Edit: Lee
Khi bé được mười tháng tuổi, Lưu Ỷ Nguyệt bị Lâm Tây Canh kéo đến phòng đăng kí kết hôn, nhưng trước đó, cô vẫn mượn cớ bé còn nhỏ để kéo dài thời gian.
Cuối cùng vẫn phải để bác ra mặt, “Bé mười tháng rồi, cũng nên cai sữa thôi!”
“Cai sữa?” Lưu Ỷ Nguyệt nhíu màu hỏi.
“Đúng vậy, cai sữa. Giờ bé có thể ăn nhiều thứ, tối cũng không cần bú, không cai thì còn làm gì nữa?” Bác cười tủm tỉm, nói.
“Vậy thì cai đi!” Lâm Tây Canh đứng cạnh nghe thế, vội vàng quyết định.
“Em còn chưa nghĩ xong!” Lưu Ỷ Nguyệt nói thầm.
“Không cần nghĩ nữa, để con ở nhà với bác mấy ngày, em về thành phố với anh.” Lâm Tây Canh đơn phương quyết định.
“Anh nghĩ con sẽ đồng ý sao?” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của bé, cười nhạo.
Lâm Tâm Canh cười tít mắt, đi đến trước mặt bé, “Con gái, đồng ý không?” Anh vừa nói, đầu ngón tay vừa đùa nghịch cằm bé. Đây là trò Lâm Tây Canh vẫn hay đùa với bé, mỗi lần như vậy, bé đều không ngừng gật đầu.
“Được rồi, em xem, không còn vấn đề gì nữa!” Lâm Tây Canh quay lại, nói với Lưu Ỷ Nguyệt. Cô dở khóc dở cười nhìn bé gật đầu như giã tỏi, sao lại quên anh chính là lão hồ ly trong nhà chứ?
Lưu Ỷ Nguyệt định về căn hộ của cô trước, Lâm Tây Canh nhíu mày hỏi, “Về làm gì?” Lưu Ỷ Nguyệt mở to mắt, nhìn anh, nói, “Em lấy giấy đăng kí trước đây đi, chẳng lẽ làm thủ tục không cần sao?”
Hai người về tới căn hộ nhỏ của Lưu Ỷ Nguyệt, một năm xa cách, lúc này đây, cô đứng trong phòng khách cảm xúc vô cùng lẫn lộn. Trong phòng phủ một lớp bụi dày, thiếu vắng hơi người.
Đây là nơi bà chủ để lại cho cô. Năm đó, bà chủ còn để cả giấy tờ kinh doanh và hộ khẩu lại cho cô, mà không để chuyển về quê quán.
Cô bước vào phòng ngủ, mùi hôi nồng nặc xộc thẳng vào mùi. Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng chạy đến mở cửa ban công, vừa xoay người lại liền nhìn thấy khuôn mặt đăm chiêu của Lâm Tây Canh, không biết anh đang nhớ tới chuyện gì. Lưu Ỷ Nguyệt không hỏi, có lẽ không phải chuyện vui vẻ gì!
Cô đi đến trước giường, mở ngăn kéo tủ, lấy hộ khẩu và giấy đăng kí kết hôn ra.
Cất tất cả vào túi xong, Lưu Ỷ Nguyệt nói với Lâm Tây Canh, “Em muốn dọn dẹp một chút.”
“Dọn dẹp? Dọn dẹp làm gì?” Lâm Tây Canh khó hiểu hỏi.
“Cả nhà mốc meo hết rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt chỉ xung quanh, khịt khịt mũi, ý bảo không khí không sạch sẽ.
“Không cần dọn, dù sao cũng không ở đây. Nếu em muốn, hôm nào đó quay lại xem xét một chút.” Lâm Tây Canh lập tức từ chối ý định của cô.
Lưu Ỷ Nguyệt bĩu môi, không nói tiếp, chỉ một lần nữa mở cửa ngăn kéo lấy ra một khung ảnh, sau đó nói, “Không cần, em chỉ lấy thứ này thôi.”
Lâm Tây Canh chú ý tới người phụ nữ trong ảnh, tò mò hỏi, “Ai vậy?”.
“Bà chủ quán bar.” Lưu Ỷ Nguyệt nhẹ giọng trả lời, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt kính, giống như làm mạnh quá sẽ làm phiền người trong ảnh.
