“Kì Kì còn trẻ, nhiều khi làm việc thiếu suy nghĩ, cô đừng so đo với cô ấy.” Lâm Tây Canh nói.
Lưu Ỷ Nguyệt cười lãnh đạm, “Tôi so đo gì chứ, sao tôi có thể tính toán với một cô gái tốt bụng như thế được?”
“Không phải cô vừa nói với tôi đó sao?” Lâm Tây Canh hỏi.
“Gì? Có sao không? Tôi không hợp ở đây, anh không cần nhắc nhở, tôi cũng không muốn Ngô tiểu thư cảm thấy có lỗi, có cần rõ ràng quá không?” Lưu Ỷ Nguyệt châm chọc.
Lâm Tây Canh trầm mặc một lát, “Cần! Chủ ý của Kì Kì không xấu, nhưng phải biết nói như thế nào, người không nên ở cùng thì tốt nhất không nên ở cùng, nếu không tất cả mọi người đều không được tự nhiên.” Anh nói, nói xong liền cảm thấy Lưu Ỷ Nguyệt biến sắc, mới đây còn tươi cười mà lúc này đã trừng mắt nhìn anh.
“Cám ơn Lâm tổng đã nhắc nhở, tôi hiểu rồi. Xin lỗi đã khiến anh mất tự nhiên. Tôi đi ngay!” Nói xong, Lưu Ỷ Nguyệt quay người, sải bước ra ngoài, không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa. Dù sao nhiệm vụ đánh lạc hướng của cô cũng sắp hoàn thành, rút lui lúc này cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Lâm Tây Canh ngây ngốc vài giây, sau đó lập tức hối hận. Vì sao anh lại có thể nói những lời khiến cô tổn thương, nói xong chính mình có vui vẻ chút nào không? Hình như không, mà ngược lại là vô cùng khó chịu. Anh vội vàng chạy theo Lưu Ỷ Nguyệt.
Ngoài hội trường, gió bắc thổi mạnh, mặt như sắp đóng băng, Lưu Ỷ Nguyệt đưa tay lau, là nước mắt. Cô vẫy tay, định gọi một chiếc taxi về nhà.
“Lưu Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh vừa nhìn thấy cô, vội vàng kéo tay cô lại, không kìm được gọi to.
Lưu Ỷ Nguyệt như không nghe thấy gì, trong đầu lúc này đều là vẻ mặt đùa cợt và lời nói khi nãy của Lâm Tây Canh.
“Lưu Ỷ Nguyệt!” Lâm Tây Canh thở hồng hộc, kéo tay cô xuống, nhìn cô, thấy hàng nước mắt lăn dài trên mặt, “Tôi tiễn cô.” Anh nói.
“Không cần, tôi tự biết đường về nhà.” Lưu Ỷ Nguyệt lại đưa tay lau nước mắt, mệt mỏi quá, cô không muốn anh chứng kiến sự yếu đuối của cô.
“Đi thôi, tôi tiễn cô.” Lâm Tây Canh vẫn kiên trì.
“Tôi nói không cần! Chỉ sợ xe của anh tôi không ngồi được! Buông ra.” Lưu Ỷ Nguyệt quát lớn, giật mạnh cánh tay, tiếc rằng nam nữ khác nhau, cố vùng vẫy thế nào cũng không thoát khỏi anh.
Lâm Tây Canh kéo Lưu Ỷ Nguyệt vào bãi đỗ xe, nhấn khóa, “Vào!” Anh ra lệnh.
Lưu Ỷ Nguyệt vẫn đứng yên trên bãi cỏ, cho dù Lâm Tây Canh lôi kéo thế nào cũng nhất định không xê dịch. Hai người cứ thế giằng co.
“Thật xin lỗi, tôi không nên nói nhũng lời đó. Lên xe trước đã, bên ngoài lạnh quá, ốm mất!” Lâm Tây Canh nhẹ nhàng nói với Lưu Ỷ Nguyệt.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, hoàn toàn thờ ơ với lời xin lỗi vừa rồi, không hề cảm động, “Anh có thể đi trước, nghèo hèn như tôi không dễ gì nhiễm bệnh.” Cô lạnh lùng châm chọc.
“Ha ha, Lưu Ỷ Nguyệt, cô nhất thiết phải cứng đầu như vậy sao?”
