Edit: Lee
Sau lưng là lồng ngực kiên cố, bờ vai là bàn tay rộng lớn, đỉnh đầu là hơi thở nóng rực, Lưu Ỷ Nguyệt không hề đắn đo, nhẹ nhàng dựa vào anh. Cô không muốn nghĩ gì nữa, chỉ đơn thuần nương tựa vào anh thôi.
“Mẹ em nói con giống em.” Lâm Tây Canh tỳ cằm lên đỉnh đầu cô, chậm rãi nói.
Lưu Ỷ Nguyệt kinh ngạc khẽ mở miệng, đang định hỏi anh tại sao biết, nhưng nghĩ lại, anh nhạy bén như vậy, hẳn không khó nhìn ra điểm kì quặc, động não một chút, chắc chắn sẽ có đáp án. Đột nhiên cô muốn trốn tránh anh, trốn tránh nội tâm chính mình. Cô định kéo tay anh xuống, chạy về phòng.
“Ỷ Nguyệt, đừng để hết trong lòng, buông ra đi!” Lâm Tây Canh không cho phép cô chạy trốn, chặt chẽ giam cô trong lồng ngực.
Im lặng một lúc, Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên bật khóc, như giọt nước tràn ly, cô không thể tiếp tục gắng gượng được nữa, cuối cùng đành chấp nhận sụp đổ.
Lâm Tây Canh quay người Lưu Ỷ Nguyệt lại, rất muốn nhìn gương mặt cô, nhưng cô nhất quyết không ngẩng đầu. Anh than nhẹ một tiếng, lại kéo cô vào lòng, “Khóc đi, nếu cảm thấy dễ chịu hơn thì em khóc đi, ngày mai sẽ tốt hơn. Em còn có con, nhớ không?”
“Hu hu…” Lời Lâm Tây Canh nói như chốt mở, mở lòng Lưu Ỷ Nguyệt. Vừa được ôm vừa được an ủi, nhưng cô vẫn thấy trống vắng. Từng tưởng rằng anh là chỗ dựa của cô, đáng tiếc, tất cả chỉ là dối trá. Người duy nhất coi cô là người thân – bà chủ – cũng đã bỏ cô mà đi. Lưu Ỷ Nguyệt rất sợ, liệu sáng mai giây phút này có lập tức tan thành mây khói.
Anh nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô, tiếng khóc không lớn, rõ ràng đang cố gắng kiềm chế, chỉ thấy nước mắt ướt đẫm một mảng áo anh. Rất muốn nói với cô, “Chúng ta phải nương tựa vào nhau. Trái tim chúng ta đều quá tổn thương, rất cần nhiệt độ người kia sưởi ấm.”, nhưng anh chỉ sợ lúc này Lưu Ỷ Nguyệt đã vô cùng tuyệt vọng, sao có thể tin tưởng lời anh nói.
Thế nên, anh chỉ yên lặng, vỗ về lưng cô, hết sức nhẹ nhàng. Lưu Ỷ Nguyệt cảm giác như được về với con sông quê hương, nằm trên thuyền nhỏ, nhắm mắt sưởi nắng.
Anh là dây leo trên đá, cô là người bất hạnh rơi xuống vực sâu, đến lúc sắp rơi xuống đáy vực mới nắm được anh. Trên vách đá, mưa to gió lớn, dây và người có thể chống đỡ được bao lâu. Bình minh lên, cuối cùng vẫn không thoát khỏi số mệnh, thịt nát xương tan.
Ngừng khóc, Lưu Ỷ Nguyệt vùi đầu vào lồng ngực Lâm Tây Canh. Muốn cô ngẩng đầu thế nào đây? Cuối cùng, cô vẫn không muốn anh thấy con người yếu đuối trong mình.
Lâm Tây Canh nâng gương mặt cô lên, dịu dàng lau nước mắt cho cô, khuôn mặt ấm áp đẫm nước mắt, “Khóc còn xấu hơn con.” Anh chế nhạo.
Lưu Ỷ Nguyệt bật cười, “Trong lòng anh, có phải con còn đẹp hơn tiên không?” Cô sắng giọng hỏi, giọng nói vẫn khàn khàn.