Lâm Tây Canh liếc mắt nhìn, đó là một người phụ nữ rất xinh đẹp, gương mặt có nét từng trải.
“Rất đẹp!” Anh nói.
“Ừm!” Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu, “Đúng là rất đẹp, hấp dẫn hơn em nhiều, chỉ tiếc bà ra đi quá sớm. Trước đây bà rất thích làm đẹp, sau khi bị bệnh, bà không cho người khác gặp mặt, bà hy vọng, trong trí nhớ những người đó, bà vẫn là một người xinh đẹp.” Lưu Ỷ Nguyệt lại chìm trong kí ức, đây là lần đầu tiên cô kể với người khác về bà chủ. Cô cũng không muốn nhớ lại hình ảnh bà chủ những ngày bệnh nặng, trong kí ức của cô, bà vẫn luôn là một người phụ nữ xinh đẹp, tao nhã.
Lâm Tây Canh yên lặng lắng nghe, có lẽ anh nên cảm ơn người phụ nữ này. Không có bà, sẽ không có Lưu Ỷ Nguyệt ngày hôm nay, càng không có Lâm Tây Canh đứng bên cạnh cô lúc này.
“Đi thôi!” Lưu Ỷ Nguyệt không nghĩ nữa, cuộc sống tương lai còn chờ cô, không thể tiếp tục chìm đắm trong quá khứ như vậy được.
Tới cửa phòng đăng kí, Nhị Hắc đã sớm chờ hai người ở cửa.
“Nhị Hắc!” Lưu Ỷ Nguyệt vừa nhìn thấy cậu ta, cảm giác như gặp lại người thân, vội vàng chạy đến.
“Chị, chị khỏe không? Sao hình như không béo lên chút nào vậy? Lại còn có vẻ gầy đi nữa!” Nhị Hắc nhìn Lưu Ỷ Nguyệt một lượt, lại đảo mắt liếc Lâm Tây Canh một cái, giống như nghĩ Lưu Ỷ Nguyệt bị anh ngược đãi.
“Không gầy đâu, thế này gọi là rất biết giữ gìn!” Lưu Ỷ Nguyệt vừa vuốt mặt vừa cười rạng rỡ.
“Vào thôi!” Lâm Tây Canh đứng sau hai người, xụ mặt nhắc nhở.
Có nhà ai ba người đi đăng kí kết hôn chưa? Lưu Ỷ Nguyệt không biết, cô chỉ thấy vẻ mặt nhân viên công vụ vô cùng kì quái, nhìn bọn họ như sinh vật lạ cần được nghiên cứu. Cô ly hôn và kết hôn gần như cùng một lúc, chỉ cách nhau khoảng thời gian đi từ gian phòng này sang một gian phòng khác. Từ ly hôn đến kết hôn, từ vợ Nhị Hắc thành vợ Lâm Tây Canh, sự thay đổi chóng vánh này khiến cô nhất thời không thích ứng kịp.
Ra khỏi phòng đăng kí, Lâm Tây Canh nói nhỏ vào tai cô, “Em đến bãi đỗ xe chờ anh đi!”
Lưu Ỷ Nguyệt đang bước xuống, tò mò quay đầu lại, thấy Lâm Tây Canh và Nhị Hắc đứng nói chuyện cách đó không xa, “Anh…” Cô buột miệng, vốn định hỏi “Anh định làm gì?” nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh của hai người lại nghĩ có lẽ không cần thiết. Cô cười, coi như “cuộc nói chuyện giữa những người đàn ông” đi!
Lưu Ỷ Nguyệt đứng trước bãi cỏ, ngẩng đầu lấy tay che trán, nhìn bầu trời xanh thẳm trên cao. Không hiểu sao, màu xanh ấy hôm nay thật đặc biệt!
“Nhìn gì vậy?” Giọng Lâm Tây Canh kéo những suy nghĩ vẩn vơ của cô lại.
Cô buông tay, cúi đầu nhìn anh, “Anh hẹn Nhị Hắc có việc gì vậy? Lại uy hiếp người khác hả?” Lưu Ỷ Nguyệt ra vẻ tức giận hỏi.