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn những người đi lại trên đường, hoàn toàn không để ý đến Lâm Tây Canh.
“A! Anh muốn làm gì! Buông ra! Buông!” Lưu Ỷ Nguyệt kêu to.
Lâm Tây Canh mở cửa xe, ôm Lưu Ỷ Nguyệt nhét vào trong mặc kệ cô ra sức đấm đá, “Đừng làm loạn, ngồi im! Có tin tôi trói cô lại không!” Cuối cùng anh quát. Lưu Ỷ Nguyệt bị dọa liền im bặt.
Lâm Tây Canh lên xe, trước tiên ấn khóa cửa xe lại, chỉ còn hai người trừng mắt nhìn nhau trong không gian nhỏ hẹp, tựa hồ có thể phát nổ bất cứ lúc nào.
Lưu Ỷ Nguyệt nhìn cổ tay, hơi ửng đỏ, đau nhói.
Lâm Tây Canh bình tĩnh lại một chút, nhanh chóng khởi động xe. Xe tiến ra đường lớn. Lưu Ỷ Nguyệt nhìn bền ngoài, dần phát hiện, xe đi sai hướng, “Đây không phải đường về nhà tôi!”
“Đúng! Không phải, chúng ta cần nói chuyện!” Lâm Tây Canh bình tĩnh trả lời.
Lưu Ỷ Nguyệt cười lạnh, “Nói? Không cần, căn bản chúng ra chẳng có gì để nói.”
“Vì sao?” Lâm Tây Canh nhìn ánh mắt lạnh lùng của Lưu Ỷ Nguyệt qua gương chiếu hậu.
“Giai cấp khác nhau, địa vị khác nhau, nói chuyện làm gì? Hơn nữa, giữa chúng ra có chuyện gì đáng nói sao?”
“Đương nhiên là có! Lưu Ỷ Nguyệt, cô thấy chúng ta bình thường như vậy sao?’ Lâm Tây Canh hỏi.
“Tôi không hiểu anh nói gì.” Lưu Ỷ Nguyệt lắc đầu.
“Cô hiểu! Cô thông minh như vậy sao có thể không hiểu được? Hai chúng ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới bình thường thôi sao? Tôi chỉ muốn làm rõ ràng.”
“Tôi không muốn giúp anh làm rõ. Người muốn rõ ràng là anh, không phải tôi. Đối với tôi mà nói, chỉ còn ít ngày nữa sẽ không dính dáng gì đến anh. Tôi cũng không muốn có bất kì quan hệ nào với anh. Chúng ta là người của hai thế giới, không nên tùy tiện bước chân vào thế giới của nhau.” Lưu Ỷ Nguyệt nghiến răng nghiến lợi nói, từng câu từng chữ khía sâu vào lòng Lâm Tây Canh.
Đoạn đường còn lại, anh không nói lời nào. Cô muốn không dính dáng gì đến anh, nghe những lời ấy, anh làm sao không tức giận cho được? Cô cứ như thế, tùy tiện bước vào, xáo trộn tâm trí anh, rồi nói đi là đi sao?
Lưu Ỷ Nguyệt nhận thấy xe dừng lại trên đê, kỉ niệm hôm nào như còn mới nguyên. Lâm Tây Canh ngồi yên, hai người tựa như có thể nghe rõ hô hấp của nhau.
“Nhớ không? Nơi này là cô dẫn tôi tới.” Lâm Tây Canh nhìn một bên mặt Lưu Ỷ Nguyệt, nói.
“Sao? Hoài niệm sao? Đúng thì sao? Dứt khoát đi, anh muốn nói gì?” Lưu Ỷ Nguyệt quay sang, nhìn thẳng ánh mắt sắc bén của anh, ánh mắt như muốn nhìn thấu cô. Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên trở nên cứng nhắc.
“Tôi cũng không biết mình muốn nói gì.” Lâm Tây Canh bất đắc dĩ lắc đầu, mệt mỏi nở nụ cười, “Ỷ Nguyệt! Thật xin lỗi! Lần này tôi thật lòng xin lỗi. Thật ra vừa rồi tôi không muốn nói những lời đó, nói xong tôi lập tức hối hận. Từ khi gặp cô, không hiểu sao tôi luôn làm những chuyện phải hối hận, không hề giống tôi chút nào, tôi cũng không rõ chính mình làm sao nữa.”
