Ngô Nhân Kì bị Triệu Uyển Nghi kéo đến trấn Long Bàn, nói là lâu rồi chưa thấy cô, liền nhân dịp này gặp cháu dâu tương lai.
Bình thường Triệu Uyển Nhi ở biệt thự Lâm gia ở quê nhà Phong Đình, rất ít khi bước ra khỏi cửa. Lần này, Lâm Đông Dương đưa bà đi ăn bánh bao cua, nhân tiện giữ bà ở lại mấy ngày.
Trước đây, Ngô Nhân Kì thường xuyên đến Phong Đình chơi, có thể nói là Triệu Uyển Nghi nhìn cô lớn lên, bà hiểu rõ tình cảm của Ngô Nhân Kì đối với Lâm Tây Canh.
Chỉ có điều, cuộc hôn nhân không hạnh phúc của cha mẹ đã khiến cháu trai bà không còn tin tưởng vào cuộc sống gia đình. Không ngờ, năm ngoái Lâm Tây Canh đột nhiên cầu hôn Ngô Nhân Kì, điều này khiến bà vô cùng ngạc nhiên.
Hạ Dương chở cha mẹ về nhà, sau đó lái xe thẳng đến nhà Ngô Nhân Kì. Hôm nay, lúc đi rõ ràng vui vẻ, thế mà lúc về lại buồn bực, anh tức giận mà không có chỗ trút. Xe dừng ở ngoài cổng nhà họ Ngô, cũng không biết cô đã về chưa?
Hạ Dương lấy di động ấn dãy số quen thuộc, di động truyền ra giai điệu bài “Ánh trăng nói hộ lòng tôi”. Một lát sau, Ngô Nhân Kì mới bắt máy, “Chuyện gì vậy?”
“Em về chưa?” Hạ Dương hỏi.
“Chuyện gì vậy?” Ngô Nhân Kì không trả lời, chỉ hỏi ngược lại.
“Không có việc gì thì không thể tìm em sao? Anh đang ở ngoài cửa nhà em.”
Ngô Nhân Kì cắn cắn môi, cuối cùng hạ quyết tâm, “Hạ Dương, em nghĩ tốt nhất chúng ta nên ít gặp mặt.” Khi nói những lời này, Ngô Nhân Kì không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì, chỉ nghe thấy tiếng tim đập “thình thịch”.
Cô nắm chặt di động trong tay, không hiểu sao lại vô cùng hoảng hốt, càng không có tâm trạng ngẫm kĩ xem tại sao.
“Vì sao?” Hạ Dương trầm mặc trong chốc lát rồi mới hỏi.
“Hạ Dương, anh biết rõ nguyên nhân mà, không nên để em nói thẳng ra.” Ngô Nhân Kì tâm phiền ý loạn.
“Anh không biết, anh muốn nghe em nói, vì sao chúng ta không thể gặp mặt?” Hạ Dương chất vấn, sắc mặt càng tối lại, qua ống nghe anh nghe thấy có người gọi Ngô Nhân Kì, “Em đang ở nhà họ Lâm?”
Anh hít sâu hỏi, mới vừa rồi là tiếng của Khương Tố Trân.
“Đúng, em ở nhà anh Tây Canh.” Ngô Nhân Kì thẳng thắn thừa nhận.
“Ha ha, mới vậy em đã vội vàng muốn làm một người vợ tốt.” Hạ Dương cắn răng, cười châm biếm.
“Có gì không đúng, em vốn chính là con dâu của nhà họ Lâm, không phải sao? Không có việc gì em cúp máy đây. Anh đừng gọi nữa, có gọi em cũng không nhận.” Ngô Nhân Kì hơi do dự, cô nhắm mắt đóng di động, cúp máy.
Ngô Nhân Kì trở lại phòng khách. Triệu Uyển Nhi cười tủm tỉm nhìn cô. Ngô Nhân Kì sửa sửa tóc trên trán che khuất hai mắt của mình, không dám nhìn thẳng Triệu Uyển Nghi, “Kì Kì, có chuyện gì sao?” Triệu Uyển Nghi dùng tiếng địa phương hỏi.
Ngô Nhân Kì vội vàng lắc đầu, “Bà nội, không có gì.”