“Không phải đẹp hơn tiên mà con chính là tiên.” Lâm Tây Canh kiêu ngạo trả lời, “Ỷ Nguyệt, anh phải cảm ơn em, đương nhiên còn có bà nội và Hạ Dương, đã cho anh có cơ hội nhìn thấy con, thứ quý giá nhất trên đời này.”
Bé là nhịp cầu nối anh và Lưu Ỷ Nguyệt, nhờ vậy họ mới không chia lìa. Ý nghĩa ấy vô cùng đặc biệt, vô cùng trân quý.
Lưu Ỷ Nguyệt ngây ngốc nhìn người đàn ông trước mặt, nghe anh dãi bày tấm lòng. Cô khâm phục dũng khí của Lâm Tây Canh, nói đi nói lại cô chưa bao giờ có thể nói hết cõi lòng mình.
Lâm Tây Canh cúi đầu xuống, hai người càng ngày càng gần, gần đến nỗi bờ môi cơ hồ chạm vào nhau. “A…” Bé đột nhiên bật khóc, không thèm để ý đến cha mẹ, chỉ quan tâm đến cái bụng nhỏ ham ăn của mình.
“Con tỉnh.” Lưu Ỷ Nguyệt giật mình, đẩy Lâm Tây Canh ra, chạy ào vào phòng.
“Hơ…. Hai người này có phải ông trời phái tới trừng phạt tôi không đây?” Lâm Tây Canh nhìn vòng tay trống vắng, lại cười khổ quay đầu nhìn cánh cửa khép hờ.
Anh bước vào, thấy bé đang nằm trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt, nhàn nhã ăn khuya. “Giỏi gây sự!” Lâm Tây Canh ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn chân nhỏ xinh, bé phản đối, túm tay anh lại. Lưu Ỷ Nguyệt tức giận lườm anh một cái, Lâm Tây Canh cười rộ lên.
Lưu Ỷ Nguyệt đoán mẹ sẽ vẫn đến tìm mình, chỉ không ngờ bà ngày càng khéo léo, luôn lấy cớ đến thăm bé.
“Ai nha! Mẹ Thịnh Hi, vậy thì ngại quá, lúc nào cũng khiến bà tốn kém!” Bác vừa thấy Quách Thải Hà mang đến nào sữa bột nào cháo không khỏi than thở.
“Không có gì, nào đáng mấy. Chỉ là tôi nghĩ đứa nhỏ đã sáu tháng, bú sữa thôi cũng không được, phải bổ sung dinh dưỡng nữa.” Quách Thải Hà cười nói.
“Cũng nhờ bà chu đáo nữa, người già như chúng tôi không hiểu mấy chuyện này. Tây Canh cũng chẳng biết, Tố Trân lại không quan tâm.” Bác thuận miệng nói thầm.
“Sao Tố Trân lại không quan tâm vậy? Là vì… vì là con gái sao?” Quách Thải Hà nhíu mày.
“Cũng không hẳn. Ai! Nói ra thì dài, không nói nữa!” Bác biết mình vừa lỡ miệng, lập tức dừng lại.
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn thấy sữa bột và cháo, nghĩ nếu là mẹ con bình thường, bà ngoại mua quà cho cháu, mình nên vui vẻ mới đúng, nhưng lúc này, cô lại thấy vô cùng chua xót.
“Bác, sao này đừng nhận nữa, không được tốt lắm!” Lưu Ỷ Nguyệt nói.
“Bác thấy lạ lắm, trước đây hai nhà có hay qua lại đâu, nhưng mẹ Thịnh Hi lại nói có duyên với bé, thích bé nhà chúng ta. Bác nói có sai đâu, bé nhà chúng ta dễ thương, người gặp người thích.” Bác không che dấu nổi sự đắc ý. Lưu Ỷ Nguyệt nghe vậy chỉ cười, bác đúng là yêu ai yêu cả đường đi.
Điều khiến Lưu Ỷ Nguyệt bất ngờ chính là Lâm Đức Minh đích thân ra mặt.
Lúc Lưu Ỷ Nguyệt đi đến điểm hẹn, Lâm Đức Minh đã chờ sẵn.
“Ỷ Nguyệt, ngồi đi!” Lâm Đức Minh chỉ chỉ chiếc ghế đối diện.
Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống, nhìn người trước mặt, da ông hơi đen, có lẽ do quãng thời gian vất vả thuở trẻ, cũng không có vẻ đam mê tửu sắc như những ông chủ khác mà hoàn toàn giống những người đàn ông của gia đình.
