Quá Yêu - Lê Tư

Chương 11: Quá khứ




“A!” Lưu Ỷ Nguyệt sợ hãi kêu lên, đồng thời bật dậy khỏi giường. Mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Cô đưa tay bật đèn bàn, chậm rãi nhìn bốn phía, căn phòng chìm trong ánh đèn vàng mờ nhạt, vô cùng ảm đạm.

Đây là nhà của cô, nói là “nhà” cũng không đúng. “Nhà” này chỉ có một mình cô, một mình ăn, một mình ngủ, một mình nói chuyện, buồn hay vui cũng chỉ biết làm bạn với bốn bức tường.

Khẽ thở dài một tiếng, cô lại nằm xuống, ánh mắt nhìn ra khoảng không đen kịt ngoài cửa sổ.

Cô nằm mơ, mơ thấy mình bị đuổi ra khỏi nhà.

Không biết bây giờ cha thế nào, có còn nhớ đến cô không? Ở nhà ngàn ngày tốt, xa nhà một ngày khổ. Dù sao đó cũng là nhà của cô, là nơi đã gắn bó với cô hai mươi năm cuộc đời.

Lưu Ỷ Nguyệt sinh ra ở một trấn nhỏ cách xa thành phố, có một con đường liên tỉnh chạy qua, ngày ngày xe chạy tấp nập. Lưu Ỷ Nguyệt vẫn nhớ, khi đó, trước nhà lúc nào cũng có tiếng động cơ vút qua từ sáng sớm đến tối mịt.

Cha mẹ mở một cửa hàng nhỏ kiếm kế sinh nhai, chỉ là bán chút điểm tâm, trà nước cho những người lái xe. Mọi người đều gọi mẹ là “Tây Thi bánh ngọt”. Sau này, Lưu Ỷ Nguyệt đi học mới biết còn có “Tây Thi đậu phụ”, cũng biết cái tên này chẳng tốt đẹp gì.

Tám tuổi, Lưu Ỷ Nguyệt là một cô bé hạnh phúc. Dựa vào vẻ đẹp và sự khéo léo của mẹ, quán nhỏ nhà cô buôn bán ngày càng tốt. Trong trấn bắt đầu có tin đồn, nói mẹ cô qua lại với một tài xế xe tải. Lúc đầu cha không tin, nhưng càng về sau mới biết miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ: cha tin. Nhà họ Lưu bắt đầu xuất hiện tiếng cãi vã, đánh mắng. Lưu Ỷ Nguyệt trốn trong phòng, nghe thấy giọng cha nổi giận lẫn với tiếng cầu xin của mẹ.

Một hôm, trời vừa sáng, Lưu Ỷ Nguyệt phát hiện mẹ đang ngồi khóc trước giường mình. Cô ngồi dậy, dụi dụi mắt, “Mẹ, sao mẹ lại khóc?”

“Ỷ Nguyệt, con phải biết nghe lời.” Mẹ lau nước mắt, nức nở nói với cô.

“Dạ, con biết. Mẹ, sao vậy?” Lưu Ỷ Nguyệt mơ hồ cảm thấy bất an.

“Không sao. Mẹ cho con trứng gà luộc đường, lát nữa đi học mang đến trường ăn. Gắng học tốt con nhé!” Mẹ nói tiếp. Lưu Ỷ Nguyệt vừa nghe thấy có trứng gà luộc đường liền vui vẻ, “Dạ. Mẹ, con biết rồi. Mẹ thật tốt!” Cô gật đầu đồng ý.

Lưu Ỷ Nguyệt đi học, giữa trưa tan học về nhà, thấy cửa nhà đông kín người. Cô mờ mịt đi đến, mọi người thấy cô liền chỉ chỉ trỏ trỏ, “Thật đáng thương! Bỏ con theo trai. Tôi đã nói mà, cô ta với gã đó nhất định có vấn đề.”

Đám người tản ra, cha đang ngồi chồm hổm dưới đất. “Ba, mẹ đâu?” Cô cẩn thận hỏi. Lúc này, cô mới nhớ đến hành động kì quái của mẹ ban sáng. Quả trứng gà luộc đường kia, cô thích thú ăn luôn, không ngờ lại là quà vĩnh biệt của mẹ. Hóa ra vì thế mẹ mới cho nhiều đường như vậy, thật ngọt! Cô bật khóc, đáng lẽ mình không ăn quả trứng ấy, không ăn, mẹ sẽ không bỏ cô mà đi.

“Ba, mẹ đâu?” Cô khóc hỏi. Hai mắt cha đỏ bừng, “Không biết! Chết rồi!” Cha quát lớn với Lưu Ỷ Nguyệt. Cô giật mình, nước mắt vẫn không ngừng chảy. Mẹ chưa chết, là mẹ không cần cô.

***

Hai người đứng ở trên đê, vai kề vai. Cô chỉ cao đến đầu vai anh, trộm quay sang nhìn. Anh đang chăm chú nhìn về dòng sông trước mắt, không biết đang nghĩ gì, đôi môi khẽ nhếch lên, gió đêm mơn man thổi khiến tóc anh bay bay.

“Quê tôi cũng có một con sông như vậy. Không rộng lắm, uốn lượng quanh co, rất đẹp. Để thuận tiên qua lại hai bờ, trên sông xây rất nhiều cầu đá hình vòng.” Lâm Tây Canh nhìn dòng sông, nói.

