Quách Thống Lĩnh! Nhà Ngài Có Sói

Chương 132: Cầu Hôn




Sau khi cả hai từ Diệp gia trở về, Quách Tử Tôn cũng tranh thủ giải quyết công việc với William, xong xuôi hắn quay bề biệt thự thật sớm, nói muốn cùng cô đi hẹn hò.

Có lẽ do có em bé nên tâm trạng của Lưu Y không còn hào hứng như trước, cô chỉ muốn nằm ở nhà xem phim hoặc là chơi game, điều này khiến Quách Tử Tôn không vui, cho rằng cô không còn mặn mà gì với hắn nữa. Kết quả là trước sự làm mình làm mẩy của hắn, cô chỉ có thể trưng ra bộ mặt vui vẻ chấp nhận.

Sau khi ăn tối xong bọn họ đi lượn lờ một vòng quanh thành phố, rồi cuối cùng xe dừng lại ở dưới chân vòng quay Bạch Nguyệt Quang.

Lần này Quách Tử Tôn là người đề nghị muốn lên.

Thật ra thời gian vòng quay này hoạt động đúng tiêu chuẩn là 45 phút, lần trước bọn họ ở trên đó cả đêm đều là do Quách Tử Tôn thêm mắm dặm muối vào.

Xét thấy lần này không thể có chuyện như thế xảy ra, cho nên Lưu Y liền không nghĩ ngợi gì mà đồng ý.

Tuy nhiên, trùng hợp lần nữa là vòng xoay vừa lên đến đỉnh thì đột dừng lại, dường như nó đã gặp phải sự cố gì đó.

Quách Tử Tôn ấn nút gọi bên dưới nhưng không có tín hiệu hồi đáp, mà điện thoại thì cả hai đều để lại ở trong xe.

Hắn hơi nhíu mày, con ngươi đen lại, Lưu Y bên cạnh nhìn hắn nghi hoặc hỏi: “Sao thế? Anh không liên lạc với bọn họ được à? Chẳng lẽ chúng ta ở trên này cả đêm?”

Cô vô tình cúi đầu nhìn màn hình, khiến bộ ngực căng đầy chạm qua tay hắn, làm cơ thể Quách Tử Tôn cứng lại.

“Thật là đang yên đang lành anh đòi lên đây làm gì? Mà chỗ này quản lý cũng tệ thật, không thấy liên hệ hay thông báo với khách hàng gì hết, đợi khi trở về em sẽ lên mạng đánh giá cho bọn họ 1 sao.” Cô hồn nhiên không hay lại áp tới gần hắn.

Cổ họng Quách Tử Tôn khô lại, hắn nuốt nước miếng một cái, nghiêng đầu lảng tránh.

“Em đừng đứng gần như vậy, che hết tầm nhìn của anh rồi!”

Hắn nhìn ánh mắt vô tội của cô, lại thêm vào: “Cũng đừng nhìn anh như vậy!”

Lại bắt đầu cái tính khí khó chịu.

Lưu Y bữu môi, lùi sang một bên.

Quách Tử Tôn nhìn chằm chằm vào bảng điều khiển trên tường, tức khí như muốn bùng nổ, ban nãy nếu không bảo cô đứng xa một chút thì hắn đã lao vào mà ăn thịt cô rồi.

Chật vật gần một phút Quách Tử Tôn quay đầu trừng mắt về phía cô.

“Sao nữa? Em còn đứng chưa đủ xa sao? Nếu như còn cản trở tầm nhìn của anh thì em lên giường đi ngủ vậy!”

Cô hất hàm tỏ vẻ hờn dỗi, sau đó định xoay người bước về phía chiếc giường ngủ.

“Chỗ này có vấn đề rồi! Em qua giúp anh một chút!” Bất ngờ Quách Tử Tôn cao giọng đề nghị.

Sau một hồi Lưu Y mới bước từng bước nhỏ, giống như bất mãn mà dịch chuyển chút một.

Cuối cùng cũng tiến đến trước mặt Quách Tử Tôn.

Lưu Y vừa muốn mở miệng trách, liền bị Quách Tử Tôn vươn tay vòng qua sau đầu cô, ngay sau đó hắn cúi đầu hôn lên đôi môi cô, khiến cô khiếp sợ mở to hai mắt.

Cô tránh nụ hôn của hắn, kinh ngạc mà hỏi: “Anh làm gì vậy? Không phải nói cần em giúp sao?”

