Edit: Lee
Khi Khương Tố Trân ra khỏi phòng bệnh, thiếu chút nữa giận sôi người. Con dâu lãnh đạm, Quách Thải Hà châm chọc khiêu khích, cháu nội lại đuổi như đuổi tà. Khương Tố Trân sao chịu nổi uất ức như vậy? Không nhẫn nhịn được, bà gọi điện cho con trai.
“Alo! Mẹ!” Lâm Tây Canh tựa như đang đợi cuộc gọi này, tiếng chuông mới vang lên, anh đã bắt máy.
“Tây Canh, sao lại vậy? Con báo cho mẹ Thịnh Hi à?” Khương Tố Trân trực tiếp vào đề.
“Dạ, hôm qua con gọi điện cho mẹ Ỷ Nguyệt. Sao vậy mẹ?” Lâm Tây Canh biết rõ còn cố hỏi. Nghe giọng mẹ, nhất định bà vừa chịu ấm ức.
“Sao con lại nói cho bà ta? Không nói có phải yên ổn hơn không?” Khương Tố Trân lại hỏi.
“Mẹ, chuyện này đúng là không liên quan đến mẹ Ỷ Nguyệt và Thịnh Hi. Nhưng nói cho cùng bé cũng là cháu ngoại bà ấy, một mình Ỷ Nguyệt lại không chăm xuể. Con nghĩ bà ấy đến bệnh viện là thích hợp nhất.” Lâm Tây Canh giải thích. Quan trọng hơn là, anh âm thầm tại áp lực cho mẹ mình, khiến bà hiểu được, vợ anh không chỉ có một mình, cô còn có nhà mẹ đẻ giầu mạnh hậu thuẫn, cũng giống như bà năm đó vậy.
“Anh… Ha ha… Hiện tại tôi cũng biết cảm giác có vợ quên mẹ là như thế nào rồi!” Khương Tố Trân cười lạnh, nói.
“Mẹ, Ỷ Nguyệt là vợ con, là con dâu mẹ, là mẹ bé, lại là người Lâm gia chúng ta.” Lâm Tây Canh hạ giọng nói.
“Được, tốt lắm! Con dâu này của tôi thật không đơn giản, khiến con tôi quay 180 độ. Trứng rồng lại nở ra rồng, liu điu lại nở ra dòng liu điu. Đúng là mẹ nào con nấy!” Khương Tố Trân nghiến răng nói thầm, không ngờ đứa con trai kiên định của bà cũng có ngày thay đổi, xem ra con dâu này nhất định không vừa.
“Mẹ…!” Lâm Tây Canh không ngờ mẹ mình lại cố chấp như vậy, thất vọng kêu.
Khương Tố Trân không muốn nói nữa, trực tiếp tắt máy. Có chồng bằng mặt không bằng lòng, tương kính như tân, con trai lại càng lúc càng xa cách, nghĩ đến đây, Khương Tố Trân bất giác lạnh run.
Ngày thứ hai bé ở viện, Lâm Thịnh Hi lại đến, lần này cậu dẫn thêm một người nữa, Lâm Cửu Nguyệt.
“Ách…Chào chị!” Lâm Cửu Nguyệt không cam lòng lầu bầu một tiếng, xem như chào hỏi. Đến giờ cô vẫn chưa quên chuyện hôm sinh nhật, khi mẹ quát cô trước mặt người phụ nữ này, nhưng hiện tại, người này lại biến thành chị gái cô, nghe nói cái tên Lâm Cửu Nguyệt cũng được đặt tương tự tên người ấy.
“Chào!” Lưu Ỷ Nguyệt cũng chỉ thản nhiên đáp lời.
“Cửu Nguyệt, đến đây!” Lâm Thịnh hi vẫy vẫy Lâm Cửu Nguyệt đến bên giường bệnh, chỉ vào bé, nói: “Đáng yêu không? Tiểu mỹ nữ, cậu lại tới này. Đây là dì, gọi dì đi.” Cậu nhiệt tình giới thiệu Lâm Cửu Nguyệt với bé.
“Dì, dì, dì.” Bé vui vẻ gọi, tiếng “dì” vô cùng rõ ràng.
