Quá Yêu - Lê Tư

Chương 20: Lễ vật




Lưu Ỷ Nguyệt nuốt sợi mì trong miệng xuống, lạnh lùng nhìn tên hiển thị trên màn hình di động, rốt cục vẫn là không tình nguyện nhận điện thoại.

“Alo, xin chào cục phó Lưu” Lưu Ỷ Nguyệt nói.

“Ha ha, Ỷ Nguyệt, tôi còn nghĩ là cô không muốn nhận điện thoại của tôi nữa.” Trong điện thoại, Lưu Hướng Đông cười nói.

“Tôi nào dám, tôi không nhận điện thoại ai, cũng không thể không nhận điện thoại của ngài.” Lưu Ỷ Nguyệt làm ra vẻ châm chọc trả lời.

“Ôi, Ỷ Nguyệt, ngàn vạn lần đừng nghĩ như vậy, tôi thật lòng muốn cô làm bạn gái, sao ngay cả một cơ hội cô cũng không cho tôi?”

“Cục phó Lưu, có thể làm bạn gái của ngài đương nhiên là chuyện tốt, nhiều người muốn còn không được, nhưng mà, một thư kí nho nhỏ như tôi thật sự không dám trèo cao.”

“Cô xem, cô xem, cô lại như vậy nữa, nhưng mà, Ỷ Nguyệt, tôi rất thích cô như vậy.”

Nói xong mấy câu, trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt đã mắng Lưu Hướng Đông hàng ngàn hàng vạn lần. Đây là người đàn ông không biết xấu hổ, thực sự cho rằng mọi phụ nữ đều yêu thích hắn.

Nhưng cô vẫn phải xem tâm tình của hắn mà đối đãi, hắn là người không thể tùy tiện đắc tội nha. Ngay cả Lâm Tây Canh còn đang muốn nhờ vả hắn. Con người này quả là vừa có tiền vừa có quyền.

“Ỷ Nguyệt, tối nay có rảnh không?” Lưu Hướng Đông hỏi.

“Cục phó Lưu, tôi không bận nhưng hôm nay không được, đêm hôm qua tôi tăng ca vừa mới về nhà, cần nghỉ ngơi.” Lưu Ỷ Nguyệt trả lời.

“Thật là! Lâm Tây Canh này cũng không biết thương tiếc phụ nữ, hôm nào tôi phải phê bình hắn, được rồi, cô nghỉ ngơi cho tốt, chúng ta hẹn dịp khác.” Lưu Hướng Đông không miễn cưỡng, sau đó cúp điện thoại.

Lưu Ỷ Nguyệt tắt điện thoại, thở phào một hơi, làm thế nào Lưu Hướng Đông mới có thể buông tay? Cứ như thế này, ở Lâm thị cô khó tránh khỏi lời đồn. Sẽ không ai hiểu cho nỗi khó xử của cô, cuối cùng mọi người đều sẽ nghĩ sai về cô. Trong khi chính cô còn không nghĩ ra, tại sao mình lại gặp phải gã mặt dày ấy.

Lưu Ỷ Nguyệt ngủ từ chiều đến tối, hôm sau, tinh thần sảng khoái bước vào tòa nhà Lâm thị. Công việc tiếp tục như thường lệ, mỗi ngày đều thư thái như thế này, cô bắt đầu yêu thích cuộc sống như vậy, đây không phải là niềm mơ ước của cô nhiều năm trước sao?

Một công việc ổn định, một ngôi nhà nhỏ ấm áp, một người chồng hiền lành, an phận, một đứa con hoạt bát đáng yêu, nhưng xem ra không thể thực hiện được.

Gần giữa trưa, điện thoại nội tuyến trên bàn Lưu Ỷ Nguyệt vang lên, cô nhấc ống nghe, “Alo, xin chào, đây là Lâm thị.”

“Thư kí Lưu, dưới lầu có người tìm, là người của cửa hàng đồng hồ, nói là mang đồ đến cho cô.” Lễ tân ở dưới đại sảnh gọi điện tới.

“Cửa hàng đồng hồ? Tôi không có đặt món hàng nào cả?” Lưu Ỷ Nguyệt nghi hoặc.

“Nhưng cô ấy nói là tìm cô, có muốn cô ấy lên không?” Lễ tân tiếp tục hỏi. Lưu Ỷ Nguyệt suy nghĩ một chút, “Cho cô ấy lên đi.”