“Phong Đình.” Lưu Ỷ Nguyệt nhỏ giọng nói.

“Ừ, Phong Đình, cô cũng biết sao?” Lâm Tây Canh nghiêng mặt hỏi. Lưu Ỷ Nguyệt cười cười, “Lâm tổng, ai cũng biết anh là người ở đâu.” Cô ngẩng mặt, nghịch ngợm trả lời.

“Ờ, cũng không phải bí mật gì.” Lúc này Lâm Tây Canh mới nhớ, vui vẻ nở nụ cười. Tổ tông tám đời nhà họ Lâm sớm đã được báo chí đăng không biết bao nhiêu lần, chỉ cần Lâm thị có một động tĩnh, báo chí chắc chắn sẽ đem đủ loại chuyện từ xưa đến nay ở Phong Đình của Lâm gia ra bàn tán. Dù vậy, Lâm gia vẫn còn nhiều chuyện thần bí, đủ khiến người khác tò mò.

“Tôi có nhìn ảnh chụp trên mạng. Quả thật rất đẹp, nếu được đến đó thì thật tốt. Đặc biệt nhất là những cây cầu, thật muốn được đi hết một lần.” Lưu Ỷ Nguyệt nói.

“Đi hết một lần? Ha ha, cô cũng tin truyền thuyết đó sao?” Lâm Tây Canh cười rộ lên. Phong Đình có một truyền thuyết, rằng chỉ cần đi hết tất cả cầu trên sông, có thể hạnh phúc cả đời.

“Tin chứ! Sao lại không tin? Ai chẳng có một niềm tin.” Lưu Ỷ Nguyệt nhếch môi, nháy mắt nói.

“Niềm tin?” Lâm Tây Canh thì thào, thầm nhớ kĩ hai từ này. Con người luôn có niềm tin. Đúng vậy! Cô nói đúng, con người dựa vào niềm tin mà sống, chẳng lẽ chính anh không như vậy sao? Không dựa vào niềm tin mà sống ư?

“Thông tục gọi là niềm tin, tao nhã thì gọi là lý tưởng. Vì như, ngày đầu tiên đến trường, thầy giáo viết lên bảng đen: phấn đấu học tập, ngày ngày tiến lên, yêu nước thương dân. Có trời mới biết, đó là ý gì.” Lưu Ỷ Nguyệt có phần thoải mái, cũng nói nhiều hơn.

“Đúng, đúng. Thầy giáo nào cũng giống nhau, không bao giờ viết khác đi được.” Lâm Tây Canh liên tục gật đầu, khóe môi nhếch lên cao. Đêm nay, anh cười rất nhiều, nhiều đến mức chính anh cũng chưa từng thấy vui như vậy.

“Đều sinh ra trong nước Trung Quốc mới, trưởng thành dưới bóng cờ đỏ. Có thể hiểu được, bình thường, bình thường.” Lưu Ỷ Nguyệt làm bộ an ủi anh. Lâm Tây Canh cười phì một tiếng, sau đó không nhịn được bật cười thoải mái.

Lưu Ỷ Nguyệt không ngờ cô chỉ tâm sự vài câu lại khiến anh vui vẻ như vậy. Xem ra bình thường, anh tự trói mình quá chặt, khiến người chung quanh cũng căng thẳng theo. Mà điển hình là vợ chưa cưới Ngô Nhân Kì đáng thương của anh.

Trên đê, mọi người bắt đầu về nhà, Lưu Ỷ Nguyệt nâng tay lên xem giờ, “Lâm tổng, chúng ta về thôi!” Cô nhẹ nhàng nói.

Lâm Tây Canh cũng nhìn thoáng qua đồng hồ, nhăn mày lại, thời gian trôi nhanh quá, nháy mắt đã về đêm, nhưng anh còn chưa muốn trở về. Đêm nay, không ngờ anh lại không thể trầm tĩnh như bình thường, còn có thể nói chuyện vui vẻ với một người phụ nữ gần như xa lạ.

“Được, đi thôi! Tôi tiễn cô về.” Anh đè nén sự tiếc nuối trong lòng lại.

Hai người lái xe xuống đê. Ngồi trên xe, Lâm Tây Canh ngửi được một mùi hương quen thuộc, hương vị của hiện thực. Tất cả những việc vừa rồi dường như chỉ là một giấc mơ. Đã xảy ra, vậy mà lại không chân thực, anh cũng tỉnh lại rồi.

Lưu Ỷ Nguyệt ngồi bên canh anh. Anh đặt tay phải lên vô – lăng, ngón áp út đeo một chiếc nhẫn, kiểu dáng đơn giản, không thịnh hành, nổi bật ánh hồng nhàn nhạt. Nghe nói đó là một loại hợp kim, còn quý giá hơn cả bạch kim.

Người khác đều đeo nhẫn ở tay trái, anh lại đeo tay phải, thế là ý gì? Tay trái dẫn đến trái tim. Chẳng lẽ, cuộc hôn nhân này không phải anh thật lòng mong muốn. Lưu Ỷ Nguyệt miên man suy nghĩ. Rốt cuộc anh là một người đàn ông như thế nào? Mới qua cách bờ đê mấy chục thước ngắn ngủi, anh liền trở về nguyên dạng. Khi thì cố chấp, khi lại dễ thay đổi, Lâm Tây Canh, rốt cuộc anh có bao nhiêu mặt nạ? Anh như vậy, không thấy mệt mỏi sao?