Trái tim Lưu Ỷ Nguyệt nảy lên, chẳng lẽ anh đang thổ lộ sao? Không! Anh kiêu ngạo như vậy. Cô âm thầm lắc đầu, mím chặt môi, không nói lời nào.
“Cô nói mọi thứ đều bình thường sao? Tôi thực sự rất căng thẳng.” Lâm Tây Canh cười, đưa tay nắm lấy bàn tay Lưu Ỷ Nguyệt. Tay anh run nhẹ, Lưu Ỷ Nguyệt trợn to mắt, muốn nói lại thôi, môi khẽ nhếch lên.
Lâm Tây Canh cúi đầu, đôi môi chỉ cách mặt cô một chút, “Không.” Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên nói, cô không tin.
Môi chạm môi, chỉ một chữ “không” không thể có trong từ điển của Lâm Tây Canh, anh càng không muốn nghe chính miệng Lưu Ỷ Nguyệt nói ra chữ ấy. Bờ môi này, đúng như anh nghĩ, thậm chí còn mềm mại hơn, quyến luyến hơn. Lâm Tây Canh kéo Lưu Ỷ Nguyệt vào lòng, hai tay vòng ra phía sau, một tay giữ chặt gáy, một tay đặt ở lưng cô, không cho cô có cơ hội phản kháng.
Đôi tay buông thõng của Lưu Ỷ Nguyệt chậm rãi nâng lên, có chút do dự, nhưng cô đánh cược, nhẹ nhàng đặt trên lưng anh. Bàn tay vừa đặt xuống, liền cảm nhận được nhiệt độ cơ thể ấm nóng. Lưu Ỷ Nguyệt nhắm mắt lại, hưởng thụ tất cả, chỉ sợ đây là một giấc mộng, đến khi tỉnh lại sẽ tiếc nuối, càng thêm chìm sâu vào nụ hôn này.
“Hô, nhanh quá!” Lâm Tây Canh vất vả buông Lưu Ỷ Nguyệt ra, hơi thở vấn vương trên gương mặt cô, ánh mắt ngượng ngùng sáng rực. Cổ áo nhàu nát của cô chính là kiệt tác của anh. Nếu ở nơi thích hợp, Lâm Tây Canh nhất định đi đến cùng.
“Hiểu rõ chưa?” Lúc Lưu Ỷ Nguyệt ổn định hô hấp mới mở lời, hỏi, “Không phải anh muốn biết rõ ràng sao? Rõ chưa?”
Lâm Tây Canh gật gật đầu, lúc này, dường như lời nói trở nên vô ích, chỉ có thể im lặng nghe trái tim mách bảo.
“Nhưng lúc này làm được gì chứ? Chúng ta nhất định không thể đi tiếp, đúng không?” Lưu Ỷ Nguyệt vuốt nhẹ bờ môi anh, người ta nói môi mỏng bạc tình, còn anh không phải bạc tình, mà là không thể nói ra, không thể thay đổi.
“Đưa tôi về nhà đi.” Lưu Ỷ Nguyệt thản nhiên cười, trong lòng thầm thở dài. Kết quả đã không quan trọng nữa, như thế là đủ rồi.
“Sao cô có thể bình tĩnh như vậy?” Lâm Tây Canh không nhịn được hỏi.
“Vì tôi chính là chiếc bóng của anh.” Lưu Ỷ Nguyệt thì thào tự nói. Cuối cùng cô cũng hiểu được lời Hạ Dương, cô và Lâm Tây Canh như hình với bóng, nhưng mãi mãi không thể trùng nhau, vĩnh viễn chỉ có thể chia lìa.
“Bóng?” Lâm Tây Canh nhíu mày.
Lưu Ỷ Nguyệt gật đầu, “Đúng! Chiếc bóng! Chúng ta đều là người lý trí, vì hiểu nhau nên mới tổn thương nhau. Nhân lúc chúng ta còn chưa đi xa hơn, hãy đứng lại ở đây đi! Có bước thêm nữa cũng chỉ là đường cụt.” Cô càng nói càng chua xót, tim cũng càng thắt lại.
