Quá Trình Tự Vả Của Hoàng Đế

Chương 34




Trần Uẩn Ngọc có chút kinh ngạc, không ngờ Kỳ Huy đột nhiên thoả mãn, bèn lập tức chỉnh váy sam lại.



“Hoàng thượng, thiếp tạ ơn chàng.”



Nghe được câu này, Kỳ Huy hiểu ra bản thân nhất định sẽ hối hận, hiếm khi mỹ vị chủ động dâng đến miệng, đáng lý ra làm thế nào cũng nên chà đạp ăn nàng sạch sẽ một trận. Nhưng xung quanh long liễn đều là phiên vương và hộ vệ, còn không biết trên đường có đột nhiên xảy ra việc gì không, nên rốt cuộc không thể hạ miệng được.



Có điều cứ như vậy buông tha thì lại không cam lòng.



Kỳ Huy ôm nàng vào lòng, bàn tay luồng vào y phục nàng, thấp giọng nói: “Chờ đến tối lại tạ ơn trẫm sau.”



Bị ngón tay hắn trêu chọc, cả người Trần Uẩn Ngọc khẽ run lên, đỏ mặt nói: “Nhưng hoàng thượng không phải mới vừa nói đủ rồi à?”



“Trẫm chỉ tạm ngăn cản nàng lại thôi, cũng không nhìn xem đây là nơi nào, cứ sáp vào như vậy?” Kỳ Huy nhếch mày, “Vạn nhất có phiên vương cầu kiến, quần áo xốc xếch còn ra thể thống gì?”



A, đúng là quên đang ở trên long liễn, nàng chỉ chú ý đến ân huệ của hắn, nên suy nghĩ không chu toàn. Trần Uẩn Ngọc gật đầu: “Vậy để buổi tối đi.”



Kỳ Huy thiếu chút nữa không nhịn được mà cười lớn, càng ôm nàng chặt hơn.



Cảm thấy tay hắn không có dấu hiệu dừng lại, dao động như đánh đàn, Trần Uẩn Ngọc đỏ mặt nói: “Đã sợ quần áo không chỉnh tề thì hoàng thượng chàng cũng nên…”



Váy sam của nàng bị hắn làm lỏng lẻo, mở ra hoàn toàn.



Kỳ Huy phớt lờ.



Tuỳ ý thăm dò.



Từ từ Trần Uẩn Ngọc càng ngày càng cảm thấy khó chịu, vẻ mặt ửng hồng, một cảm giác mới lạ dâng trào toàn thân, khiến nàng không kìm lòng được rên nhẹ. Thanh âm vừa phát ra, đến bản thân nàng cũng bị doạ, vội ngồi thẳng người dậy, đẩy Kỳ Huy ra: “Hoàng thượng, sắp đến sông Bạch Hà rồi.”



“Còn lâu, nhiều lắm mới đi được một dặm, làm sao sắp đến?”



Trần Uẩn Ngọc cắn môi, kéo váy lại, chỉnh sửa y phục chỉnh tề kín đáo lại: “Dù chưa tới, thì hoàng thượng cũng không được như vậy!”



Nàng cảm thấy mặt mình lúc này chắc đỏ rực rồi, ngộ nhỡ có người cầu kiến, thì sẽ rất khó coi.



May mà vừa rồi không làm thật… Trong lòng vừa sợ vừa cuống, không muốn bị trêu ghẹo nữa, nàng dịch người ngồi xa ra. Chỉ là hành động này cũng không thể làm cơn nóng trong người nàng biến mất. Rõ ràng hắn không hôn lên gáy nàng, nhưng sao bây giờ ở đó lại ngứa ngáy khó chịu như thế.



Kỳ Huy nhìn nàng, không nói gì, chỉ lấy khăn ra lau tay. Hắn cảm thấy mình cũng khá hiểu Trần Uẩn Ngọc, và biết cách làm nàng khó chịu, như vậy mới có qua có lại.



Long liễn đi trên đường, các phiên vương theo sau, mấy trăm hộ vệ mở đường, long phiến cao thẳng, tú kỳ tung bay trong gió. Bách tính đang chờ ở sông Bạch Hà, từ xa nhìn thấy đã đồng thanh hô to vạn tuế.