“Ha ha, em đừng nghĩ anh hư hỏng như vậy được không?” Lâm Tây Canh lắc đầu cười khổ, “Trong lòng em anh bá đạo như vậy sao?”
“Quá bá đạo ấy, không phải sao?” Lưu Ỷ Nguyệt xòe hai tay, ra vẻ hết cách.
“Được rồi, lên xe nào bà xã!” Lâm Tây Canh không muốn tiếp tục tranh cãi với cô, so với sự lạnh nhạt hơn một tháng trước, anh thực sự thích cô lúc này hơn.
Lưu Ỷ Nguyệt rụt cổ lại, rõ ràng cách xưng hô này hoàn toàn không dễ thích ứng.
Xe đi giữa thành phố, ở nông thôn một thời gian, Lưu Ỷ Nguyệt thực sự chán ghét khung cảnh ồn ào này. Nếu có thể, cô thà rằng ở lại Phong Đình tĩnh lặng cả đời. Xe dần dần ra khỏi thành phố, Lưu Ỷ Nguyệt thấy cột mốc đường hoàn toàn xa lạ.
“Không đúng a! Lúc chúng ta đến đâu đi đường này?” Cô quay đầu nói.
“Biết rồi hả?” Lâm Tây Canh cười xảo quyệt.
“Đi đâu vậy? Không về Phong Đình sao?” Lưu Ỷ Nguyệt lo lắng hỏi.
“Anh có ba ngày nghỉ.” Lâm Tây Canh chỉ trả lời như vậy.
Lưu Ỷ Nguyệt nghiêng đầu suy nghĩ một chút, ba ngày nghỉ, ba ngày của riêng bọn họ sao? Nghĩ đến đây, mặt cô nóng bừng lên, lại sốt ruột hỏi, “Con thì sao? Trước giờ em chưa xa con bao giờ, sợ con sẽ khóc mất.”
“Rồi sẽ quen, bác nói, lúc cai sữa tốt nhất em không nên ở bên con.” Lâm Tây Canh không quên lấy cớ bé đang cai sữa.
“Có phải anh thông đồng với bác từ trước rồi không?” Lưu Ỷ Nguyệt sẵng giọng hỏi.
“Vợ à, oan uổng quá! Bà nội và bác đều là người của em mà!” Lâm Tây Canh cười xấu xa chế nhạo.
“Hừ! Người của em!” Lưu Ỷ Nguyệt lẩm bẩm, xoay người ra cửa sổ, mặc kệ anh, nhắm mắt giả vờ ngủ.
Lâm Tây Canh nhìn cô, không khỏi cảm ơn Triệu Uyển Nghi lần nữa. Dụ địch vào bẫy, không ngừng mềm hóa, xem ra bà nội còn quen đọc binh thư, mới có thể kéo hai người từ đoạn đường cùng đến ngày hôm nay như vậy.
“Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt! Dậy đi, đến rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt mơ màng mở mắt, thấy Lâm Tây Canh ghé sát vào mặt cô. “A!” Cô hoảng sợ, nhìn bốn phía lúc này mới định thần lại được.
“Đây là đâu?” Cô ngơ ngác hỏi.
“Trên núi, giữa khu nghỉ dưỡng suối nước nóng.” Lâm Tây Canh nói.
“Núi?” Lưu Ỷ Nguyệt bước khỏi xe, nhìn những tòa biệt thự sang trọng trước mặt, “Đúng là phù sa không chảy ruộng ngoài, gian thương!” Cô cười mỉa. Trung tâm núi nghỉ dưỡng suối nước nóng là sản nghiệp của Lâm thị, quả thật cao cấp. Khu nghỉ dưỡng này nằm ở ngoại ô thành phố, có suối nước nóng, lại dựa lưng vào núi, cảnh sắc hợp lòng người.
“Giờ em là bà xã của gian thương rồi. Nào, nữ địa chủ, mời vào!” Lâm Tây Canh không khách khí phản kích, thầm nghĩ, phụ nữ nhất định không được quá chiều chuộng.
Anh kéo Lưu Ỷ Nguyệt bước lên bậc thềm biệt thự, lòng bàn tay hai người đều ướt đẫm mồ hôi. Đây là tuần trăng mật sao? Lưu Ỷ Nguyệt băn khoăn, một tuần trăng mật đầy bất ngờ! Rốt cuộc anh đã dự tính bao lâu, lại thương lượng với bác thế nào? Lưu Ỷ Nguyệt vừa bước lên từng bậc thang vừa không ngừng tự hỏi.
