Edit: Thiên Di
Beta: Lee
“Cô tỉnh rồi.”
Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, một phu nhân hiền hậu đi vào. Bà chừng sáu mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, vui vẻ. Lưu Ỷ Nguyệt khẽ nhíu mày, người này cô không biết. Bà thấy Lưu Ỷ Nguyệt nhăn mày lại, ý cười càng sâu, “Cháu không biết tôi đâu. Tôi họ Lý, Tây Canh gọi là bác.” Nói xong, bà đi đến trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt.
Bà họ Lý, gần như không còn ai nhớ tên bà. Mẹ bà là bảo mẫu ở Lâm gia, cả đời hầu hạ lão phu nhân Triệu Uyển Nghi. Bà không kết hôn, không có con cái, Triệu Uyển Nghi thương bà lẻ loi hiu quạnh, giữ bà ở lại Lâm gia giúp việc. Khi đó không hề có quan hệ chủ tớ, bởi vì bà lớn hơn Lâm Đông Dương vài tuổi, vì thế Triệu Uyển Nghi bảo Lâm Tây Canh gọi bà là bác. Những chuyện này về sau Lưu Ỷ Nguyệt mới biết.
Lưu Ỷ Nguyệt nghe bà nhắc đến Lâm Tây Canh, lập tức đề phòng ra mặt.
“Cháu cũng gọi tôi là bác đi, tôi gọi cháu là Ỷ Nguyệt, được chứ?” Bà tự quyết định, giống như Lưu Ỷ Nguyệt không hề tồn tại. Bà cô ngồi xuống, lấy quả táo ra, chậm rãi gọt.
Lưu Ỷ Nguyệt chăm chú nhìn động tác của bà, con dao trong tay bà nhẹ nhàng lướt đi, vỏ từ từ tách ra khỏi quả táo lại không hề bị đứt. Lưu Ỷ Nguyệt chỉ nghe thấy chuyện này lúc còn đi học, năm đó ở Thượng Hải nghe nói có người tên Đỗ Nguyệt Sinh có kĩ thuật gọt trái cây rất tuyệt, đến hôm nay được tận mắt nhìn thấy, không khỏi ngạc nhiên.
“Lại đây, ăn miếng táo.Táo rất tốt cho phụ nữ có thai.” Bà cô đưa một miếng táo cho Lưu Ỷ Nguyệt, nói.
“. . . . . .” Lưu Ỷ Nguyệt thầm nghĩ, có lẽ thuốc mê còn chưa hết tác dụng, hoặc là cô gặp ảo giác. Mang thai? Là ai mang thai, con cô đã không còn nữa!
“Đứa bé vẫn còn, cháu yên tâm ăn đi. Cố gắng tẩm bổ, sinh một đứa trẻ béo khỏe!” Bà đưa miếng táo đến gần Lưu Ỷ Nguyệt hơn, lại nói.
Lúc này, Lưu Ỷ Nguyệt mới nhận lấy miếng táo, không phải cô nghe lời bà, mà là cô đã lấy lại được bình tĩnh. Mặc kệ thế nào, thân thể là của cô. Lưu Ỷ Nguyệt ăn một mạch hết quả táo, giống như mới bị bỏ đói một thời gian dài.
Cánh cửa lại bị đẩy ra, một bà lão tươi cười chống gậy đi đến. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn ra là một bà lão phúc hậu, mái tóc hoa râm, có lẽ cuộc sống an nhàn nên gương mặt chỉ có vài nếp nhăn.
“Ôi, thật đáng thương, sao lại gầy như vậy! Thằng nhóc này, không ra thể thống gì!” Lão phu nhân vuốt tóc Lưu Ỷ Nguyệt, không ngừng cằn nhằn. Lưu Ỷ Nguyệt có lẽ hiểu được, người này chính là bà nội mà Lâm Tây Canh vẫn hay nhắc tới, Triệu Uyển Nghi.
Nhưng Triệu Uyển Nghi làm sao biết Lưu Ỷ Nguyệt? Lại sao biết cô mang thai?
Chuyện này phải nói từ khi Nhị Hắc rời khỏi phòng bệnh…
Nhị Hắc biết cậu không thể chống lại Lâm Tây Canh, cậu chỉ là chồng trên danh nghĩa của Lưu Ỷ Nguyệt, bất kể mặt nào cũng không thể đấu lại Lâm Tây Canh. Cậu chỉ có thể nghĩ đến một người, Hạ Dương.