Trần Mẫn Trung ở phía sau vô cùng thấy mất mát, vốn tưởng rằng vẫn như năm trước, có thể cùng thê tử nhìn thấy Trần Uẩn Ngọc, ai ngờ long liễn không như năm trước, chung quanh đều được che chắn, chỉ có cửa sổ nhỏ khắc hoa, lỗ hở chỉ cỡ ngón cái, có thể thấy gì được?



Cũng kỳ lạ, rõ ràng sức khỏe hoàng thượng đã có chuyển biến tốt đẹp, lần trước ông còn thấy bước đi của ngài mạnh mẽ uy nghi, sao lại phải tránh gió như vậy? Trần Mẫn Trung thở dài, an ủi La thị: “Lần này coi như chúng ta cũng biết trong lòng hoàng thượng có A Ngọc, trong cung lại có Tống ma ma ở, không có gì phải lo lắng nữa.”



Năm ngoái, La thị vẫn luôn nơm nớp lo sợ, nhưng từ khi Tống ma ma và Quê Tâm vào cung chăm sóc nữ nhi, bà mới dần yên tâm hơn: “Vậy lại chờ sang năm, dù sao cũng sẽ gặp được thôi.”



Trần Mẫn Trung thở phào nhẹ nhõm, lệnh xa phu đi nhanh một chút.



Hôm nay, trong Trần gia còn có lão phu nhân đến sông Bạch Hà, chờ long liễn đến nhà thuỷ tạ, thì bọn họ cũng xuống xe ở một chỗ khác.



Nhà thuỷ tạ là nơi chỉ có trọng thần được hoàng thượng tin tưởng, mới có vinh dự được ngồi ở đó. Những quan viên bình thường cùng gia quyến thì ngồi ở phía tây nhà thuỷ tạ xem thuyền rồng.



Cả nhà Trần phu nhân đến khá sớm, nhìn thấy bọn họ, Trần Tĩnh Mai phất tay gọi: “Mẫu thân, đại ca, nhị ca, tới đây đi, con dọn bàn rồi, có cả điểm tâm nữa. Chúng ta ngồi chung cho náo nhiệt, cũng để mọi người đỡ phải chuẩn bị một lần nữa.”



“Tốt lắm.” Đại phu nhân Giang thị cười nói: “Chúng ta đỡ tốn công, chỉ cần bày thức ăn ra nữa là được.”



Mọi người cùng nhau đi đến đó.



Dòng chính của Trần gia chỉ có một người con trai độc nhất tên là Trần Húc, đảm nhiệm chức tri phủ ở Lạc Dương, thê tử cũng là người Lạc Dương, lúc thành thân phần lớn đều do cha mẹ vợ lo liệu, không cần Giang thị quan tâm.





Nhưng Giang thị có chút cô đơn, tới kéo tay cháu gái Hứa Quỳnh Chi nói: “Quỳnh Chi càng ngày càng đẹp! Có thời gian thì nhớ về nhà chơi nhiều hơn. Cháu nhìn ngoại tổ mẫu đi, A Húc không có ở nhà, A Dung thì suốt ngày đọc sách, chúng ta thật sự rất buồn đấy.”



“Cháu cũng muốn đến, nhưng mẫu thân nói cháu lớn rồi, không thể suốt ngày ra ngoài được ạ.” Hứa Quỳnh Chi nói, “Đúng lúc mợ và tổ mẫu khuyên mẫu thân giúp cháu đi.”



“Ôi chao, nhà ta mà còn không thể tới à?” Lão phu nhân không vui, trừng mắt nhìn Trần Tĩnh Mai, “Từ lúc A ngọc vào cung, bên cạnh ta không còn đứa cháu gái nào nữa, con lại quản Quỳnh Chi quá chặt. Ngày thường thì không nói, nhưng ngày lễ nhất định phải về, nếu có thể thì ở chơi mấy này cũng được mà!”



