Ngày Trần Uẩn Ngọc thành thân là mười hai tháng bốn, cận tết Đoan Ngọ.
Ngày trước lúc ở Tô Châu, mẫu thân sẽ bảo Quế Tâm chuẩn bị lá gói bánh chưng từ sớm, rửa từng lá thật sạch rồi đặt lên nia trúc hong khô, từ trong phòng nàng cũng có thể ngửi được hương thơm tươi mát. Lúc làm bánh chưng, tiểu đệ hay ngồi bên cạnh, vui vẻ nhìn mẹ gói bánh. Nghe nói tay nghề là do ngoại tổ mẫu truyền lại, quả nhiên, cái nào cũng đều rất đẹp, nhưng năm nay không còn thấy được…cũng không được ăn. Đồ ăn trong cung tuy rất ngon nhưng có những thứ không thể thay thế. Trần Uẩn Ngọc thở dài, đột nhiên rất muốn gặp phụ thân, mẫu thân và tiểu đệ.
Thấy nàng buồn buồn không vui, Vân Trúc lo lắng không chú ý làm tay bị thương, liền lấy kim chỉ lại: “Nương nương, hay mai hãy làm túi thơm này tiếp nhé.”
Đại Lương có tập tục,khi đến tết Đoan Ngọ đến thì sẽ làm túi thơm và dây trường thọ, mấy ngày trước thái hậu có nhắc tới chuyện này, bà nói rằng khi Kỳ Huy còn bé rất thích đeo túi thơm, ý nói nàng thân là vợ, nên làm hắn vui vẻ. Trần Uẩn Ngọc thấy cũng không có gì, dù sao lúc rảnh rỗi làm giết thời gian cũng tốt, có điều Kỳ Huy cả ngày không ở đan phòng hoặc thì ở Văn Đức điện, chỉ khi nào dùng bữa mới trở về, về đến cũng không nói với nhau được mấy câu, còn buổi tối thì vừa nằm xuống là lập tức ngủ luôn.
Hai người gặp nhau rất ít, không biết hắn thích kiểu nào, nên nàng không biết may thế nào cho tốt nữa.
Vân Trúc đã nói ngày mai làm thì để mai vậy, Trần Uẩn Ngọc ngáp dài, có hơi ngủ rồi.
Từ lúc vị chủ tử này tiến cung chỉ ăn rồi lại ngủ, hai cung nhân thấy vậy cũng rất lo lắng, ban đầu thái hậu nương nương phái các nàng tới là để trong coi Trần Uẩn Ngọc, sợ nàng trẻ tuổi nóng nảy, lỡ làm chuyện quá phận thì không hay. Mà đến nay, Trần Uẩn Ngọc vẫn luôn rất tuân thủ phép tắc, không hề bị chiều hư, nàng lại vẫn phải dùng dung mạo khuynh thành này để hấp dẫn hoàng thượng, hạ sinh tiểu hoàng tôn, cho nên dù là gương mặt hay cơ thể đều phải giữ gìn cẩn thận.
“Bình hoa trong điện đều trống không, nương nương có muốn cắm hoa không?” Vân Mai đề nghị: “Lúc này đang là tiết giao mùa giữa xuân và hạ, có rất nhiều loại hoa đang nở, trên mặt đất hay ở dưới nước đều đủ cả đấy ạ.”
So với việc chỉ ngắm hoa thì cắm hoa có vẻ vui vẻ hơn, Trần Uẩn Ngọc thấy khá thú vị.
Vân Mai vội vàng đi lấy giỏ trúc và kéo bạc đến.
Trần Uẩn Ngọc cũng từng học cắm hoa đôi chút, phụ thân là người tao nhã nên rất thích thư pháp, thích đi du xuân, trên đời này có thú vui gì phận nàng đều thích. Tổ mẫu từng nói lúc trẻ phụ thân bỏ bê bài vở, không có chí cầu tiến bằng đại bá, nên đến ba mươi tuổi mới được thăng từ huyện lệnh lên viên ngoại lang, đi vào kinh thành.
“Ta đã đọc “Hoa kinh”, hoa còn được chia thành cửu phẩm cửu mệnh, bây giờ là tháng tư, vậy hái loại tứ phẩm lục mệnh đi, các ngươi giúp ta tìm mấy loại hoa này nhé.” Nàng hơi nghiêng đầu nói: “Dạ hợp, mộc lan, tường vi, hải đường, hoa hạnh, phù tang, hoa lê…”
Vân Trúc, Vân Mai tuân lệnh, đi ra ngự hoa viên tìm kiếm xung quanh.
“Ở đây có thu hải đường đấy ạ.” Vân Trúc nói.