Cô nhân viên cửa hàng đồng hồ đi lên, đưa đến một đồng hồ đeo tay nữ. Lưu Ỷ Nguyệt mở ra xem, trên nhãn hiệu đánh dấu 5 con số. Là Lưu Hướng Đông đặt hàng, chỉ định đưa đến tận tay thư kí của tổng giám đốc Lâm thị, Lưu Ỷ Nguyệt.

Lưu Ỷ Nguyệt đem đồng hồ đeo trên cổ tay, cũng chính là tay đeo chiếc đồng hồ cũ, cô cười hỏi cô nhân viên cửa hàng, “Đẹp không?” Cô nhân viên cửa hàng gật gật đầu, Lưu Ỷ Nguyệt cũng gật đầu một cái.

“Sao có thể không đẹp? Đẹp không chỉ là về kiểu dáng, giá cả cũng đắt, đúng không?” Cô nhân viên cửa hàng cười mà không đáp.

“Có phải cô thường xuyên mang tặng đồng hồ? Cục phó Lưu cũng từng tặng rất nhiều?” Lưu Ỷ Nguyệt không khỏi tò mò hỏi, mặc dù biết hỏi cũng như không hỏi, đây là bí mật không thể nói. Quả nhiên, cô nhân viên cửa hàng chỉ cười không nói.

“Đúng vậy, đây là bí mật, thường ngày các cô phải làm tròn trách nhiệm nghề nghiệp, không thể tiết lộ thông tin cá nhân của khách hàng, cô nói cho cục phó Lưu rằng, đồng hồ tôi nhận.” Lưu Ỷ Nguyệt tháo đồng hồ bỏ vào hộp, sau đó kí nhận.

Cô nhân viện cửa hàng vừa đi, Lưu Ỷ Nguyệt lập tức điện thoại cho Lưu Hướng Đông, không ngoài dự kiến di động ngay lập tức được nhận.

“Ỷ Nguyệt, có việc sao?” Lưu Hướng Đông biết rõ còn hỏi.

“Cục phó Lưu, tôi đã nhận được quà tặng, không có công đâu dám nhận lộc a.” Lưu Ỷ Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, không muốn cùng Lưu Hướng Đông chơi đùa, đều là người trưởng thành, cũng nên giải quyết theo quy tắc của người trưởng thành.

“Ỷ Nguyệt, đừng khách sáo, cô có thích không?” Lưu Hướng Đông cười ha ha.

“Thích, sao có thể không thích? Đồng hồ hàng hiệu, phó cục Lưu, ngài thật sự cho tôi một sự ngạc nhiên lớn.” Lưu Ỷ Nguyệt đùa nghịch chiếc đồng hồ trong hộp.

“Thích là được rồi, một cái đồng hồ có thể làm cho người đẹp nở nụ cười là đáng giá, nếu không nó cũng vô dụng, cô nói đúng không?” Lưu Hướng Đông hỏi ngược lại.

“Ha ha, cục phó Lưu là muốn học người xưa.” Lưu Ỷ Nguyệt nói nhưng vẫn chưa giải quyết được vấn đề, tiếp tục nói chuyện phiếm. Cô vừa nói vừa thầm oán hắn, tự coi mình là hôn quân thời xưa sao?

“Ôi chao, Ỷ Nguyệt, sao cô luôn khiêu khích tôi như vậy?” Lưu Hướng Đông oán trách.

“Không có? Có như vậy sao? Vậy là tôi không đúng, tôi xin nhận lỗi với ngài.” Trong lòng Lưu Ỷ Nguyệt hừ lạnh, hắn cũng không ngu ngốc mà không hiểu được.

“Không nhất định phải xin lỗi, nói thật, Ỷ Nguyệt, tôi thích nghe cô nói chuyện, từ miệng cô nói ra đều dễ nghe, như vậy đi, buổi tối mời tôi ăn bữa cơm, coi như xin lỗi, được không?

Lưu Hướng Đông bắt được nhược điểm của Lưu Ỷ Nguyệt, không do dự mà đánh tới.

Lưu Ỷ Nguyệt chỉ hận chính mình sơ suất trong chốc lát, khiến cho hắn nắm bắt thời cơ, bất đắc dĩ phải nhận lời “ Được rồi, tôi mời ngài ăn cơm, nhưng mà, cục phó Lưu, tôi không có nhiều tiền, thật khó cho ngài.”

“Không sao, chỗ nào cũng được, miễn là đi cùng cô là được.” Tâm tình Lưu Hướng Đông rất tốt, người phụ nữ này cuối cùng cũng không thể thoát khỏi tay mình, chẳng bao lâu nữa hắn có thể thu lưới được rồi.