Trần Tĩnh Mai vừa bóp vai cho mẫu thân, vừa xin lỗi: “Con hiểu rồi, nương. Có điều con cũng phải suy nghĩ cho Quỳnh Chi, nó không ngoan ngoãn như A Ngọc, tính tình cẩu thả qua quýt. Ngày xưa nó được chiều chuộng quá, nên giờ con muốn nó ở nhà tĩnh tâm. Mẹ nói xem, không quản chặt thì làm sao mới phải đây?”



“Nào có cẩu thả, mẹ thấy con bé rất ngoan mà!” Nhắc tới chuyện này, lão phu nhân bèn thấp giọng nói, “Còn đã chấm được nhà nào chưa? Nếu gia đình thông gia chưa tìm được ai, thì chúng ta lưu tâm một tí.”



Nghe trưởng bối nói chuyện, mà trong lòng Hứa Quỳnh Chi lập tức u ám.



Trước kia, nàng ta còn rất mong đợi về chuyện chung thân đại sự của mình, nhưng mà cứ hết chuyện này tới chuyện khác xảy ra, làm những suy nghĩ tốt đẹp của nàng ta đều bị phá huỷ hết. Đầu tiên là phát hiện Trần Uẩn Ngọc cùng Tưởng Thiệu Đình tư thông với nhau, sau đó Tưởng Thiệu Đình lại chết trong cung, Trần gia bọn họ còn suýt nữa gặp đại nạn.



Ngoài ý muốn nhất là hoàng thượng không những không trị tội, mà còn cho Tống ma ma và Quế Tâm vào cung hầu hạ Trần Uẩn Ngọc.



Hứa Quỳnh Chi cảm thấy, số phận thật sự quá quái lạ.



Hiện tại, nàng ta cũng không biết sẽ phải gả cho người như thế nào. Dù sao, nàng ta vẫn chưa gặp được nam nhân xuất chúng như Tưởng Thiệu Đình nữa, người thì dung mạo không bằng, người thì gia thế kém hơn, người thì thua về trí óc.




Hứa Quỳnh Chi thở dài.



Trần Tĩnh Mai nói tên vài nhà cho lão phu nhân nghe, rồi lại lắc đầu thì thầm: “Con không hài lòng lắm, nhưng nương cũng biết tình trạng hiện tại của A Ngọc đó. Tuy A Ngọc là hoàng hậu, nhưng còn chưa sinh con, vị trí này sợ rằng không bền vững. Vả lại, có câu lòng dạ đế vương khó dò, chúng ta lại có bà con với Ngô gia, những nhà khác có biết bao người bị tống vào đại lao. Nhà chúng ta có thể may mắn tránh khỏi, chẳng qua chắc nhờ thường ngày đại ca và nhị ca hành sự thanh liêm thôi!”



Trong lòng lão phu nhân chấn động.



“Vì vậy có rất ít nhà dám kết thân cùng nhà con, mong ngóng nhiều hơn, con đang tìm thêm.”



“Nếu như vậy thì càng không thể gấp gáp, Quỳnh Chi mới mười lăm, cũng không phải lớn lắm, cần gì vội vã đính hôn trong năm nay? Con nghe mẹ, chờ một thời gian nữa, Quỳnh Chi cũng bảo bối của mẹ, mẹ không nỡ thấy nó chịu ấm ức.”



Trần Tĩnh Mai suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Nữ nhi hiểu rồi ạ.”



Các trưởng bối liên tục trò chuyện, Hứa Quỳnh Chi ngồi bên cạnh cảm thấy hơi chán, muốn đi tìm các cô nương quanh đây nói chuyện. Chỉ vừa nhớ đến mấy lần tụ hội gần đây, những cô nương kia luôn cố tình hỏi về Trần Uẩn Ngọc, muốn moi chút chuyện từ mình, muốn biết Trần Uẩn Ngọc có được hoàng thượng sủng ái không, và còn nhiều chuyện khác nữa. Nghĩ tới, nàng ta lại thấy phiền chán.