“Ỷ Nguyệt, hôm nay tôi hẹn cháu đến đây là có chuyện muốn giải thích với cháu.” Lâm Đức Minh chờ Lưu Ỷ Nguyệt ngồi xuống mới nói ra ý định của mình.
“Giải thích? Có gì để giải thích chứ?” Lưu Ỷ Nguyệt ngạc nhiên hỏi.
“Rất nhiều chuyện cháu không biết. Đương nhiên tôi cũng không phủ định lỗi lầm của tôi và mẹ cháu. Lúc ấy mẹ cháu không có cách nào khác, bà ấy đã có Thịnh Hi, nếu ở lại cái nhà ấy chỉ sợ chỉ còn đường chết. Vì nhiều lý do, bà ấy không thể dẫn cháu đi.”
“Khi vừa đến Phong Đình, bà ấy cũng không sống thoải mái gì. Ông bà nội Thịnh Hi không chấp nhận bà ấy, mãi đến khi Thịnh Hi lớn hơn một chút mọi chuyện mới dịu lại. Thế nên, chúng tôi không có cách nào đi tìm cháu.”
Lưu Ỷ Nguyện không đáp lại nửa lời, lẳng lặng ngồi thẳng lưng, nghe Lâm Đức Minh giải thích.
“Sau này, đại khái khi cháu học trung học, chúng tôi có về nhà cháu một lần. Mẹ cháu vẫn muốn dẫn cháu đi, bà ấy biết cháu nhất định không hạnh phúc. Chúng tôi nói chuyện với cha cháu, nhưng ông ta không đồng ý. Không còn cách nào, vì nghe nói cháu học tập tốt, chúng tôi đưa cho cha cháu mười vạn, hy vọng đến khi cháu học đại học sẽ có tiền học phí, còn nếu không cũng có thể làm của hồi môn. Có điều, bây giờ xem ra, cha cháu không dùng tiền cho cháu.”
Lâm Đức Minh nói xong, một lúc sau Lưu Ỷ Nguyệt mới có thể tiêu hóa được những lời nói ấy. Mười vạn! Vào thời ấy quả là một con số trên trời. Nghĩ lại những năm gian khổ thời đại học, Lưu Ỷ Nguyệt run rẩy cười rộ lên. Còn nhớ ngày cô nhận giấy báo trúng tuyển, mẹ kế đen mặt, đay nghiến không thôi, “Trong nhà lấy đâu tiền cho mày học đại học! Giờ làm ăn kém như thế, tiền ăn cho mày đã đủ làm tao đau đầu, một đứa con gái học nhiều sách vậy làm gì?” Nếu không phải tin cô đỗ đại học mọi người đều biết, Lưu Ỷ Nguyệt hoài nghi, có lẽ lúc ấy mẹ kế chỉ hận không thể xé nát tờ giấy báo ấy.
“Ha ha, nghe ông nói mới hay làm sao? Mẹ tôi ngoại tình có thai, vứt bỏ chồng và con gái. Mười vạn là xong sao? Mười vạn là có thể thoải mái yên tâm sống tiếp sao? Còn tôi thì sao? Các người có ai thật lòng nghĩ đến tôi! Bà ta có biết bà đi được mấy ngày thì tôi có mẹ kế! Mẹ kế chua ngoa, cả ngày mắng tôi là con gái hồ ly tinh, còn có hàng xóm xung quanh chỉ trỏ bàn tán, đi trên đường tôi cũng không dám ngẩng đầu. Mùa đông lạnh, những đứa nhỏ khác đều được ở nhà sưởi ấm, tôi lại bị mẹ kế bắt ra bờ sông giặt tã cho em, nứt nẻ hết tay. Ngày nào tôi cũng sống trong sợ hãi, sợ mẹ kế không vui sẽ không cho tôi ăn cơm. Cơm trưa ở trường chưa bao giờ tôi dám ăn cùng bạn học, tôi sợ bọn họ thấy trong cà men của tôi chưa từng có thịt.” Lưu Ỷ Nguyệt giơ bàn ta khô ráp lên, hốc mắt đỏ hoe.
“Ông biết vì sao cha tôi không đồng ý không? Bởi vì ông ấy muốn nhìn thấy tôi, muốn dùng tôi để không ngừng nhắc nhở chính mình từng bị phản bội, tôi chính là vết sẹo trong lòng ông ấy. Ông ấy dùng tôi để trả thù kẻ đã bỏ ông đi.”