“Anh ta không cần đứa bé, còn nói đứa bé là con riêng!” Nhị Hắc ngồi đối diện Hạ Dương, lẩm bẩm.
“Không ngờ anh ta lại hận tôi như vậy!” Hạ Dương nói thầm. Có lẽ trong mắt Lâm Tây Canh, đứa bé cũng như Hạ Dương.
“Anh mau nghĩ cách đi, chẳng lẽ để anh ta vứt bỏ đứa bé như thế sao?” Nhị Hắc giương cổ quát.
“Đương nhiên không thể, yên tâm, việc này không đơn giản như vậy. Anh ta muốn không cần là được sao? Nghĩ không ai có thể ngăn anh ta lại sao?” Hạ Dương vừa trả lời vừa âm thầm tính toán.
Anh không do dự nghĩ đến Triệu Uyển Nghi, lúc này, chỉ có bà mới có khả năng ngăn cơn sóng thần này lại. Nghĩ là làm, anh vội vàng gọi điện cho Triệu Uyển Nghi đang ở Phong Đình. Nghe tin Lâm Tay Canh có con, bà liền vứt bỏ mọi việc ở nhà, lập tức chạy đến bệnh viện. Lưu Ỷ Nguyệt mơ mơ màng màng được đưa về phòng bệnh, đứa nhỏ được cứu như thế đó!
“Bà là bà nội của Tây Canh.” Triệu Uyển Nghi ngồi xuống ghế, cười tủm tỉm nhìn Lưu Ỷ Nguyệt.
Quả nhiên là vậy, Lưu Ỷ Nguyệt thầm nghĩ. Bất giác nhớ lại khoảnh khắc nằm trên bàn phẫu thuật, cô không khỏi rùng mình. Khi ấy không khiếp sợ là bởi vì chưa trải qua, lúc này nghĩ lại, mới thấy thế sự khó lường, lòng người hiểm ác, thiện ác khó phân, người đến rồi đi chỉ như cơn gió. Cuộc đời này cô nhất định cô độc, nhất định phải giãy dụa trong nghịch cảnh, không thể tin tưởng ai.
Triệu Uyển Nghi nghĩ rằng Lưu Ỷ Nguyệt là bị dọa đến choáng váng, “Cháu đừng sợ, thằng nhóc kia không dám… đối xử với cháu như thế nữa đâu! Chuyện này để bà lo.”
Lưu Ỷ Nguyệt thẫn thờ nhìn Triệu Uyển Nghi, đột nhiên cảm thấy buồn cười. Bọn họ ai cũng muốn lo chuyện của cô, vậy cô làm gì? Hóa ra cô không hề tồn tại, con là của cô, nhưng vận mệnh đứa nhỏ lại nằm trong tay người khác. Đầu tiên là Lâm Tây Canh, bây giờ lại là Triệu Uyển Nghi.
Khi cô chuẩn bị mất đi tất cả, đột nhiên có người đến nói với cô, cô có thể làm lại từ đầu, nhưng cô không hề vui mừng, mà chỉ có nỗi đau tột cùng. Số mệnh không nằm trong tay cô, chi bằng buông xuôi thì hơn! Cô mệt mỏi quay đầu đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, tự nhủ “im lặng là vàng”.
Triệu Uyển Nghi mỉm cười nhìn cô gái trước mặt, không khóc lóc, không kể lể, thậm chí còn lười phản ứng. Bà biết, cô gái này chính là một phần của Lâm gia.
Bà bác ở lại bệnh viện, nhiệm vụ chính là chăm sóc Lưu Ỷ Nguyệt cho đến khi cô hoàn toàn khỏe mạnh. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn im lặng như trước, để mặc hai người già quyết định. Triệu Uyển Nghi ở lại một chút rồi đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại Lưu Ỷ Nguyệt cùng bác.
Triệu Uyển Nghi về nhà con trai. Ba người chỉnh tề ngồi chờ bà giáo huấn.
Bà nghiêm khắc nhìn con dâu Khương Tố Trân đầu tiên, “Tố Trân, con có biết chuyện này hay không?”