Sau khi Trần Uẩn Ngọc được sắc phong, nàng ta chỉ được gặp một lần, những chuyện sau này làm sao nàng ta biết được. Dù sau lần trước vào cung, thì có vẻ hoàng thượng cũng không mấy cưng chiều Trần Uẩn Ngọc, nhưng nàng ta không dám chắc lắm. Mà nay, Trần gia còn phải dựa vào Trần Uẩn Ngọc, nếu như một ngày nào đó nàng không được sủng ái, bị phế đi, thì Trần gia bọn họ càng không yên ổn.



Càng nghĩ càng thấy bực bội, Hứa Quỳnh Chi không muốn đi tìm gặp ai nữa, chỉ cắm đầu ăn điểm tâm.



Lúc này, đột nhiên phía sau bỗng xôn xao xì xào, nàng ta quay lại nhìn thì nhìn thấy một tiểu hoàng môn mặc áo màu tương, đang xuyên qua đám người, đi về phía này.



Tiếng ồn này cũng khiến các trưởng bối ngẩng đầu lên.



Trường Xuân đi thẳng tới trước mặt lão phu nhân, hành lễ rồi cao giọng nói: “Hoàng thượng có khẩu dụ, cho mời người của Trần gia đến nhà thuỷ tạ, cùng nương nương xem đua thuyền rồng.”



Mọi người ồ lên.



Lão phu nhân giật mình, vừa rồi nghe nói người được đến nhà thuỷ tạ chỉ có các phiên vương, vương phi, Nguỵ quốc công và Cảnh Xuyên Hầu, không ngờ bọn họ cũng có thể đến đó.



Trẫn Tĩnh Mai chớp mắt, thấp giọng hỏi: “Công công, ta là cô cô của nương nương, nhà chúng ta cũng có thể đến chứ?”



Trường Xuân thầm nghĩ, hoàng thượng không nói rõ ràng, chỉ nói người của Trần gia, vậy cô cô có được tính không nhỉ? Haizzz, đương nhiên là được, dù sao hoàng thượng cũng chỉ muốn nương nương vui vẻ, nên chắc gặp cả nhà là tốt nhất. Vì thế, hắn gật đầu: “Cùng đi đi, nhiều người càng náo nhiệt.”



Mặt mày Trần Tĩnh Mai lập tức rạng rỡ, vội vàng gọi trượng phu đi theo.



Trong nhà thuỷ tạ, Trần Uẩn Ngọc nhìn xung quanh, muốn gặp người nhà thật sớm, chỉ hận không thể duỗi cổ dài ra để nhìn xa hơn, ngay cả khi mâm đặt tiền cược được đưa tới, nàng cũng không mấy hứng thú.



Kỳ Huy nói: “Mau chọn một đội đi.”




Trần Uẩn Ngọc nhìn sang: “Thiếp có biết gì đâu, sao biết nên đặt đội nào? Sợ rằng sẽ thua tiền mất.”



Kỳ Huy vừa bực mình vừa buồn cười: “Nàng thiếu chút tiền này sao?”



Của hồi môn của nàng nhiều như vậy, hơn mấy gia đình bình thường biết bao nhiêu, hắn thầm nghĩ, thua thì thua. Có điều lại nói tiếp, hình như chưa bao giờ thấy nàng đến khố phòng kiểm kê.



Có thế thấy nàng chẳng để tâm đến những thứ này chút nào, không như hắn, dạo này lắm chuyện phiền não, nào là chuyện miễn giảm thuế ruộng, để cho bách tính nghĩ ngơi lấy lại sức, nhưng để dẹp yên phản loạn, thì lại cần phát quân lương. Mặt khác, cũng không thể để công bộ thiếu hụt tiền, bộ binh thì phải tạo lại pháo, điều này rất quan trọng để quân đội bất khả chiến bại.



Kỳ Huy nhíu mày, cược cho Lư gia, sau đó nói với Lục Sách đứng bên cạnh: “Nếu thua, ngươi chung trẫm gấp đôi bạc.”



Lục Sách mỉm cười: “Thần tuân chỉ.”



Nghe thấy thế, Trần Uẩn Ngọc ngẩn ra, lúc này cũng không phải đang giả bộ làm hôn quân, sao còn chơi trò này với Lục Sách? Có hoàng thượng nào lại đi đòi tiền của thần tử?



