Từ hôm đó, Ngô Nhân Kì rất hay xuất hiện ở Lâm thị. Quần áo lộng lẫy, trang sức tinh xảo, ăn nói khéo léo, hiển nhiên là nữ chủ nhân tương lai của Lâm thị. Cô vừa bước vào đại sảnh, nhân viên tiếp tân đã đứng cả lên, “Ngô tiểu thư!”
“Xin chào! Ngại quá, lại quấy rầy moị người. Đây là một chút lòng thành, mọi người nếm thử một chút!” Ngô Nhân Kì cười ngây thơ, lấy từ túi ra một hộp sô cô la cho nhân viên tiếp tân.
“Cám ơn, Ngô tiểu thư! Chúng tôi mới ngại, để tiểu thư thường xuyên mời khách như thế.” Nhân viên tiếp tân vừa nhận vừa nói.
“Không có gì! Mấy chị làm việc tiếp đi, em đi lên trên trước!” Ngô Nhân Kì vẫy tay, nghe rõ những tiếng thì thầm bên cạnh.
“Ôi! Thật tốt số! Đúng là vừa xinh đẹp, vừa có tiền.”
“Tôi thấy Lâm tổng mới thật sự tốt số, được cả người lẫn của, sau này Ngô thị còn không phải Lâm thị sao?”
“…”
Ngô Nhân Kì bước vào thang máy, vẻ mặt có chút đăm chiêu. Người khác đều nói cô tốt số, chỉ mình cô mới biết, nội tâm mình hoàn toàn không được như vỏ bọc chói lọi ấy. “Được cả người lẫn của? Ngô thị, Lâm thị, Lâm Tây Canh, tôi thật muốn xem anh sẽ chọn cái gì? Tiền đồ như gấm thêu hoa hay tình yêu như trăng trong nước?” Ngô Nhân Kì lẩm bẩm, “Tôi sẽ không cho anh ngồi hưởng tề nhân chi phúc.”
Ra khỏi thang máy, Ngô Nhân Kì liền nhìn thấy nơi trước đây cô rất ít tới, dạo này lại thành khách quen. Trước đây cô luôn sợ Lâm Tây Canh mất hứng, sợ đánh mất hình tượng trước mặt Lâm Tây Canh, thế nên lúc nào cũng nhìn sắc mặt anh mà sống, lên xuống theo tâm trạng thất thường của anh. Lúc này Ngô Nhân Kì mới phát hiện, trước đây mình nực cười đến mức nào, chẳng trách Lâm Tây Canh không yêu cô, ngay cả chính cô cũng khinh bỉ Ngô Nhân Kì của quá khứ. Người không tự yêu mình sao khiến người khác yêu mình được. Ngô Nhân Kì quyết định, cô sẽ không yêu ai nữa, bù lại, sẽ yêu bản thân nhiều hơn một chút.
Cô hiện tại, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ra về tự nhiên, ai cũng không có quyền ngăn cản, ngay cả Lâm Tây Canh cũng không được.
“Thư kí Lưu!” Khi Lưu Ỷ Nguyệt còn chưa mở miệng, Ngô Nhân Kì đã chào hỏi trước.
“Ngô tiểu thư!” Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, không khỏi thầm nghĩ, gần đây, mỗi lần cô ấy tới không khí lại thật khó chịu.
“Anh Tây Canh ở đây chứ? Em tự vào.” Còn chưa hỏi xong, Ngô Nhân Kì đã đi đến, không thèm gõ cửa, mà trực tiếp mở cửa đi vào, không cho Lưu Ỷ Nguyệt cơ hội ngăn cản. Lưu Ỷ Nguyệt nhíu mày, cô ấy đã thay đổi, thậm chí thay đổi rất nhiều.
“Anh Tây Canh.” Ngô Nhân Kì vẫn cười rạng rỡ, ngây thơ như trước. Cô đi vào văn phòng, quả nhiên thấy vẻ mặt hờ hững của Lâm Tây Canh.
“Việc gì vậy? Kì Kì!” Lâm Tây Canh âm thầm thở dài, gần đây Ngô Nhân Kì rất hay ghé thăm văn phòng anh, đều là chút việc vặt, nhưng dường như cô gái nhỏ này không quyết định được. Có lẽ anh cảm thấy tội lỗi, nên mới cố gắng chiều chuộng cô như thế.