Khương Tố Trân ngẩng mặt nhìn mẹ, bắt gặp ánh mắt dữ dằn của bà, vội vàng cúi đầu, “Mẹ, con thật sự không biết! Mẹ cũng biết con ít khi ra khỏi nhà ma!” Bà lễ phép trả lời.
“Không ra khỏi nhà? Có rất nhiều chuyện không cần ra khỏi nhà cũng biết. Mẹ không ngờ con vẫn cố chấp như vậy. Trước đây đã thế, bây giờ vẫn không chịu thay đổi. Không biết mẹ nên khen con hay là mắng con nữa. Con nữa! Cũng không biết sao?” Triệu Uyển Nghi chuyển sang chất vấn Lâm Đông Dương.
“. . . . . . Mẹ.” Lâm Đông Dương yếu ớt trả lời, chuyện gì cũng không thoát khỏi mắt bà, ông còn biết giải thích thế nào nữa!
“Người ta nói con hư tại cha tại mẹ, có sai bao giờ. Anh chị, một giả điếc, một vờ câm, thiếu chút nữa hại chết một đứa nhỏ, đó là huyết thống Lâm gia, anh chị nhẫn tâm thế sao?” Nói xong, Triệu Uyển Nghi giận dữ gõ cây gậy trên mặt đất.
“Về phần cháu! Cũng không tới phiên bà đến dạy, bà không dạy con tốt, sao có thể nói cháu.” Triệu Uyển Nghi đem mũi nhọn chỉ vào Lâm Tây Canh. “Cháu còn nói cái gì? Con riêng? Ai là con riêng? Về sau từ này không được phép xuất hiện ở Lâm gia.”
Ba người bị Triệu Uyển Nghi giáo huấn không dám thở mạnh. Triệu Uyển Nghi nhìn qua từng người, lại nói, “Các người không nuôi đứa bé kia, tôi mang đi. Chờ sức khỏe con bé ổn đinh hơn, sẽ cùng tôi quay về Phong Đình, không ở nơi này làm chướng mắt các người, các người thích dày vò nhau như thế nào thì tùy.”
Nói xong, Triệu Uyển Nghi chậm rãi đứng lên, “Tố Trân, tôi phải ở lại đây vài ngày, không biết có chỗ nào cho tôi ở lại không?”
“Mẹ! Sao mẹ lại nói thế? Con chuẩn bị cẩn thận cả rồi!.” Khương Tố Trân vội vàng đứng lên, tay chân luống cuống.
“Vậy dẫn tôi đi!” Triệu Uyển Nghi nhìn Khương Tố Trân nói.
Hai người vào phòng, Triệu Uyển Nghi giả vờ tự nói, “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, chính mình cũng vui vẻ hơn!”
“Mẹ!” Khương Tố Trân ra vẻ đáng thương, Triệu Uyển Nghi thấy vậy không khỏi thở dài.
“Mẹ cũng là đàn bà, mẹ biết con có nỗi khổ riêng. Nhưng mà, chuyện đó có thể thay đổi sao? Nếu biết rõ không thể thay đổi, thì nên chấp nhận con ạ!” Triệu Uyển Nghi trầm giọng nói.
“Mẹ, nhưng chuyện này. . . . .” Khương Tố Trân ấp a ấp úng, muốn nói lại không dám nói.
“Dù sao đứa nhỏ cũng là một sinh mệnh, là cháu nội của con, con thật sự có thể nhẫn tâm sao? Con không sợ bị báo ứng sao?” Triệu Uyển Nghi chất vấn.
“Nhưng cô gái kia lai lịch không rõ, môn không đăng hộ không đối.”
“Không ngờ, con còn cố chấp, cổ hủ hơn mẹ, khó trách Tây Canh nó. . . Thôi! Phải nói gì mẹ cũng nói hết rồi, người mẹ sẽ dẫn đi. Haizzz, lại nên tội! Con ra ngoài đi, mẹ muốn nghỉ ngơi.” Triệu Uyển Nghi phất tay, quay đầu không thèm nhìn con dâu.
Triệu Uyển Nghi tay chống gậy đứng trong bóng tối, Trương Uẩn Hoa ba mươi năm trước bà vẫn còn khắc sâu trong trí nhớ, Lưu Ỷ Nguyệt lại tựa như người phụ nữ đó. Bà khẽ thở dài, vòng tuần hoàn này bao giờ mới kết thúc đây?