Tắt điện thoại, Lưu Ỷ Nguyệt chống tay lên mặt bàn, dạ dày bắt dầu co rút từng cơn, đêm nay sẽ là một đêm căng thẳng đây.

“Thư kí Lưu, vào đây một chút.” Trên đỉnh đầu Lưu Ỷ Nguyệt truyền đến tiếng nói lạnh lùng của Lâm Tây Canh, cô giật mình một chút, Lâm Tây đi ra ngoài đã về.

Trong văn phòng, Lâm Tây Canh phân phó cho Lưu Ỷ Nguyệt tìm sổ ghi chép về nhà máy điện bảo vệ môi trường. Lưu Ỷ Nguyệt nghe xong đang tính xoay người đi ra ngoài, lại bị Lâm Tây Canh ngăn lại.

“Thư kí Lưu, tôi hi vọng lần sau trong giờ làm việc không làm việc riêng, Lâm thị trợ cấp tiền điện thoại cho cô không phải để cô điện thoại làm việc riêng. Đừng để đến lần thứ hai.” Anh nói.

Lưu Ỷ Nguyệt kinh ngạc, anh trở về khi nào, khi nào thì bắt đầu nghe. Như vậy, anh biết chuyện Lưu Hướng Đông tặng quà, cũng biết hai người bọn họ hẹn nhau ăn tối.

Lưu Ỷ Nguyệt thầm than khổ, một chút ấn tượng tốt vừa mới tạo được, có lẽ giờ phút này đã biến mất hoàn toàn, nhất định trong mắt anh, giờ đây cô chỉ là một người phụ nữ hám hư vinh mà thôi.

Lưu Ỷ Nguyệt đè nén nỗi bực tức trong lòng xuống, đứng thẳng người, nét mặt nghiêm túc, “Lâm tổng, tôi nhất định sẽ chú ý, sẽ không có lần thừ hai. Tôi xin phép ra ngoài” Cô nói một hơi xong, sau đó hơi khom người, mở cửa bước ra.

Lâm Tây Canh không phải không nghe được nỗi ấm ức trong giọng nói của cô, không giống người khác sẽ luống cuống hoặc là thấy tủi thân, bị bắt lỗi mà còn kiêu ngạo như vậy, cô rốt cục là người như thế nào? Lâm Tây Canh rất muốn biết.

Anh thấy chiếc hộp đồng hồ trong tay Lưu Ỷ Nguyệt, nhãn hiệu Thụy Sĩ, giá rất đắt, hình như là Lưu Hướng Đông đưa tới. Không ngờ cô có thể quyến rũ được hắn ta.

Trước giờ, Lâm Tây Canh từng quan tâm chuyện đời tư của nhân viên, ở Lâm thị chỉ cần trong giờ làm việc làm hết bổn phận của mình, anh sẽ không để ý chuyện ngoài giờ làm. Nhưng không hiểu sao với cô lại khác, nghĩ vậy, trong lòng anh không khỏi cảm thấy không thoải mái.

Trở lại bàn làm việc, Lưu Ỷ Nguyệt ân cần hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Lưu Hướng Đông, lại quay đầu nhìn chằm chằm cửa phòng Lâm Tây Canh đã đóng chặt “Hừ, đàn ông, thật vớ vẩn.”

Suy nghĩ mãi, Lưu Ỷ Nguyệt đứng lên, cầm di động trốn trong phòng pha trà. Cô bấm dãy số của Hạ Dương, hiện tại chỉ có Hạ Dương mới có thể giúp cô. Hơn nữa, anh ta nhất định sẽ giúp cô truyện này.

Qua điện thoại, Lưu Ỷ Nguyệt kể lại đơn giản chuyện về Lưu Hướng Đông. Đầu dây bên kia, Hạ Dương nở nụ cười, “Ỷ Nguyệt, không nghĩ rằng cô đào hoa như vậy.” Anh trêu chọc.

“Xùy, ai muốn làm đóa hoa đào này, mau mau nghĩ cho tôi một cách. Nếu không, tôi đồng ý làm nhân tình của Lưu Hướng Đông, ăn ngon mặc đẹp, sung sướng biết bao, anh nói có được không?” Cô không nhanh không chậm uy hiếp Hạ Dương.

“Đừng, tôi biết cô không thể thắng hắn. Nhưng tôi biết chút ít về tên Lưu Hướng Đông này, chẳng qua chỉ ỷ vào cha vợ mà thôi. Tối nay cô cứ đi, tôi khắc có cách.” Hạ Dương nói.