“Cũng không có việc gì lớn lắm, chỉ là về phần khách sạn có một số việc cần bàn bạc với anh một chút. Còn nữa, ảnh viện gọi điện tới, nói có thể lấy ảnh, em muốn hỏi anh khi nào anh có thời gian thôi.” Ngô Nhân Kì nhẹ nhàng nói.
“Chuyện khách sạn em quyết định là được rồi. Còn ảnh thì họ không thể mang đến sao? Trực tiếp đưa đến nhà mới là tốt nhất.” Lâm Tây Canh trả lời.
“Có thể thì có thể, nhưng em muốn tự mình đi lấy, chưa vừa ý chỗ nào còn có thể sửa. Anh có thời gian không? Anh Tây Canh.” Ngô Nhân Kì lập tức phủ định quyết định của Lâm Tây Canh. Nếu là trước đây, nhất định cô sẽ làm theo ý anh, nhưng hiện tại, cô sẽ không tiếp tục như thế nữa. Cô phải là Ngô Nhân Kì, chứ không phải Ngô Nhân Kì của Lâm Tây Canh.
“Thật xin lỗi! Kì Kì, anh thật sự không có thời gian. Nếu không, tự em đi đi!” Lâm Tây Canh cau mày, rõ ràng có điểm không hợp lý, nhưng nhất thời không nói lên lời.
“Thật là!” Ngô Nhân Kì giả bộ giận dỗi, chu miệng nói, vừa lúc thấy Lưu Ỷ Nguyệt đang bưng trà vào, ánh mắt cô chợt lóe lên, “Thư kí Lưu! Cuối tuần này chị có rảnh không?” Cô hỏi.
“Hả? Có! Có việc gì sao? Ngô tiểu thư.” Lưu Ỷ Nguyệt hỏi.
“Là thế này, em muốn tìm một người đi lấy ảnh cưới với em. Anh Tây Canh không rảnh, chị đi cùng em được không?” Ngô Nhân Kì cười nói với Lưu Ỷ Nguyệt, ánh mắt không bỏ sót thoáng suy tư trên mặt cô.
“Tôi? Hình như không thích hợp?” Lưu Ỷ Nguyệt cười gượng.
“Có gì không thích hợp đâu, em không có chị em gái, chị đi cùng giúp em yên tâm hơn. Đi mà! Chị Ỷ Nguyệt, được không?” Ngô Nhân Kì ra vẻ nũng nịu, lắc lắc cánh tay Lưu Ỷ Nguyệt. Lưu Ỷ Nguyệt bất đắc dĩ gật đầu. “Cám ơn chị! Chị ở đâu? Em đến đón chị.” Ngô Nhân Kì vui mừng nói.
“Không cần, tôi tự đi được rồi! Cô nói địa chỉ đi, tôi chờ cô ở đó.”
“Được!”
Lâm Tây Canh bị gạt sang một bên, đột nhiên có một dự cảm chẳng lành. Nhưng rốt cuộc không hợp lý ở đâu? Nhất thời anh không thể nghĩ ra.
Cuối tuần, Lưu Ỷ Nguyệt đúng giờ đứng trước cửa ảnh viện đợi Ngô Nhân Kì. Đây là một ảnh viện cao cấp trong vùng, có thể tiêu tiền ở đây cô dâu chú rể không phú cũng quý. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn áo cưới trên ma nơ canh, ren đính kim cương rực rỡ. Nhưng ánh mắt ma nơ canh thật trống rỗng, giống như tâm trạng cô lúc này vậy.
Xe Ngô Nhân Kì đỗ ở bãi đất trống trước cửa ảnh viện, cô nhìn cách ăn mặc tùy tiện của Lưu Ỷ Nguyệt, lại nhìn quần áo trên người mình, âm thầm cười lạnh.
“Thư kí Lưu, ngại quá! Khiến chị đợi lâu, tắc đường.” Ngô Nhân Kì đi đến trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt, ra vẻ có lỗi nói. Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu, “Không sao! Tôi cũng mới đến một lát thôi. Chúng ta vào thôi!”. Cô chỉ mong khoảng thời gian này trôi qua nhanh một chút.