“Có phải mệt mỏi hay không? Chà chà, làm khó cháu, từ sáng sớm đã phải theo mấy người già này. Cháu nghỉ ngơi một chút, đến phòng Tây Canh ngủ một lát đi.”
Triệu Uyển Nghi thấy sắc mặt Ngô Nhân Kì không tốt, liền nghĩ rằng cô đang mệt mỏi.
“Không cần đâu ạ! Như vậy không hợp lý lắm.” Ngô Nhân Kì lắc đầu.
“Sao lại không hợp lý? Hai đứa cũng sắp kết hôn rồi. Đi đi! Ngủ một lát, chốc nữa ăn cơm tối xong hãy về!” Triệu Uyển Nghi cười thúc giục, trong lòng âm thầm hài lòng, thời nay, kiếm được người cháu dâu biết giữ phép tắc như Ngô Nhân Kì thật khó.
Ngô Nhân Kì không dám tiếp tục từ chối. Dù sao cô cũng thật sự mệt mỏi, hơn nữa cuộc điện thoại vừa rồi của Hạ Dương khiến cô không thể an tâm mà ngồi ở đây. Cô muốn tìm một chỗ nào đó yên tĩnh cẩn thận suy nghĩ một chút.
Đợi đến tối mới về nhà cũng tốt, hẳn là Hạ Dương sẽ không đợi lâu như vậy. Ngô Nhân Kì thầm tính toán, chậm rãi đi đến cửa phòng Lâm Tây Canh.
Cô đặt tay lên cánh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào. Cô rất ít khi đến đây, vừa vào liền nhìn căn phòng một lượt, vẫn là các bày trí cũ, giống như anh từng thay đổi.
Còn cô thì khác, lúc nào cũng nghĩ cách trang trí lại phòng ngủ của mình.
Ngô Nhân Kì đi đến trước giường, ngón tay nhấc nhẹ tấm chăn, chậm rãi nằm xuống. Cô nhìn lên trần nhà, trong lòng lại nhớ tới Hạ Dương.
Nằm trên giường chồng sắp cưới, trong lòng lại nghĩ đến người đàn ông khác. Như thế có được gọi là ngoại tình tư tưởng không nhỉ?
Cô đã trưởng thành, kể từ khi Lâm Tây Canh thẳng thắn tất cả với cô, từ khi anh khiến cô lo lắng, cô đã tự nói với chính mình: Ngô Nhân Kì, mày nên trưởng thành thôi, không thể mãi trẻ con như thế được!
Cho dù để thật sự trưởng thành, con người ta phải nếm trải rất nhiều đắng cay, nhưng rốt cuộc vẫn cứ phải trưởng thành.
Ngô Nhân Kì quyết định đánh cược một lần, mặc dù không có kinh nghiệm đánh cược, nhưng không phải mọi chuyện đều có lần đầu tiên sao? Ngô Nhân Kì tự nói với mình.
Là nụ hôn kia, nếu không có nụ hôn kia, Ngô Nhân Kì vẫn còn có thể tiếp tục lừa mình dối người. Nhưng Hạ Dương chưa từng nói gì với cô, chỉ là kể từ khi làm bạn với anh, lúc cô đau lòng, dường như lúc nào cũng có anh bên cạnh.
Ngô Nhân Kì càng nghĩ càng sợ hãi, sao cô lại có thể dựa vào một người đàn ông khác ngoài Lâm Tây Canh được? Bất kể người đàn ông này làm bạn từ nhỏ với cô, tất cả đều không bình thường.
Giữa nam và nữ căn bản không thể tồn tại cái gọi là “tình bạn”. Anh đối với cô thật tốt, nhất định có nguyên nhân của anh.
Ngô Nhân Kì không muốn biết, càng sợ hãi, cô sợ suy nghĩ của mình sẽ trở thành sự thật. Nếu vậy, cô tình nguyện cúi đầu làm đà điểu.
Hạ Dương vẫn ngồi yên trong xe không nhúc nhích. Anh đương nhiên biết lí do mà Ngô Nhân Kì nói là cái gì, sau lần đó cô luôn cố tình trốn tránh anh.
Hạ Dương không tin cô không có chút tình cảm nào với anh, nếu không cô đâu cần trốn tránh như vậy.
Hạ Dương như nhìn thấy tia hy vọng rực rỡ phía trước, hôm nay anh nhất định phải gặp được cô.