“Tiểu mĩ nữ, thông minh quá! Nào, cậu thơm một cái!” Lâm Thịnh Hi ôm lấy hai má bé, thơm rõ kêu, bé bật cười khanh khách.
Lâm Cửu Nguyệt thấy nước miếng bé chảy xuống mặt Lâm Thịnh Hi, phì cười, “Mĩ nữ thì chưa hẳn, có điều đáng yêu, hay cười.” Cô ngồi xuống mép giường bệnh, đưa búp bê trong tay cho bé, “Này, cho cháu!”
Bé nhận búp bê nhìn nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, cô nói với bé: “Bé, nói cám ơn!”
Chỉ thấy bé như con mèo thần tài gật đầu không thôi khiến Lâm Thịnh Hi và Lâm Cửu Nguyệt bật cười vui vẻ. Lưu Ỷ Nguyệt yên lặng nhìn bọn họ. Em gái của cô? Em trai của cô?
“Cười gì thế? Từ xa đã nghe thấy tiếng cười của mấy đứa.” Quách Thải Hà đẩy cửa đi vào, nói với hai đứa con.
“Ôi! Mẹ, bé rất thích chơi!” Lâm Thịnh Hi cười đi đến trước mặt mẹ, tiếp nhận hộp cơm trong tay bà.
“A! Vậy con kết hôn sớm một chút, cũng sinh một đứa!” Quách Thải Hà trêu chọc.
“Sao lại nói đến con rồi, con còn trẻ mà!” Lâm Thịnh Hi vội vàng đẩy ra.
“Bà, bà!” Bé ngồi trên giường thấy Quách Thải Hà liền gọi.
“Bé, bà ngoại đến đây. Nào, bà ôm!” Quách Thải Hà ngồi ở mép giường, đặt bé lên đùi, sai con gái nhỏ Lâm Cửu Nguyệt xúc cơm ra bát, bé mở to mắt, chăm chú nhìn theo.
“Thật hiểu chuyện, biết đến giờ ăn. Con mèo nhỏ ham ăn!” Lâm Cửu Nguyệt cấu yêu mũi bé, sẵng giọng.
“Dài mỏ là để ăn, đúng không? Bé, dì chỉ nói bừa!” Quách Thải Hà vừa xúc cơm vừa nói.
“Là nhờ mẹ nấu ngon. Thật thơm! Mẹ, còn thừa cho con không?” Lâm Cửu Nguyệt thèm thuồng nhìn bé ăn ngon lành.
“Có, ở nhà còn cho con, về mà ăn. Còn nói bé là con mèo nhỏ ham ăn, con càng là con mèo lớn tham ăn.” Quách Thải Hà tươi cười lườm Lâm Cửu Nguyệt.
“Mẹ, mẹ thật tốt!” Lâm Cửu Nguyệt lân la đến bên cạnh Quách Thải Hà, không kiêng dè mà làm nũng.
Lưu Ỷ Nguyệt không nhìn được nữa, cảnh mẹ con thân thiết này cũng từng xuất hiện trong đời cô, hiện tại lại phải đứng nhìn người khác vui vẻ. Cô xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, không dám nhìn lại, càng không muốn nghe tiếp.
“Chị!” Lâm Thịnh Hi lặng lẽ đi đến cạnh Lưu Ỷ Nguyệt, khẽ gọi.
“Bà ấy nấu cơm?” Lưu Ỷ Nguyệt không động đậy, chỉ nói một câu. Tay nghề nấu ăn của mẹ có lẽ vẫn vậy, sắc hương vị đủ cả.
“Dạ!” Lâm Thịnh Hi gật đầu.
Suốt những ngày bé nằm viện, chuyện ăn uống đều do Quách Thải Hà lo, Lưu Ỷ Nguyệt chị phụ trách việc giúp y tá chăm sóc vết thương. Thời gian mẹ con nói chuyện không nhiều lắm, vì không biết nên nói từ đâu. Trong phòng bệnh có một phòng bếp nhỏ, thỉnh thoảng Quách Thải Hà cũng sẽ làm món gì đó mới mẻ.
“Mẹ nhớ trước đây con thích nhất loại trứng gà đường này!” Ngày nọ, Quách Thải Hà đột nhiên có hứng thú làm trứng gà đường.