Hai người đi vào ảnh viện, phục vụ lập tức nhận ra Ngô Nhân Kì, ân cần tiếp đón hai người. Mọi thứ đều đã chuẩn bị cẩn thận, chỉ đợi Ngô Nhân Kì kiểm tra.
Ngô Nhân Kì mở tập ảnh ra, không nhanh không chậm lật một trang, thật ra cô không xem, mục đích chính chỉ để người bên cạnh xem mà thôi. “Thư kí Lưu, hôm chụp ảnh quả thật ồn ào. Chiếc áo cưới này là mẹ chồng em chọn, mẹ em lại không thích, còn ghen với bà ấy, chị nói có buồn cười không chứ?” Cô che miệng, cười khẽ.
Ngô Nhân Kì vừa nói, vừa cố ý đưa tập ảnh đến trước mặt Lưu Ỷ Nguyệt, chỉ chỉ vào áo cưới trên người mình. Lưu Ỷ Nguyệt không thể không nhìn. Chiếc áo cưới kia quả thật không hợp với phong cách của Ngô Nhân Kì, nhưng cô ấy nói mẹ chồng thích, hẳn là mẹ Lâm Tây Canh. Trái tim Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên thắt lại, hiểu ra mẹ chồng Ngô Nhân Kì yêu chiều cô đến mức nào. Lúc này, nụ cười thản nhiên trên mặt cô có một tia hoảng hốt.
Ngô Nhân Kì thỏa mãn nhìn chút thay đổi nhỏ ấy của Lưu Ỷ Nguyệt. Đối với phụ nữ, cho dù họ ở cạnh người đàn ông với mục đích gì, cho dù họ ra vẻ không quan tâm, nhưng khi thấy ảnh cưới của người đàn ông đó với người khác, thì phản ứng như vậy là hoàn toàn bình thường. “Lưu Ỷ Nguyệt! Tôi sẽ từ từ xem, người luôn ở bên cô, cuối cùng lại kết hôn với người phụ nữ khác, cô có thể chịu được sao? Cô còn có thể chịu được bao lâu? Hai người còn có thể chịu được bao lâu? Tôi còn muốn chịu đựng bao lâu?”
Lấy ảnh cưới xong, Ngô Nhân Kì lại tiến thêm một bước. Cô nói với Lưu Ỷ Nguyệt, “Chị Ỷ Nguyệt, có thể giúp em một việc được không?”
Lưu Ỷ Nguyệt bị cô gọi một tiếng “chị” lập tức choáng váng, “Việc gì vậy?”
“Đến nhà mới tư vấn giúp em, xem treo ảnh ở đâu là hợp lý?” Ngô Nhân Kì vừa túm cánh tay Lưu Ỷ Nguyệt vừa nói. Cho dù Lưu Ỷ Nguyệt ngàn vạn lần không muốn cũng không có cách nào từ chối, chỉ có thể bị Ngô Nhân Kì kéo lên xe. Thấy vẻ mặt mất tự nhiên và hành động cứng nhắc của Lưu Ỷ Nguyệt, Ngô Nhân Kì vô cùng hả lòng hả dạ.
Tới nhà mới, Ngô Nhân Kì cẩm bức ảnh lớn nhất, khoa tay múa chân, “Chị Ỷ Nguyệt, theo chị nên treo ở phòng khách hay phòng ngủ thì tốt?”
“Tùy đi, cô thích là được rồi!” Lưu Ỷ Nguyệt miễn cưỡng trả lời.
“Em không quyết định được, vừa muốn đặt ở phòng khách vừa muốn đặt ở phòng ngủ, rốt cuộc chỗ nào tốt hơn?” Ngô Nhân Kì ra vẻ khó xử.
Lưu Ỷ Nguyệt mệt mỏi nhìn Lâm Tây Canh trong ảnh, dáng người cao lớn, lễ phục trắng phẳng phiu, khiến anh càng thêm phần phóng khoáng, anh tuấn.
“Chị Ỷ Nguyệt, anh Tây Canh đẹp trai nhỉ?” Ngô Nhân Kì nhìn Lưu Ỷ Nguyệt đang ngẩn ngơ, nói.
“Hả?” Lưu Ỷ Nguyệt sực tỉnh, Ngô Nhân Kì cười rộ lên.