Đang lúc nghi hoặc, Thành Vương ở bên cạnh lên tiếng: “Hoàng thượng nhân hậu, trên đường tới đây, thần có nghe dân chúng nhiều phủ thành ca tụng ân đức của hoàng thượng. Có điều hoàng thượng cũng không cần quá khoan hồng, dù sao Đại Lương vẫn còn nhiều việc cần đến bạc, không thể để cho quốc khố trống rỗng được.”



“Trẫm cũng nghĩ vậy, nhưng binh mã không đủ, chặn được phía đông thì không chặn được phía tây, biết sao được?”



Trong lòng Kỳ Thuấn Hoa thầm than không hay, lời này của Kỳ Huy rõ ràng là muốn điều động binh mã của các phiên vương. Nàng ta không kìm lòng được liếc nhìn Kỳ Thành Mục.



Ai ngờ Kỳ Thành Mục lại nói: “Thần nguyện



Đang tải...



ý phân ưu cùng hoàng thượng, có điều trước đó, cần phải xác định được ý đồ của Việt quốc.”



Tên khốn này, Kỳ Thuấn Hoa thiếu chút nữa tức chết.



Kỳ Thành Mục dùng biện pháp như thế thể hiện lòng trung thành, lại không cần trao binh mã lại ngay, mà có thể giải trừ lòng nghi ngờ của Kỳ Huy, thật sự là nhất cử lưỡng tiện.



Nhưng vấn đề là hắn ta đã mượn cớ như vậy, mình biết nên làm gì bây giờ? Kỳ Thành Mục chắc chắn là muốn hãm hại mình, chẳng phải hắn ta đã không vừa mắt Tĩnh vương phủ bọn họ từ lâu rồi sao? Trên trán Kỳ Thuấn Hoa đổ mồ hôi, miễn cưỡng cười nói: “Tĩnh vương phủ chúng thần cũng xem hoàng thượng như thiên lôi sai đâu đánh đó.”



Còn hơn cả Kỳ Thành Mục, nhưng ý tứ lại không rõ ràng.



Kỳ Huy nhìn nàng ta một cái, ánh mắt thâm trầm.



Kỳ Thuấn Hoa cúi đầu, tim đập thình thịch bồn chồn không thôi.



Đúng lúc người của Trần gia tiến vào. Đây là lần đầu tiên họ được thấy Kỳ Huy ở khoảng cách thế này, tất cả đều dập đầu hành lễ.




“Đứng lên đi, ban ngồi.” Kỳ Huy nói, “Mọi người không cần câu nệ, hoàng hậu đã lâu không gặp mọi người nên rất nhớ nhung, vì vậy trẫm mời các ngươi tới đây.” Sau đó phân phó Trường Thanh, Trường Xuân, “Đem ghế lại gần đây một chút, xa như vậy, hoàng hậu nói chuyện thế nào được?”



Giọng điệu không nhanh không chậm, mang đến cảm giác mát lạnh vào ngày hè. Trên đường tới đây, Hứa Quỳnh Chi rất tò mò, những điều mà các cô nương kia hỏi tới hỏi lui, kỳ thật chính nàng ta cũng không rõ. Hôm nay nghe hoàng thượng cho mời bọn họ, nàng ta khá là kinh ngạc, đúng lúc có thể xem thử xem Trần Uẩn Ngọc có được sủng ái hay không.



Nàng ta ngẩng đầu, len lén quan sát Kỳ Huy.



Đế vương trẻ mặc long bào vàng sáng, đầu đội dực thiên quan, dưới mão quan là hàng mày đen thanh tú, đôi mắt hẹp dài, mũi cao thẳng. Vốn là một thiếu niên tuấn dật, thế nhưng kết hợp với làn da trắng như trong suốt, đôi môi mỏng, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều ung dung cao quý và mang vẻ lạnh lùng, làm người ta có cảm giác không thể tiếp cận được.