Ngô Nhân Kì ở nhà họ Lâm đến tám giờ, cố ý đi đường vòng, lúc về đến nhà, vừa đúng chín giờ.
Hạ Dương đang nằm ngửa trên ghế, đôi tai nhạy bén nghe thấy âm thanh bánh xe ma sát trên mặt đường. Anh chợt mở to mắt, xe Ngô Nhân Kì đang chậm rãi chạy đến.
Vừa mới quẹo vào đường nhỏ vào nhà, đèn xe chiếu về phía trước, Ngô Nhân Kì liền nhìn thấy xe của Hạ Dương. Trái tim cô đột nhiên nhảy lên, sao có thể như thế được? Từ lúc cô nhận được điện thoại đến bây giờ đã qua mấy tiếng, anh điên rồi sao?
Hạ Dương xuống xe, bước nhanh về phía Ngô Nhân Kì, đến khi chỉ còn cách mấy bước mới dừng lại, nghiêm túc nhìn Ngô Nhân Kì trong xe.
Ngô Nhân Kì vội vàng dừng xe lại, nếu muốn về nhà, chỉ có thể nói rõ mọi chuyện với Hạ Dương. Cô mở cửa xuống xe, nói lớn, “Anh thần kinh à! Không sợ em đụng anh sao?”
Khóe môi Hạ Dương khẽ nhếch kên, nửa đùa nửa thật nói, “Anh ước gì bị em dụng chết, cũng tốt hơn bây giờ.”
“Thần kinh! Tránh ra, em phải về nhà.” Ngô Nhân Kì phất tay chỉ.
Đối với lời nói của cô, Hạ Dương ngoảnh mặt làm ngơ, sải bước đến trước mặt Ngô Nhân Kì, ghé sát vào cô hỏi, “Vì sao chúng ta không nên gặp nhau?” Anh tới gần làm cho khuôn mặt Ngô Nhân Kì đỏ bừng lên.
Cô nhanh chóng lùi ra sau từng bước một, “Em phải kết hôn, như thế không tốt.” Cô ngước mặt lên trả lời, chỉ thấy ánh mắt Hạ Dương sáng ngời.
“Xùy, bây giờ là thời đại nào rồi? Chẳng lẽ trước khi em kết hôn không được ra khỏi cửa? Không được nói chuyện với đàn ông sao? Ai quy định vậy? Lâm Tây Canh ư?”
Hạ Dương cười nhạt nói, trong lòng vui sướng lạ.
“Không liên quan tới anh Tây Canh, là em tự cảm thấy không thích hợp. Hạ Dương, chúng ta cũng không phải là trẻ con, không thể vô tư như trước đây được.” Ngô Nhân Kì cố giữ bình tĩnh, nói.
“Kì Kì, có gì không thích hợp, chỉ cần tình cảm chúng ta trong sáng là được. Hơn nữa, anh và em là bạn bè từ nhỏ, chẳng lẽ chỉ vì em kết hôn mà chúng ta phải cắt đứt quan hệ, hay là còn có nguyên nhân nào khác?”
Hạ Dương phản bác.
“Hạ Dương, không có nguyên nhân khác. Bạn bè là bạn bè, nhưng em là phụ nữ, không thể giống như đàn ông các anh, sau khi kết hôn còn có hồng nhan tri kỷ. Đàn ông như thế thì gọi là phong lưu, còn phụ nữ lại bị gọi là lẳng lơ. Chuyện này em không làm được, càng không muốn sau này bị thiên hạ phỉ nhổ.”
“Hay thật! Thật sự nhìn không ra! Kì Kì, anh thật phải nhìn em bằng con mắt khác xưa.” Hạ Dương cười giận dữ. Ngô Nhân Kì không nói được lời nào nhìn anh.
“Em thật sự có thể gả vào Lâm gia buồn tẻ đó, rồi sống cả đời như Khương Tố Trân sao? Kì Kì, em thật sự làm được sao?” Hạ Dương càng nói càng tới gần Ngô Nhân Kì, hai mắt nhìn cô chằm chằm.
“Thật sự có thể chứ?” Anh hạ giọng hỏi dồn.