Cánh cửa mở ra trước mắt, nội thất vô cùng sang trọng. Lưu Ỷ Nguyệt như lạc vào chốn thần tiên, mắt chữ A miệng chữ Ô, vô cùng choáng ngợp.
Lưu Ỷ Nguyệt sờ đông sờ tây, đồ dùng bóng loáng, mặt gương sáng bóng, phản chiến vẻ mặt hồi hộp, lo lắng của cô. Ở Phong Đình, cô và anh dưới một mái nhà, nhưng còn bé ở giữa nên chưa thực sự có gì chuyển biến. Đêm nay phải làm sao bây giờ? Lưu Ỷ Nguyệt cắn cắn môi dưới, thầm nghĩ.
Lâm Tây Canh đi sau cô, nhìn bóng lưng cứng nhắc của cô, than nhẹ.
“Không muốn nghỉ một lúc sao? Phòng ngủ ở trên lầu.” Nói xong, anh xoay người cô lại, chỉ chỉ lên lầu.
“Không cần, em ngủ đủ trên xe rồi. Em… Em đói bụng.” Lưu Ỷ Nguyệt vội vàng lắc đầu.
“Ở đây có phòng bếp, anh cho người chuẩn bị thực phẩm rồi, em xem xem.”
Lưu Ỷ Nguyệt đi theo Lâm Tây Canh vào phòng bếp, mở tủ lạnh ra, quả nhiên bên trong đã có đủ loại đồ ăn thức uống, lại còn là loại hảo hạng nữa!
“Nhiều quá, sao ăn hết được?” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ phàn nàn, nói xong liền xắn tay áo, bắt đầu nấu cơm.
Bữa cơm khó nhọc trôi qua, không ai kịp thưởng thức, chỉ thầm quan sát đối phương.
Ăn xong, Lâm Tây Canh ngồi xem TV ở phòng khách, Lưu Ỷ Nguyệt liền về phòng ngủ trước. Cô mở tủ quần áo, bên trong đã đầy đủ quần áo mới tinh, còn có nội y, váy ngủ, càng thêm khâm phục sự chu đáo của anh.
Lâm Tây Canh nhìn đồng hồ, đoán chừng cô đã chuẩn bị xong xuôi, lúc này mới tắt TV, đi lên lầu.
Phòng ngủ tối đen, dựa vào ánh trăng bên ngoài, Lâm Tây Canh thấy Lưu Ỷ Nguyệt đang cuộn mình trên giường.
Lưu Ỷ Nguyệt mệt mỏi, quả thật đang ngủ.
Lâm Tây Canh rửa mặt xong, lúc nằm lên giường đã nghe thấy tiếng hít thở đều đều. “Ha ha…” Anh lắc đầu cười khẽ, nâng mặt cô lên, thấy cô đang ngủ say, “Lưu Ỷ Nguyệt, em đúng là…ngoan lắm!” Lâm Tây Canh cắn răng nói thầm.
Anh khó chịu lật gối lại, một khắc đáng ngàn vàn, ngày vàng để cô ngủ quên, “Đây là đêm tân hôn của tôi sao?” Lâm Tây Canh không nhịn được tự hỏi.
Nửa đêm, Lưu Ỷ Nguyệt theo thói quen tỉnh dậy, thấy người bên cạnh mới giật mình nhớ ra mình đang ở đâu. Không có con gái ở giữa, khoảng cách hai người thật gần, cơ hồ cảm nhận được từng hơi thở của anh, trái tim đập dữ dội, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Thần kinh nhạy cảm giống như cảm nhận được sự thay đổi của người bên cạnh, Lâm Tây Canh đột nhiên mở mắt.
“Ôi, mẹ tôi!” Lưu Ỷ Nguyệt bị anh dọa cho giật mình.
Ngay khi cô đang định xoay người lại, Lâm Tây Canh đã nhanh hơn một bước, chặn cô lại, “Em dám xoay lại xem!” Giọng anh lúc mới tỉnh ngủ cảm giác vô cùng nguy hiểm.