Lâm Tây Canh nằm trên giường, trong đầu đều là lời nói của Lưu Ỷ Nguyệt, “Đường cùng, đường chúng ta đi nhất định chính là đường cùng ngõ cụt!” Lâm Tây Canh không tin vào số phận, cũng không tin không có gì là “nhất định”. Nhiều người không làm được gì đều sẽ đổ lỗi cho số phận, anh không phải người như thế.
Nhưng, hai người còn chưa kịp bắt đầu, đã thấy rào cản ngay trước mắt!
Trong hội trường, Ngô phu nhân nhìn mãi cũng không thấy con gái và con rể đâu, nghĩ thầm đôi vợ chồng trẻ hẹn hò, nên cũng không để trong lòng. Có điều, Ngô Nhân Kì vẫn ở khách sạn ấy, chỉ là bị Hạ Dương kéo đến phòng khách trên lầu.
“Hạ Dương! Buông tay! Rất khó coi! Anh dẫn tôi đến đây làm gì?” Ngô Nhân Kì ra sức giãy giụa, thỉnh thoảng gặp mấy đôi tình nhân âu yếm trên hành lang cô lại đỏ mặt.
“Em nói xem để làm gì?” Hạ Dương cười thầm suy nghĩ của Ngô Nhân Kì, lời nói vô tình giờ lại thành cố ý.
“……..Anh!” Ngô Nhân Kì tức giận đến không nói nên lời. Cô thật không ngờ Hạ Dương lại to gan như thế,
Vào phòng, Hạ Dương lấy một tay đặt cô ở ván cửa, “Kì Kì, nếu không phải em trốn anh quá kĩ, anh đâu đến nỗi làm vậy?” Anh không biết làm thế nào đành nói.
“Tôi trốn anh? Có sao?” Ngô Nhân Kì chết cũng không thừa nhận, lắc lắc đầu, “Tôi rất bận, anh không biết sao?”
“Bận? Bận cái gì?” Hạ Dương cười nhạo.
“Bận chụp ảnh cưới, bận chuẩn bị thiệp cưới, còn có chương trình cho hôn lễ và danh sách khách mời.” Ngô Nhân Kì nói một hơi, nói xong còn trừng mắt nhìn Hạ Dương.
“Kì Kì, đừng tốn sức lực, không có hôn lễ nào cả.” Hạ Dương giận đến tái mặt.
“. . . . . . Anh, vì sao không? Hạ Dương, buông tha tôi đi, anh muốn kiểu con gái chả có, tôi phải kết hôn.” Ngô Nhân Kì mệt mỏi nói.
“Cho dù các người có thể đợi đến ngày tổ chức hôn lễ, Kì Kì, anh cũng sẽ không trơ mắt nhìn em gả cho Lâm Tây Canh, anh sẽ phá hoại nó.”
“Anh dám!” Ngô Nhân Kì cắn răng, vừa tức giận vừa sốt ruột.
“Chúng ta hãy mở mắt chờ xem.” Hạ Dương nhướng mắt nhìn cô.
“Vì sao? Vì sao? Đùa như vậy thích lắm sao?” Ngô Nhân Kì ủ rũ nói.
“Bởi vì anh yêu em, bởi vì biết em rõ ràng sẽ không hạnh phúc, bởi vì Lâm Tây Canh không thể cho em niềm vui.” Hạ Dương trả lời.
Ngô Nhân Kì buồn bã nhìn Hạ Dương. “Đừng nhìn anh như vậy. Anh thích em cười, Kì Kì, nụ cười của em là nụ cười đẹp nhất mà anh thấy.” Hạ Dương nâng hai má cô lên.
Ngô nhân kì giống như một đứa trẻ, hai mắt đẫm lệ nhìn anh, giống như lạc đường không tìm thấy phương hướng. Hạ Dương hoảng sợ, là anh làm cho cô buồn như vậy sao?
Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn cô, kì lạ là, Ngô Nhân Kì hoàn toàn không phản kháng, ngoan ngoãn chấp nhận.
Ngay lúc Hạ Dương buông lỏng phòng bị, chìm đắm trong phút giây tuyệt vời, Ngô Nhân Kì thúc mạnh gối một cái, “A! Ngô Nhân Kì!”
“Hạ Dương, đây là quà giáng sinh của anh.” Ngô Nhân Kì vỗ vỗ tay, vừa mở ra cửa vừa nói.
Chờ Hạ Dương ổn định lại, Ngô Nhân Kì đã sớm chạy mất dạng.