buổi chiều chạy lên núi chơi liền tiện tay bắt mấy con gà rừng làm món gà nướng thay đổi khẩu vị...

Ôn Đình Trạm cũng không đi tìm Chử đế sư nữa. Mỗi ngày cậu đều dậy sớm luyện võ, ăn cơm cùng Dạ Dao Quang, sau đó lại đi tìm Nguyên Ân đại sư lĩnh giáo chút Phật pháp.

Lúc đầu bởi vì Nguyên Ân từng nói Ôn Đình Trạm đáng lẽ phải là đồ đệ của ông nên Dạ Dao Quang hơi có thành kiến đối với việc Ôn Đình Trạm đi tìm Nguyên Ân thảo luận Phật pháp. Dạ Dao Quang thường rủ rê Ôn Đình Trạm đi ra sau núi săn thú nhưng đi được hai lần thì Ôn Đình Trạm không muốn đi nữa. Dù sao ở nơi cửa Phật mà săn bắn sát sinh cũng không được tốt, chỉ là thấy Dạ Dao Quang rất vui vẻ nên cậu cũng không ngăn cản Dạ Dao Quang.

Thời gian mười ngày thoắt cái đã trôi qua, trong mười ngày này thân thể Dạ Dao Quang đã được khôi phục toàn bộ, cả ngày đều vui vẻ. Thấy Ôn Đình Trạm mỗi ngày đều đi đến tàng thư các nghiên cứu Phật pháp nên hôm nay Dạ Dao Quang không đi săn thú nữa mà theo chân Ôn Đình Trạm…

“Trong chỗ này toàn là kinh Phật, chàng đúng là hiếu học…” Dạ Dao Quang đi vào tùy tiện lật mấy quyển sách lên thấy toàn bộ đều là kinh Phật.

“Ở tầng này đều là kinh Phật để cho tăng nhân trong chùa đọc, tầng trên có thêm sách lịch sử, điển tịch, địa lý, phong thủy…” Ôn Đình Trạm kéo Dạ Dao Quang đi lên tầng hai, ở hành lang gấp khúc gặp được một hòa thượng. Dạ Dao Quang nhận ra đó là hòa thượng Ngô Tịnh. Hòa thượng nhìn thấy Dạ Dao Quang và Ôn Đình Trạm chỉ khẽ niệm một tiếng “A di đà phật” sau đó nhường đường.

Tầng hai còn nhiều sách hơn cả tầng một nhưng không có một quyển kinh Phật nào. Theo như lời Ôn Đình Trạm nói thì ở đây toàn là sách cổ, có một vài quyển sách đã tuyệt tích, chẳng trách Mạnh Uyển Đình từng nói rất nhiều người đọc sách đều muốn sống lâu dài ở Vĩnh An Tự. Nhưng tàng thư các này không phải là ai muốn vào cũng được vào. Nguyên Ân cũng không thiên vị mọi người, ông đặt ra một quy tắc là ai đọc hiểu hết sách ở tầng một mới có thể tiến vào tầng hai.

Ôn Đình Trạm lấy ra một quyển sách, sau đó nhanh chóng lật đến một trang rồi im lặng ngồi đọc. Dạ Dao Quang vốn không thích đọc sách, cô vừa đi vừa nghỉ, sau đó buồn chán liếc xung quanh.

Đi qua từng giá sách, đi đến tận cuối con đường, Dạ Dao Quang đang chuẩn bị xoay người đi về thì khóe mắt liếc thấy một tia sáng lạnh, sau đó cô nhanh chóng xoay người lại nhìn chăm chú vào đỉnh giá sách cao nhất. Giá sách đó cao khoảng chừng hai thước mà Dạ Dao Quang hiện giờ chỉ có một mét sáu mươi, tay cố với cũng với không tới. Cô nhón chân bay thẳng lên, cánh tay vừa động lập tức lấy được một hộp sắt, tuy nhiên hộp sắt này đã bám đầy bụi.

“Khụ khụ…!” Dạ Dao Quang vừa phủi bụi vừa ho khan.

Ôn Đình Trạm vốn dĩ đang chăm chú đọc sách lại bị âm thanh của Dạ Dao Quang ảnh hưởng, vội vã đứng lên đi về phía Dạ Dao Quang:

“Dao Dao, nàng sao vậy?”

“Không sao, chỉ là phủi bụi một chút thôi!”