Lời anh hỏi, giọng anh nói, ánh mắt anh nhìn. Ngô Nhân Kì không tự chủ được run lên, bất giác nhớ lại những gì Lâm Tây Canh từng nói với cô, “Mẹ anh chính là tấm gương của em.”
Hai người rơi vào trầm mặc, sắc mặt Ngô Nhân Kì trắng bệch. Vì sao đến lúc này, tất cả đều báo hiệu cho một tương lai tối tăm.
Cô bỗng cảm thấy thật mờ mịt, đáy lòng giống như băng tuyết vào xuân, bắt đầu rạn nứt, phát ra những tiếng “rắc rắc”.
Cô giật mình hoàn hồn, không thể tiếp tục dây dưa với Hạ Dương ở đây được, liền vội vàng đẩy anh ra, “Tránh ra, em phải về nhà.”
Thân thể Hạ Dương lay động một chút, nhưng không hề di chuyển. Anh đưa tay giữ chặt lấy Ngô Nhân Kì đang muốn lên xe, “Em lại trốn. Kì Kì! Chừng nào em mới có thể nhìn thẳng vào chính mình đây?”
Ngô Nhân Kì nhăn mặt, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của Hạ Dương, “Buông ra! Em không trốn. Em chỉ muốn về nhà. Hạ Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
“Anh không muốn làm gì. Anh chỉ muốn hỏi em, em có nên nhìn lại người bên cạnh xem, ai mới thực sự cần em hay không? Kì Kì, Lâm Tây Canh không yêu em!”
Hạ Dương túm nhanh lấy cánh tay Ngô Nhân Kì, cũng không sợ làm đau cô.
“Em chỉ nhìn thấy anh ấy. Anh ấy chính là người em yêu từ trước đến giờ. Rồi anh ấy sẽ yêu thương em!” Ngô Nhân Kì quát.
“Em tỉnh lại đi! Anh ta không yêu em, trước đây không yêu, hiện tại không yêu, sau này cũng không yêu. Em hãy từ bỏ đi!” Hạ Dương lay người Ngô Nhân Kì, quát to vào tai cô.
“Ba!” Một cái tát chuẩn xác, hung hăng giáng xuống má Hạ Dương. Ngô Nhân Kì nắm lấy bàn tay bị đau, hốc mắt ngấn nước, “Anh hơi quá đáng rồi.”
Đôi môi cô run rẩy nói.
“Kì Kì, không ai nói cho em không thể chạm vào mặt đàn ông sao?” Sắc mặt Hạ Dương u ám, hỏi.
“Anh!” Ngô Nhân Kì chưa bao giờ thấy Hạ Dương như thế, dáng vẻ giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô, “Anh đáng bị vậy!” Cô cứng rắn trả lời.
“Anh đáng sao? Phải! Đáng lắm! Nên mới lúc nào cũng bảo vệ em như một thằng ngốc. Khi Lâm Tây Canh thờ ơ với em, lúc em đau lòng, anh lại chỉ biết lau nước mắt cho em. Đáng ra anh nên sớm cướp em lại.” Hạ Dương cười lớn.
Ngô Nhân Kì ngây người, cuối cùng tất cả đều rõ ràng. Cô lắc đầu, run run nói, “Anh buông ra.”
“Không! Kì Kì! Em nghe kĩ đây, anh nhất định sẽ không buông em ra nữa!”
“Anh bệnh hả?” Ngô Nhân Kì cụp mắt, nhỏ giọng nói.
“Đúng, anh bệnh rồi, chính là do em đó!” Hạ Dương cười khổ, đưa tay kéo Ngô Nhân Kì vào lòng. Cô vội vàng đẩy mạnh, “Buông ra! Anh muốn làm gì?”
Hạ Dương không nhiều lời, trực tiếp cúi xuống tìm đến bờ môi cô, không để cô kịp ngậm miệng lại. Ngô Nhân Kì hoàn toàn choáng váng, nụ hôn lần này thật khác.
Cô bị Hạ Dương ép vào cửa xe, hai chân như nhũn ra, đầu ngửa về phía sau, ra sức tránh né nụ hôn nồng nhiệt, hai tay bị anh giữ chặt sau lưng.
Ngô Nhân Kì hoảng hốt, từ khi nào anh lại trở nên cường tráng như vậy, không còn là cậu bé gầy gò trước kia nữa rồi.