“Không cần giải thích nỗi khổ của các người với tôi, ca ngợi tình yêu chó má của các người! Trên đời này, ngoài tình yêu còn nhiều thứ khác. Lời giải thích của ông, đối với tôi mà nói, không đáng một đồng!” Nói xong, Lưu Ỷ Nguyệt đứng phắt dậy.
Lâm Đức Minh ngẩng đầu nhìn cô, “Nói cho cùng, cháu sẽ không thông cảm cho chúng tôi, cũng sẽ không tha thứ cho mẹ cháu, đúng không?”
“Đúng! Tôi không độ lượng như vậy, có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì. Bà ấy đã lựa chọn thì phải có trách nhiệm với sự lựa chọn của mình. Đối với tôi mà nói, mẹ tôi đã chết từ năm tám tuổi rồi.”
Lưu Ỷ Nguyệt tức giận đi ra ngoài, chua xót nhớ lại những kỉ niệm cay đắng trước đây. “Ỷ Nguyệt!” Phía sau đột nhiên có tiếng gọi đau đớn của Quách Thải Hà. Lưu Ỷ Nguyệt từ từ xoay người, bà đứng cách cô vài bước, khóc không thành tiếng. Thì ra, bà vốn đã ở đây, nói vậy, những gì cô nói bà đều nghe thấy hết.
“Xin bà lần sau đừng đến tìm tôi, xin bà đừng lấy cớ đến thăm bé, xin bà coi như chưa từng gặp tôi. Hãy giống như hơn hai mươi năm trước, xin bà rời xa tôi!” Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi nói. Tại sao cô lại độc ác như vậy, vì trái tim cô bị thương nặng quá rồi!
Quách Thải Hà khóc ngã vào lòng Lâm Đức Minh, hai mắt đẫm lệ, trong đầu chỉ còn hình ảnh con gái dứa khoát bỏ đi, “Ỷ Nguyệt! Ỷ Nguyệt! Con gái!….”
Ngày lại ngày…
Người ta từng nói bảy ngồi tám đi, bé hơn tám tháng tuổi đã có thể ngồi trên giường biểu diễn sở trường của mình. Lâm Tây Canh cố ý đẩy ngã bé, sau đó thấy bé cắm cúi đứng lên, tươi cười nhìn anh, chờ bị đẩy ngã tiếp. Bé cười tươi, để lộ mấy chiếc răng sữa, rất giống một con thỏ con.
“Ha ha…” Lâm Tây Canh trêu đùa với con gái, cười rộ lên, “Xem con này! Đầy miệng nước miếng, nước miếng ngốc!” Anh lấy khăn mềm, lau nước miếng dính trên cằm con.
“Đi nào, con yêu!” Lưu Ỷ Nguyệt đi đến, ôm con dậy.
“Đi đâu?” Lâm Tây Canh thấy Lưu Ỷ Nguyệt đội mũ cho con, ngạc nhiên hỏi.
“Bế con ra ngoài phơi nắng.” Lưu Ỷ Nguyệt vừa nói vừa ôm con ra cửa.
“Anh cũng đi!” Lâm Tây Canh vội vàng chạy theo, hiếm khi mới có cơ hội một nhà ba người đi chơi như vậy.
“Anh không ở lại với người nhà à?” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ hỏi. Lần này không ngờ Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân vốn đã lâu không về lại đến cùng Lâm Tây Canh.
“Họ nói chuyện với bà trong phòng, anh đi cùng em và con.” Lâm Tây Canh đẩy gọng kính, cười híp mắt.
“Thần thần bí bí!” Lưu Ỷ Nguyệt khẽ than thở. Lâm Đông Dương và Khương Tố Trân vừa đến đã vào phòng bà nội, không biết đang bàn bạc đại sự gì.
Hai người vừa bước khỏi cổng, đột nhiên bị bác gọi lại, “Tây Canh, đợi đã! Bà nội gọi cháu vào!” Bác tươi cười vẫy tay với Lâm Tây Canh.
“Anh đi một chút, lát nữa sẽ tìm em và con. Ngoan nhé, con yêu!” Lâm Tây Canh dừng chân, xoa xoa gương mặt con gái, nói.