[Mũ của Hoàng đế nhà Minh, gọi là [Dực Thiện quan; 翼善冠], là một dạng mũ Phốc Đầu, nhưng cánh chỉa lên trên. Thời Minh Sơ còn là mũ trơn, nhưng thời Trung và Hậu kì thì có trang sức gắn lên. – Nguồn: Nam Văn Hội Quán – 南文會館]



Hứa Quỳnh Chi bất giác ngây người, không ngờ hoàng thượng lại tuấn tú như thế, rõ ràng ngày ấy trong cung nàng ta đã gặp được, nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm hoảng sợ, nên chỉ cảm thấy hắn hết sức hung tàn.



Đang ngẩn ngơ, thì nghe thấy giọng nói của Trần Uẩn Ngọc: “Tổ mẫu, bà xem con có mập lắm không? Tống ma ma thật là, cứ luôn nói con mập, không cho con ăn. Nương, mẹ nhìn xem, béo lắm sao?”



Ngọt ngào làm nũng.



Lão phu nhân cười ha ha, nhìn Tống ma ma: “Thấy nương nương tố cáo chưa, sau này chớ quản chặt quá nữa, nương nương ăn một chút thì có sao? Đừng ngại, có thể mập bao nhiêu được chứ? Hơn nữa, dù nương nương có mập thì vẫn đẹp mà!”




Bà vốn rất lo cho Trần Uẩn Ngọc, nên bảo Tống ma ma chăm sóc nàng cho tốt, song, lần này xem ra đứa cháu gái này không cần người hầu bận lòng rồi, không thấy hoàng thượng rất quan tâm đến nàng hay sao? Chỉ cần mau sinh một đứa bé thì chắc chắn địa vị sẽ vững vàng, mà nếu muốn sinh con thì nhất định phải ăn nhiều một chút, không thể quá gầy.



Trần Uẩn Ngọc đắc ý, kéo tay La thị, lại nắm cả tay đệ đệ: “Nương, A Dung, hai người ăn điểm tâm đi, đây là con đặc biệt mang tới để ăn trong lúc xem đua thuyền rồng đó.” Sau đó lại nhìn sang Trần Mẫn Trung, “Phụ thân, con nhận được ngọc bội rồi, thường ngày hay lấy ra nhìn một cái.”



Nghe thấy câu này mà mắt Trần Mẫn Trung nóng lên: “Tốt, như thế thì thần rất an lòng.”



Làm cha mà lại phải xưng thần, trong lòng Trần Uẩn Ngọc đột nhiên chua xót: “Cha…”



Trần Mẫn Trung thấy nàng như thế thì vội nói: “A Ngọc, không cần lo lắng chuyện ở nhà, con chỉ cần chăm sóc hoàng thượng thật tốt là được. Chẳng phải muốn ăn điểm tâm sao? Đừng để bụng đói.”



Trần Dung cầm một miếng đưa tới miệng tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, đệ rất nhớ tỷ, tỷ ăn trước đi.”



Trần Uẩn Ngọc mỉm cười, cũng lấy cho tiểu đệ một miếng: “Ăn ngon không?”



“Vâng, ngon hơn ở nhà nhiều!”



“Lát nữa mang về một ít đi, đệ xem ở đây nhiều loại bánh ngọt lắm.”



Trần Dung gật đầu, không quan tâm đến điểm tâm nữa, hỏi ngược lại: “Tỷ tỷ, lần này gặp được tỷ, vậy sau này khi nào có thể gặp nữa, nương luôn gạt đệ, cứ nói là tháng sau.”



La thị thật muốn chặn miệng con trai lại, lần này được gặp gỡ một lần bà đã mãn nguyện, nào còn quá đáng muốn lần sau nữa.



Trần Uẩn Ngọc thiếu chút nữa bị sặc, bèn nhìn sang Kỳ Huy rồi lén nói: “Có lẽ phải năm sau lận…” Sang năm lại đi xem đua thuyền, nàng sẽ xin Kỳ Huy, “cảm ơn” nhiều lần, chắc được mà nhỉ?



Thấy dáng vẻ lén lút của nàng, khoé miệng Kỳ Huy khẽ nhếch lên, giơ tay sờ đầu Trần Dung: “Đệ muốn gặp tỷ mình, thì cho người vào cung nói một tiếng là được.”