Lâm Tây Canh vừa bước vào, liền thấy bóng lưng buồn bã của bà nội. Bóng lưng ấy từng rất mạnh mẽ, lúc này, xem ra đã có phần mệt mỏi.
“Bà nội!” Anh gọi một tiếng. Triệu Uyển Nghi quay đầu lại nhìn anh, đây là cháu nội mà bà rất tự hào.
“Vào đi.” Triệu Uyển Nghi ngoắc tay, “Ngồi xuống!” Bà lại vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, Lâm Tây Canh bước đến ngồi xuống. “Bao lâu rồi chưa ngồi cạnh bà nói chuyện?” Triệu Uyển Nghi cười hiền hậu.
“Bà ở bệnh viện một buổi chiều, con bé một chữ cũng không nói, ngay cả gọi cũng không gọi bà một tiếng.” Triệu Uyển Nghi bắt đầu nói.
“Bà biết con bé không phải không tôn trọng bà. Mà là không biết gọi bà thế nào, là con bé là sợ hãi.” Triệu Uyển Nghi nhìn chằm chằm vào ánh mắt Lâm Tây Canh chậm rãi nói, “Hơn nữa, con bé cũng thật nghe lời, bảo gì cũng đồng ý!”
“Tây Canh, bà biết hôn nhân của cha mẹ cháu khiến cho cháu không thoải mái. Nhưng rốt cuộc cháu có biết ai đúng ai sai không?” Triệu Uyển Nghi hỏi.
“. . . . . .” Lâm Tây Canh không biết nói gì.
“Hôn nhân không có đúng sai, không đơn giản như phép tính 1+1, không phải đen thì nhất định là đen, trắng nhất định là trắng. Bởi vì chuyện mà thế gian không thể nào nói rõ nhất chính là tình yêu nam nữ. Cha của cháu dĩ nhiên có sai, nhưng mẹ cháu cũng không phải không có một phần trách nhiệm. Không phải bà bao che cho con trai. Cháu cũng trưởng thành rồi, ít nhiều cũng phải hiểu được!”
Từ đầu đến cuối, Lâm Tây Canh không nói lời nào. Chính lúc này, anh mới nghĩ kĩ lại những chuyện trước đây, về cuộc hôn nhân của cha mẹ, về nỗi bất công của anh.
“Cháu cũng nên đi thămcon bé một chút. Theo bà, cháu không nên gặp trực tiếp, bà nghĩ con bé không muốn nhìn thấy cháu. Đợi tình trạng ổn định, bà sẽ mang con bé đi. Về phần tương lai, sau này rồi nói.” Cuối cùng, Triệu Uyển Nghi nói.
Lâm Tây Canh vẫn đi, khi màn đêm yên tĩnh buông xuống, anh bước vào bệnh viện. Lưu Ỷ Nguyệt và bác đều đã ngủ say. Đôi mày cô khẽ nhíu lại, tay đặt ở bụng, như là bảo vệ đứa bé trong bụng. Cô thật sự sợ hãi, trái tim Lâm Tây Canh bỗng thắt lại.
Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên bừng tỉnh, mở to mắt, trước mặt rõ ràng có một người đang đứng. Cô với tay bật đèn đầu giường, bóng người đó chính là Lâm Tây Canh. Cô ngồi dậy, mím môi nhìn anh, không biết mục đích của anh là gì.
Lâm Tây Canh ngồi xuống, ngọn đèn soi rõ khuôn mặt, từng đường nét hoàn hảo.
[Tạm biệt, giấc mơ tôi!
Tôi có điều muốn nói, nhưng giờ phút này không phải là thời điểm thích hợp.
Bất kì ai hiểu rõ hay lên tiếng, chính là một dịp thích hợp..
Về phần nó có ý nghĩa gì, tôi phải giữ lại cho mình, cho đến phút cuối cùng. ] (*)
Lưu Ỷ Nguyệt nghĩ thầm, khi nào mới là dịp thích hợp, thời điểm thích hợp? Cuối cùng – khái niệm này rộng lớn quá! Nhưng khi nào cô mới đi đến đó đây?
(*) một bài thơ tiếng trung, tựa đề là “Tạm biệt, giấc mơ tôi!”