Trần Uẩn Ngọc đi về phía tiếng nói, cầm kéo cắt năm đóa hải đường trắng xuống, hoa không có mùi thơm nhưng cực kỳ tươi đẹp lung linh, khiến người yêu thích, nàng không kiềm lòng được cầm lên cọ cọ vào gò má, vô cùng thích thú.
Váy dài tung bay, cả người nàng lộng lẫy rực rỡ, đứng ở trong vườn tựa như tiên hoa, lấn áp cả sắc xuân. Tưởng Thiệu Đình đứng ở phía xa, cảm thấy sắp không thở nổi nữa, kinh ngạc xao xuyến y như ngày gặp nàng ở sườn núi.
Hắn không kiềm chế được đi tới.
Tiếng bước chân mạnh mẽ, dải tua đỏ ở trường kiếm bên hông tung bay trong gió, tư thế oai hùng làm người ta khó mà chán ghét được. Sau khi tiến cung Trần Uẩn Ngọc chưa từng gặp lại hắn, lần này gặp được một khuôn mặt quen thuộc nên cảm giác rất thân thiết.
Tưởng Thiệu Đình thi lễ với nàng: “Hôm nay nương nương có nhã hứng tới hái hoa sao?”
Nàng nói: “Đúng vậy, biểu ca, sao huynh lại ở đây?”
Giọng nói trời sinh ngọt ngào, sóng mắt lưu chuyển như nước mùa thu, Tưởng Thiệu Đình nghĩ đến chuyện hôm đó ở phòng trữ rượu, trong lòng biết nàng vẫn còn trong trắng liền cảm thấy vui mừng không nói nên lời, cười đáp: “Cấm quân phòng hộ hoàng cung, tất nhiên phải tuần tra ở đây rồi.”
“Thì ra là vậy, biểu ca cực khổ rồi.” Nàng quay người lại đi tới mấy khóm hoa, không quấy rầy hắn tuần tra.
Nhưng Tưởng Thiệu Đình vẫn không rời đi.
Vân Trúc khó hiểu nhìn hắn.
Thấy nàng ta có ý thúc giục, Tưởng Thiệu Đình híp mắt, nói nhỏ: “Ta hiếm khi gặp biểu muội nên nói chút chuyện cũ thôi, ngươi có việc gì thì cứ làm đi… Không cần để ý tới ta, nếu hầu hạ hoàng hậu nương nương không tốt, để thái hậu biết được coi chừng cái đầu ngươi đó.”
Câu cuối cùng gần như là uy hiếp, sắc mặt Vân Trúc biến đổi không dám nhìn nữa.
Tào quốc công là đệ đệ ruột của Ngô thái hậu nên Ngô Thái hậu rất dung túng ông ta. Mà tâm phúc của Tào quốc công chính là cha con Tưởng gia, hai người họ nắm giữ binh quyền trong tay, nghe nói trong cung này khắp nơi đều là tai mắt của Tào quốc công, thì một nô tỳ bé nhỏ như nàng làm sao dám đắc tội, đến lúc đó người chết nhất định sẽ là nàng.
Vân Trúc ngoan ngoãn cúi đầu xuống, khóe miệng Tưởng Thiệu Đình nhếch lên.
Trần Uẩn Ngọc thấy hải đường đã đủ nhiều, nghe Vân Mai bên kia có tường vi liền đi tới, nhưng mới vừa cắt một nhát thì những cái gai nhọn trên cành tường vi khô đã làm tay áo nàng rách một, Trần Uẩn Ngọc kêu lên: “Tay áo ta… Hoa này cũng thật là lợi hại.”
“Để vi thần cắt hoa tường vi cho nhé.”
Tưởng Thiệu Đình đi tới, rút trường kiếm bên hông ra, Trần Uẩn Ngọc vội vàng tránh sang bên cạnh, chỉ thấy thanh kiếm kia lúc lên lúc xuống tạo thành một cơn gió lớn, những cánh hoa bốn phía bay lên theo gió, cuối cùng hắn vung cổ tay một cái,đưa hơn mười đóa tường vi trên mũi kiếm tới trước mặt.
Sự sắc bén bức người khiến Trần Uẩn Ngọc lùi về sau một bước.
Hù dọa nàng rồi, Tưởng Thiệu Đình cong môi cười, đưa tay lấy mấy đóa tường vi xuống: “Như thế này đã đủ chưa?”
Vừa rồi kiếm pháp của hắn quả thật rất tuyệt diệu, Trần Uẩn Ngọc thấy mà giật mình, chưa lấy lại tinh thần, chỉ lẩm bẩm: “Đủ rồi… Đa tạ biểu ca.”
“Có thể làm việc cho nương nương là vinh hạnh của vi thần.”