Trần Dung kinh ngạc: “Thật vậy ạ?”



Chỉ là một đứa trẻ, gặp Trần Uẩn Ngọc nhiều một chút cũng không hề gì, Kỳ Huỷ nói: “Chỉ giới hạn đến năm mười bốn tuổi. Trưởng thành thì không được nữa.”



“Hả…à.” Trần Dung nghĩ đến điều gì, bèn cúi người hành lễ, “Tạ ơn hoàng thượng.”



Rất có quy củ, Kỳ Huy nhếch miệng cười.



Ánh nắng sáng rực, Trần Uẩn Ngọc có cảm giác như mình cũng đang chìm trong ánh sáng rực rỡ ấy, nếu không phải mọi người đang ở bên cạnh, thì nàng đã đi tới ôm cổ Kỳ Huy hôn mấy cái rồi.



Ân huệ lớn thế này, làm La thị cũng cực kỳ mừng rỡ, nhất thời tất cả mọi người Trần gia đều vô cùng vui vẻ.



Kỳ Thuấn Hoa nhìn thấy mà thầm nghĩ Kỳ Huy thật sự rất sủng ái Trần Uẩn Ngọc. Có điều nữ nhân này chỉ được cái xinh đẹp mà thôi. Nàng ta không khỏi ghen tị, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ tới những điều này. Người đáng lý ra nên đứng chung một chiến tuyến với nàng ta đang tránh né nàng ta, nhìn về phía Kỳ Thành Mục, thì thấy hắn đang cụp mắt nhìn ra ngoài nhà tạ thủy.



Trong cả nhóm người, Trần Uẩn Ngọc mặc địch y đỏ rực, kiều diễm không ai sánh bằng, tất cả nam nhân đều không nhịn được muốn nhìn ngắm. Kỳ Thuấn Hoa đi tới bên cạnh Kỳ Thành Mục nhỏ giọng nói: “Đường ca, nương nương quốc sắc thiên hương, người Phúc Châu hẳn là không có ai được như vậy nhỉ?”



Địch y chính là lễ phục trang trọng nhất dành cho các bậc Hậu phi trong triều đình các nước Á Đông xưa.



Da của người Phúc Châu khá đen, chỉ với điểm này đã thua hẳn vị mỹ nhân băng cơ ngọc cốt này. Kỳ Thành Mục thầm nghĩ, Trần Uẩn Ngọc là mỹ nhân ai gặp đều sẽ bị hấp dẫn, nhưng trong lòng hắn cũng rất rõ, đó là nữ nhân của Kỳ Huy.



Hắn dời ánh mắt, thản nhiên đáp: “Cho dù đẹp đến mấy, cuối cùng cũng sẽ héo tàn, sao có thể sánh được với binh mã trong tay, muội nói đúng không, đường muội? Ta thấy khi muội quay về nên khuyên đường thúc một câu thì hơn, đừng tự tìm đường chết.”



“Chuyện này có gì tốt với ngươi à?” Kỳ Thuấn Hoa giận dữ.



“Cũng không có chỗ nào xấu cả.” Kỳ Thành Mục nhếch mày, “Trong tay ta chỉ có mấy vạn binh mã, hoàng thượng nhất định sẽ chẳng mấy để tâm, còn muội, tự giải quyết cho tốt đi.”



Nói xong thì không để ý tới Kỳ Thuấn Hoa nữa.



Kỳ Thuấn Hoa tức đến tái xanh. Nàng ta thật sự không hiểu tại sao Kỳ Thành Mục lại như vậy, kỳ thực nếu hai nhà bọn họ liên hợp với nhau, Kỳ Huy sẽ không đánh lại.



Nhưng hôm nay Kỳ Thành Mục đã tỏ rõ lập trường, sớm muộn gì cũng sẽ đứng về phía Kỳ Huy, như vậy Tĩnh vương phủ bọn họ sẽ gặp nguy hiểm. Dựa vào những chuyện phụ thân đã làm những năm qua, một khi giao binh mã ra, làm sao có thể có kết quả tốt được? Nàng ta cau mày, nhìn về phía thuyền rồng vừa mới bắt đầu thi đấu.