Chuyện của Lưu Hướng Đông muốn giải quyết triệt để, không ngờ khó khăn như vậy.

“Được, tôi chờ anh.” Lưu Ỷ Nguyệt nói xong, cúp điện thoại.

Vừa đến thời gian tan tầm, Lưu Ỷ Nguyệt thu xếp đồ đạc đúng giờ ra về. Ra khỏi tòa nhà Lâm thị, cô nhìn thấy xe của Lưu Hướng Đông đậu ở phía đối diện, băng qua đường, Lưu Ỷ Nguyệt bước đến bãi cỏ trước xe hắn.

“Cục phó Lưu, thật đúng giờ?” Cô mở cửa xe bước vào, hỏi.

“Đúng vậy! Tôi sợ cô chạy mất, ha ha.” Lưu Hướng Đông cười vui vẻ.

“Ha ha, tôi nào dám chạy .” Lưu Ỷ Nguyệt cười gượng.

Trong bữa ăn…

Vì mục đích không phải ăn cơm, cho nên ăn cái gì cũng không quan trọng, ở hai bên bàn ăn, hai người thầm đánh giá đối phương. Cho dù Lưu Hướng Đông khiêu khích nói như thế nào, Lưu Ỷ Nguyệt vẫn giả ngu như trước, ra sức đánh trống lảng.

Lưu Hướng Đôngg cũng không sốt ruột, có qua có lại, cùng Lưu Ỷ Nguyệt dây dưa. Hắn tin tưởng cuối cùng thì đến một thời điểm nào đó cô nhất định đầu hàng.

Sau khi ăn xong, Lưu Hướng Đông đưa Lưu Ỷ Nguyệt về nhà. Sắp về đến nhà, di động của Lưu Ỷ Nguyệt đột nhiên vang lên. Cô lấy di động ra, trên màn hình hiển thị “Hạ Dương”.

“Alo, là tôi, cô về chưa?” Đầu tiên, Hạ Dương đặt câu hỏi. Lưu Ỷ Nguyệt nhẹ nhàng trả lời, “Rồi.” Cô không biết Hạ Dương muốn làm gì tiếp theo.

“Nói chuyện thắm thiết một chút, tốt nhất là cho Lưu Hướng Đông nghe thấy, hiểu không?” Hạ Dương nói, Lưu Ỷ Nguyệt lờ mờ đoán được ý đồ của anh.

“Anh yêu, anh về rồi.” Lưu Ỷ Nguyệt cố ý lớn tiếng nói, khuôn mặt hướng ra ngoài cửa kính, không muốn cho Lưu Hướng Đông thấy được vẻ mặt mình.

“Ha ha, cô đúng là thay đổi nhanh thật, tôi ở dưới lầu nhà cô, đợi lát nữa tôi phải gặp cục phó Lưu này.” Hạ Dương cười nói.

“Vâng, được, vâng anh yêu, em cúp máy.” Lưu Ỷ Nguyệt yên lòng. Hạ Dương mặc dù trẻ tuổi nhưng rất lão luyện, kinh nghiệm xã hội phong phú. Cuối cùng, cô cũng cảm thấy có chỗ dựa, không phải đơn độc đối phó với tên Lưu Hướng Đông.

Lưu Ỷ Nguyệt cất di động, cắn cắn môi dưới, rõ ràng là dáng vẻ một người phụ nữ đang yêu.

“Sao thế? Có người chờ cô sao?” Lưu Hướng Đông hỏi.

“Hả? Không phải! Mà cũng không hẳn.” Lưu Ỷ Nguyệt ra vẻ muốn nói lại thôi, “Tới rồi, cục phó Lưu.” Khi nói chuyện, xe đẽ đến dưới nhà nhà Lưu Ỷ Nguyệt, cô thấy xe Hạ Dương cũng đã đỗ ở đây.

Hạ Dương bước xuống xe, trên người mặc áo khoác màu trắng thanh nhã, càng làm cho anh nổi bật khí chất phi phàm, mái tóc được cắt tỉa gọn gàng, trên trán có vài sợ tóc hơi rối, ngược lại càng khiến anh thêm phần tiêu sái.

“Dương.” Xuống xe, Lưu Ỷ Nguyệt âu yếm gọi.

Theo Lưu Ỷ Nguyệt xuống xe, Lưu Hướng Đông nghe như sét đánh ngang tai, từ khi nào, bên cạnh cô lại có một người thanh niên anh tuấn như vậy.