Lưu Ỷ Nguyệt đương nhiên nhớ rõ. Trứng gà đường, cách làm rất đơn giản. Ngay khi nước sôi thì đập trứng vào, đợi lòng trắng đông lại thì thêm đường. Khi cắn, lòng đào sẽ chảy ra, hòa với vị ngọt trôi thẳng xuống họng, tư vị kỳ diệu.
“Tôi không ăn trứng gà đường từ lâu rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt nói. Quách Thải Hà ngạc nhiên nhìn con gái, đối diện với ánh mắt ấy, cô chỉ chậm rãi nói, “Ngày bà đi là lần cuối cùng tôi ăn.”.
Quách Thải Hà đột nhiên nhớ ra, vào ngày mình đi, sáng sớm đã làm một chén trứng gà đường cho cô. Bà muốn con gái đừng quên bà, muốn con gái nhớ kĩ vị trứng gà đường ngọt ngào, tiếc rằng, những gì còn lại chỉ là nước mắt chua xót.
“Ỷ Nguyệt, thật xin lỗi! Mẹ biết giờ nói xin lỗi thì chẳng có ý nghĩa gì, mẹ cũng không biết khi nào con mới có thể tha thứ cho mẹ.” Quách Thải Hà nói.
“Tôi cũng không biết, thế nên đừng hỏi tôi.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu trả lời. “Trước đây, mỗi đêm tôi đều nằm trên giường nghĩ, nhất định mẹ rất nhớ tôi, giống như tôi nhớ mẹ. Cuối cùng tôi đã tìm cho bà vô số lí do, lần lượt lừa gạt chính mình, tôi nghĩ bà bất đắc dĩ mới phải rời xa tôi, có một ngày bà sẽ đến tìm tôi. Nhưng mà, một ngày, một tháng, một năm, cuối cùng tôi cũng hết hy vọng. Tôi đã luôn phải đeo chiếc đồng hồ ấy trên tay, tôi sợ một ngày gặp bà, bà sẽ không nhận ra tôi, kết quả bà không nhận ra tôi thật. Có lẽ nếu nhìn thấy bà không hạnh phúc tôi sẽ không hận bà nữa, nhưng ngược lại, bà rất viên mãn, hạnh phúc đến mức vượt qua cả tưởng tượng của tôi. Thấy con bà có được tất cả, tôi lại càng hận bà!”
Ỷ Nguyệt!” Tiếng gọi đau đớn như phát ra từ trái tim Quách Thải Hà. Nghe chính con gái nói những lời này, bà càng không thể chối cãi!
“Tôi có thể hiểu bà, đặc biệt giờ đây khi tôi cũng đã có gia đình, thế nên tôi có thể hiểu tình cảnh lúc đó của bà. Nhưng nhất quyết không thể tha thứ cho bà, một khắc sinh bé ra đời, tôi biết cả đời này tôi cũng không thể bỏ rơi bé, nhưng bà lại bỏ rơi tôi.” Lưu Ỷ Nguyệt không vì vẻ mặt thống khổ của Quách Thải Hà mà dừng lại, vẫn không nhanh không chậm nói hết.
“Tôi muốn tìm một người yêu tôi, thế nên những năm tuổi trẻ mới bị người ta lừa, đến mức thân bại danh liệt, bị đuổi khỏi trường, đuổi khỏi nhà. Một mình tôi giãy dụa trong cuộc đời đầy khổ đau này, lại chỉ biết trơ mắt nhìn người thân lần lượt bỏ đi. Sau này nghĩ lại, có lẽ tôi phải trả giá, rõ ràng quên đi một người, lại vô cùng thoải mái. Nhưng mà có bé, để bé có gia đình, nên tôi sẽ chịu đựng mẹ chồng khó tính, nên tôi không đi tìm hiểu nguyên nhân thực sự khiến Lâm Tây Canh lấy tôi.”
Lưu Ỷ Nguyệt gần như độc thoại, không phải nói cho Quách Thải Hà nghe mà là đang tự nhủ với chính mình.