Cô lập tức dừng cười, nhìn chằm chằm Lưu Ỷ Nguyệt, nghiêm túc nói, “Nói thật, em rất sợ anh Tây Canh sẽ bị cướp mất, thật đấy!” Lưu Ỷ Nguyệt không biết nói gì. Cô nhìn Ngô Nhân Kì, bắt gặp ánh mắt sắc bén, cô khẽ nhíu mày, hình như Ngô Nhân Kì đang nhằm vào cô. Nhưng chỉ một giây sau, Ngô Nhân Kì lại đắc ý nói, “Có điều, em không hề lo lắng. Anh Tây Canh cần em, không chỉ em còn có tài sản của em, chỉ có như vậy, anh ấy mới có thể ổn định vị trí ở Lâm thị.”
“Chị biết vì sao em yêu anh Tây Canh không? Bởi vì anh ấy biết chính mình cần gì, không cần gì, một khi anh ấy đã quyết định thì sẽ không thay đổi. Không phải phụ nữ đều thích đàn ông như thế sao?” Ngô Nhân Kì chậm rãi nói, ánh mắt không buông tha đối phương. Lưu Ỷ Nguyệt mím môi, nhìn qua có vẻ bình tĩnh lạ thường, như tay cô đang nắm chặt, sống lưng thẳng tắp, như chiếc lá mùa đông rơi khỏi cây, vô cùng ảm đạm. Nhìn thấy bộ dáng Lưu Ỷ Nguyệt như vậy, trong lòng Ngô Nhân Kì vô cùng sảng khoái.
Tiếng di động đột nhiên vang lên, phá tan bầu không khí nặng nề. Lưu Ỷ Nguyệt lấy di động ra, là Lâm Tây Canh. Cô chậm rãi đi đến một góc phòng khách, liếc mắt nhìn Ngô Nhân Kì, “Alo”, cô nhẹ nhàng nói.
“Ỷ Nguyệt!”
“Dạ!”
Ngô Nhân Kì cười khoát tay, khẽ nói với Lưu Ỷ Nguyệt, “Em vào trong, chị cứ tự nhiên.” Nói xong, cô lánh vào phòng ngủ.
“Sao anh lại gọi?” Lưu Ỷ Nguyệt cố gắng trấn tĩnh trái tim đập loạn nhịp.
“Còn chưa xong sao?” Lâm Tây Canh hỏi.
“Em đang ở tòa nhà Hoa Uy.” Lưu Ỷ Nguyệt bình tĩnh nói, nhà mới của anh và Ngô Nhân Kì ở đây, chắc hẳn anh biết chỗ này.
Ngô Nhân Kì đi vào phòng ngủ, ngồi xuống mép giường, cô lấy điện thoại, gọi cho Lâm Tây Canh, “Số điện thoại quý khách vừa gọi đang trong một cuộc gọi khác, xin quý khách vui lòng gọi lại trong giây lát.” Trong di động truyền ra âm thanh máy móc.
“Ha ha.” Ngô Nhân Kì vừa cười vừa lắc đầu, “Lưu Ỷ Nguyệt, rút cuộc cô có điểm nào tốt? Đáng để Lâm Tây Canh sốt ruột như vậy sao?” Cô thì thào tự nói.
Khi Ngô Nhân Kì ra khỏi phòng ngủ, Lưu Ỷ Nguyệt đã nói chuyện xong.
“Chị Ỷ Nguyệt, chúng ta đi thôi!”
“Được!”
Trong thang máy, hai người đứng cạnh nhau, bốn bức tường kim loại sáng bóng soi rõ hai người, một trẻ trung xinh đẹp, một chính chắn trang nhã. Mỗi người một tâm sự.
“Chị Ỷ Nguyệt, em phải cảm ơn chị! Nhờ chị em không sợ nữa, chị giúp em hết chứng sợ hãi tiền hôn nhân, còn dạy em sau này phải đi thế nào. Thật sự cảm ơn chị!”
Khi thang máy đi đến tầng một, Ngô Nhân Kì nghiêm túc nói.
Lưu Ỷ Nguyệt không thể không nhìn Ngô Nhân Kì, lời cô nói rốt cuộc có ý gì?
*Tề nhân chi phúc: ý là phúc của người đàn ông khi vẫn được nhiều phụ nữ yêu và chấp nhân cho dù anh ta đã có vợ.