“Ưm…m….này!”

“Là anh không ổn!” Quách Tử Tôn nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt kia giống như là muốn ăn cô: “Anh tưởng tối nay mình có thể nhịn được, nhưng xem ra không ổn rồi!”

Nói xong, Quách Tử Tôn lại một lần nữa hừng hực nuốt chửng môi cô.

Lưu Y không thể kháng cự, càng không có cơ hội kháng cự, chỉ có thể thoả hiệp cùng hắn. Thân thể cô mềm xuống, hai tay thuận thế ôm lấy cổ của hắn, nhón chân lên, nghênh hợp nụ hôn của hắn.

Quách Tử Tôn lập tức bế cô lên, để hai chân cô quấn chặt lấy hông mình, rồi sau đó bế cô đặt lên bệ cửa cabin.

Đôi môi nóng bỏng của hắn di chuyển nhẹ nhàng xuống quai hàm nhỏ nhắn của cô, rồi đến cần cổ trắng nõn, mỗi tấc đều mang theo hơi thở ám muội.

"Tử Tôn…”

Lưu Y không kìm được hơi ngửa đầu ra sau, đôi mắt đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng chấn động bên ngoài bầu trời.

Giữa màn đêm tăm tối hàng trăm mà không phải lên đến hàng nghìn chiếc UAV được gắn đèn cảm biến ánh sáng đang xếp ngay ngắn thành dòng chữ “Will you marry me?”

Điều này sẽ chẳng có gì đặc biệt khi mà ở Nam Kinh không thiếu gì những Phú nhị đại cầu hôn bạn gái bằng cách ném tiền qua cửa sổ như vậy.

Nhưng mà ở đây, ngay tại lúc này, điều khiến cô phải kinh ngạc chính là thứ hiện diện ở giữa bầu trời kia.

Nó không phải là những chiếc UAV gắn đèn LED bình thường mà đó là loại máy bay không người lái MK-9, với biệt danh “Thần chết” của Mỹ.

Nó là loại máy bay quân sự, có cảm biến và radar thông minh. Được trang bị vũ khí như tên lửa không đối đất, bom điều khiển, tên lửa không đối không…

Là ai dám cầu hôn kiểu này và ai có khả năng làm ra chuyện điên rồi này?

Người đó còn không phải là người đàn ông đang ngồi bên cạnh cô sao?

Đúng khoảnh khắc này cô cảm thấy ngón tay áp út của mình nặng hơn.

Chiếc nhẫn mang theo viên kim cương phát sáng cứ từ từ nằm lại trong ngón tay của cô.

Lưu Y kinh ngạc đến ngây người, trong nháy mắt quên cả việc hít thở.

Quách Tử Tôn nhìn bộ dạng ngây người của cô, mỉm cười: “Lưu Y đồng ý lấy anh nhé!”

Cô nhìn nhẫn trên tay mình, một hồi lâu gượng cười bất đắc dĩ: “Anh đeo nhẫn cho em xong rồi mới hỏi em có đồng ý lấy anh hay không? Quách Tử Tôn anh đây là đang dồn người ta vào đường cùng?”

“Xin lỗi anh quên mất!”

“Quên? Tổng thống lĩnh thật khéo đùa.”

“Hay để anh làm lại.”

Cô cuộn chặt bàn tay, trừng mắt nhìn hắn: “Đồ ngốc! Anh không biết là người ta kiêng kị điều này hả?”

Hắn mỉm cười hạnh phúc: “Nếu vậy xem như là em đã đồng ý!”

Nói xong hắn cô ôm vào lòng, ở trong lồng ngực rắn chắc của hắn, cô thong thả đưa mắt ngắm nhìn bầu trời lung linh bên ngoài, vui vẻ trêu chọc:

“Anh thì hay rồi tối nay có thể kê cao gối ngủ ngon, chỉ tội đám người kia chắc hẳn không tài nào chợp mắt nỗi.

Hàng nghìn chiếc UAV xuất phát trong đêm, ai mà biết được Quách Tử Tôn đang có âm mưu gì.

Quách Tử Tôn khẽ hôn lên mái tóc mềm mại của cô, cười hiểm ác: “Nếu hôm nay anh mà không lấy được vợ cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.”

Sau đó hắn cúi xuống hôn cô…

Giữa bầu trời đêm, bóng dáng hai người hoà làm một giống như một bức tranh đẹp đẽ đầy hạnh phúc…