“Dọa chết người!” Lưu Ỷ Nguyệt không khuất phục, ra sức đấm anh.
“Em nói xem!” Lâm Tây Canh nghiến răng.
“Sao vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt tiếp tục giả ngơ.
“Em nói đi!” Lâm Tây Canh kéo sát cô lại, mặt cô bất giác đỏ bừng.
“Nói… nói gì vậy? Không phải ngủ sao?” Cô cụp mắt, lẩm bẩm.
“Ha ha, ngủ? Lúc em ngủ thơm lắm! Ngủ no chưa?” Lâm Tây Canh chất vấn.
“Chưa, đừng cản em, muộn chưa? Ngủ tiếp đi!” Lưu Ỷ Nguyệt nhìn lướt qua cửa sổ, thấy màn đêm đen kịt bên ngoài, không một tia sáng.
“Ngủ cái đầu em, xem anh trừng phạt em thế nào.” Lâm Tây Canh giữ chặt hai tay cô, khiến cô không thể động đậy, mặt ngày càng áp sát. “A!” Lưu Ỷ Nguyệt sợ hãi kêu lên.
Lâm Tây Canh nhân cơ hội này đưa răng nanh tách bờ môi cô ra, đầu lưỡi len lỏi vào trong, chặn lại những lời phàn nàn của cô. “Đừng…” Lưu Ỷ Nguyệt giãy dụa kêu rên.
Nhưng cô càng giãy dụa càng cổ vũ dục vọng trong anh. Một tay anh khóa hai tay cô lại, tay kia mò đến vạt váy ngủ, dùng sức túm lấy, sau đó “roạt” một tiếng, chiếc áo ngủ bị xé rách được vứt gọn gàng cuối giường.
Lưu Ỷ Nguyệt thấy cả người nóng rừng, cảm giác như mặt sắp bốc cháy đến nơi.
Lâm Tây Canh hài lòng cảm nhận nhiệt độ cơ thể cô, còn có bầu ngực cao ngất, mềm mại. Nơi ấy, đêm nào anh cũng chỉ có thể nhìn bé chiếm đoạt, đêm nay cuối cùng cũng thuộc về anh.
Quá khứ tươi đẹp ào ạt ùa về, từng động tác, từng hơi thở.
Lâm Tây Canh gục đầu, tham lam thưởng thức bầu ngực sữa, “A, nhẹ chút…” Lưu Ỷ Nguyệt rên rỉ.
Lâm Tây Anh dường như không nghe thấy, cách biệt đã hơn một năm, lúc này sao anh có thể nhẹ nhàng cho được? Rất lâu sau mới chịu thả ra…
Anh buông tay, rất nhanh cởi sạch quần áo hai người, ngay cả chăn gối cũng bị ném xuống cuối giường. Trên giường, chỉ còn bà xã quyến rũ vạn phần.
Lâm Tây Canh không cho Lưu Ỷ Nguyệt cơ hội hít thở, nặng nề va chạm. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn người đàn ông trong bóng đêm này, anh như thuộc về đêm tối, chỉ có lúc này mới là anh chân thật nhất.
Lưu Ỷ Nguyệt xụi lơ nằm trên giường, không ngừng rên rỉ. Lâm Tây Canh cúi xuống, ôm trọn cô vào lòng, thì thầm vào tai cô, “Thoải mái không?”
Lâm Tây Canh cười, âu yếm nhìn Lưu Ỷ Nguyệt, gương mặt cô trong đêm, chỉ có đôi mắt không ngừng lay động, Nhớ tới bờ đê, nhớ tới Luân Đôn, đều là ánh mắt này đã hấp dẫn anh. Càng không thể quên ánh mắt cô khi thấy anh lần đầu tiên trở về Phong Đình, đôi mi ấy, nụ cười ấy…
Động tác của anh chậm lại, hơi thở hai người hòa quyện với nhau, hấp dẫn hơn bất kì loại nước hoa nào. Bởi vì tình yêu chính là duy nhất!
Anh đưa tay vuốt lại mái tóc rối tung của cô, nâng gương mặt cô lên, âu yếm nhìn làn da mịn màng, ửng hồng.
“Đây là đêm tân hôn của chúng ta!” Lâm Tây Canh hôn nhẹ gương mặt cô, thì thầm.