Ngoài phòng bệnh, cách một bức tường, Lâm Tây Canh đứng đó, nghe thấy những lời của Lưu Ỷ Nguyệt, lại nghe thấy tiếng nức nở của Quách Thải Hà. Thì ra vẫn là anh quá tự tin, chưa từng nghĩ Lưu Ỷ Nguyệt lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy. Những gì cô nói về anh khiến anh cảm thấy một đoạn quá khứ tốt đẹp đều chỉ là giả dối, đều là ảo mộng Lưu Ỷ Nguyệt gắng sức xây lên cho anh. Tất cả chỉ là tòa lâu đài tráng lệ trên nền sa mạc, lung lay sắp đổ.
Quách Thải Hà đau lòng ra khỏi phòng bệnh, vừa ngẩng đầu đã thấy Lâm Tây Canh đang tựa lưng vào tường. “Cháu tiễn dì!” Lâm Tây Canh đứng thẳng dậy, khẽ nói.
Dọc đường đi, Quách Thải Hà vô cùng ủ rũ, tới cổng bệnh viện, bà mới xoay người, “Tây Canh, mong cậu đối xử với nó tốt một chút. Bất kể cậu kết hôn với Ỷ Nguyệt với mục đích gì, cũng mong cậu tốt với nó một chút!” Nói xong, Quách Thải Hà chăm chú nhìn Lâm Tây Canh.
“Cháu hứa!” Lâm Tây Canh đồng ý.
“Cảm ơn!” Quách Thái Hà hơi nghiêng người, “Tôi giao nó cho cậu!”
Lúc Lâm Tây Canh quay lại phòng bệnh, bé đã ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt đang ngồi ở mép giường, ngơ ngác nhìn gương mặt ngây thơ của con.
“Hình như anh sai rồi.” Lâm Tây Canh ngồi xuống trước giường, nói với Lưu Ỷ Nguyệt.
“Cái gì?” Lưu Ỷ Nguyệt khó hiểu hỏi.
“Anh không nên để họ đến gần em, dưa hái xanh không ngọt.” Lâm Tây Canh nói.
“Rất khó tiếp nhật, mỗi lần nhìn thấy bà ấy đều có một loại áp lực vô hình. Chi bằng không gặp!” Lưu Ỷ Nguyệt thở dài.
“Thật xin lỗi!” Lâm Tây Canh nắm lấy tay cô.
“Không sao, bà ấy cũng giúp nhiều, một mình em thật sự không xuể. Huống hồ, con thích bà.” Lưu Ỷ Nguyệt chuyển mắt nhìn con, ít nhất có thể để con gái được hưởng nhiều yêu thương.
“Hiện tại có phải em sống vì con không?” Lâm Tây Canh hơi nhíu mày hỏi.
“Không tốt sao? Ít nhất còn có mục tiêu, còn hơn vô định.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.
“Em không nghĩ đến vì chính mình hoặc vì anh sao?”
“Anh nghe thấy rồi à?” Lưu Ỷ Nguyệt rút tay khỏi tay anh, cười sáng tỏ, “Anh biết không? Rốt cuộc em cũng hiểu được cái gì gọi là vô dục vô cầu. Có một số việc cưỡng cầu cũng không được, em muốn sống thoải mái một chút, hiện tại tất cả em đều thấy đủ.”
“Không phải em thấy đủ, mà là kiểu sống đà điểu.” Lâm Tây Canh nói.
“Tùy anh muốn nghĩ thế nào cũng được.” Lưu Ỷ Nguyệt vẫn cười như cũ.
Cuối cùng, Lâm Tây Canh vẫn không dám hỏi rõ khúc mắc trong lòng, “Lưu Ỷ Nguyệt! Em yêu anh không?”
Cô nói vẫn muốn tìm một người yêu cô, nhưng lúc này lại dường như không phải. Yêu một người thật dễ dàng, nhưng tìm người đó lại khó vô cùng. Được yêu là hạnh phúc, nhưng hạnh phúc chỉ gặp được chứ không cầu được.
Lâm Tây Canh và Lưu Ỷ Nguyệt đều là những người từng bị tổn thương, vì thế càng thêm đề phòng người khác, không dám dễ dàng nói lời yêu.
Anh nhìn bé, cầu nối giữa hai người, thiếu chút nữa anh đã đánh mất. Không có bé, chính anh sẽ mất đi Lưu Ỷ Nguyệt, mất đi bóng dáng của anh, mất đi tấm gương chiếu rọi con người anh.