Hàn Thầm tự mình đi tiễn Phó Bình, Phó An và Hứa Lập Dương ra ngoài.
Hàn Anh đi theo Lâm thị tiễn bọn họ ra ngoài nhà chính, đặc biệt dặn dò phụ thân một câu: “Phụ thân, con có chuyện muốn nói với cha, cha tiễn bọn Phó Bình xong thì trở về nha!” Nàng sợ phụ thân sẽ tiện đường đi nha môn Trấn Bắc tướng quân.
Hàn Thầm đáp ứng.
Hứa Lập Dương dừng bước, có chút thẫn thờ nhìn Hàn Anh mới xoay người rời đi.
Lần này đi núi cao nước xa, gặp lại nhau không biết là khi nào.
Sau khi tiễn bọn Phó Bình, trời còn chưa sáng rõ, Hàn Thầm trở về đồng viện, lại phát hiện Hàn Anh không có đi ngủ bù, mà hai mắt sáng ngời cùng Lâm thị đang đợi ông!
Hắn cười trêu ghẹo nói: “A Anh, muốn xin phụ thân cái gì đúng không?”
Hàn Anh liếc cha nàng: “Không phải chỉ mượn phụ thân một cây bảo đao sao? Sao phụ thân keo kiệt dữ vậy!”
Hàn Thầm: “...”
Thấy trượng phu kinh ngạc, Lâm thị không khỏi mỉm cười, đứng dậy chuyển qua phía đông, vỗ vỗ nệm gấm giữa mình và Hàn Anh: “Hầu Gia ngồi ở đây nè!”
Sau khi Hàn Thầm ngồi xuống, nhìn nữ nhi: “a Anh, con”
Hàn Anh thu liễm nụ cười trên mặt, ngồi nghiêm chỉnh nhìn phụ thân: “Phụ thân, con nói cho người biết một chút chuyện sau khi con vào kinh.”
Hàn Thầm và Lâm thị thấy nữ nhi nghiêm túc như thế, liền chuyên tâm lắng nghe.
Hàn Anh cũng không thêm mắm thêm muối, đơn giản kể lại những việc đã trải qua ở Biện Kinh và nguy hiểm trên đường đi Liêu châu, giọng nói của nàng thật thà, ngữ khí tỉnh táo, không có nũng nịu, nhưng làm cho Hàn Thầm và Lâm thị như rơi xuống suối băng toàn thân lạnh buốt.
Lâm thị ôm lấy nữ nhi.
Hàn Thầm duỗi tay nắm chặt tay nữ nhi bảo bối, sau nửa ngày không nói gì.
Hắn luôn luôn là người con có hiếu, bởi vậy rất dụng tâm đối với việc nuôi dưỡng mẫu thân và huynh đệ trong kinh, ngoại trừ chưa từng đụng tới của hồi môn của thê tử, còn lại đều là hết sức nỗ lực.
Lần trước Ngọc Khê bị bao vây, ông bị sáu vạn hải tặc Việt Quốc vây quanh thành ở Ngọc Khê, một thân một mình chỉ huy quân dân giữ thành, thiếu chút nữa ông đã hi sinh vì tổ quốc, nguy nan trước mắt triều đình không người nào cứu viện, là Phó Tạ suất lĩnh hai vạn thiết kỵ ngàn dặm gấp rút tiếp viện, giải trừ bao vây cho Ngọc Khê.
Mẫu thân, huynh đệ của ông không có người nào thăm hỏi được một câu, càng không cần phải nói chìa tay giúp đỡ.
Ông bởi vì đảng phái triều đình tranh giành mà mất đi chức Trấn Nam Tướng quân, hai vợ chồng bị áp giải vào kinh, nguy nan trước mắt là con rể Phó Tạ cùng thông gia Phó Viễn Trình dốc sức giúp đỡ, cuối cùng mới thoát khỏi vòng thị phi đi tới Liêu Châu, rồi trải qua cuộc sống thanh tĩnh như thế này.
Ngược lại mẫu thân của ông cuối cùng cũng gửi thư, gửi thư không hề nhắc đến chuyện đã xảy ra, chỉ có tố khổ, nói cuộc sống Hầu phủ trong kinh không dễ chịu, chất vấn ông vì sao không đúng hạn gửi tiền về Hầu phủ trong kinh.
Hàn Thầm ngại mặt mũi, không chịu nói cho mẫu thân, hiện nay tất cả chi tiêu bên này đều là của hồi môn An Quốc Công tặng Lâm thị, mà ông thì cố gắng xoay xở mang bạc về kinh phụng dưỡng mẫu thân...
Nữ nhi duy nhất của ông vào kinh đợi gả, tất cả của hồi môn sớm đã chuẩn bị tốt, chỉ cần ở Hầu phủ kinh thành đợi gả mà thôi, nhưng vẫn bị nhị phòng trở thành cái đinh trong mắt, thậm chí còn muốn hiến a Anh cho nhi tử không nên thân của Thôi Thành Trân...
Đây là mẫu thân của ông sao? Huynh đệ của ông sao? Người nhà của ông sao?
Thấy đôi mắt phụ thân cũng ẩm ướt, đã từng là một đại danh tướng phong vân một cõi mà nay mắt hổ cũng phiếm hồng, trong lòng Hàn Anh đau xót, thấp giọng an ủi phụ thân: “Phụ thân, mọi chuyện qua rồi, sau này một nhà chúng ta ở cùng một chỗ!”
Hàn Thầm không nói chuyện, nhưng vươn cánh tay ôm thê nữ.
Hắn là trượng phu của thê tử, là phụ thân của nữ nhi, nhất định phải bảo hộ thê nữ được chu toàn.
Hàn Anh nhớ tới đoạn đường này được Tổng đốc đường sông Liêu Hà Trần Hi trông nom, vội vàng nói với phụ thân.
Hàn Thầm gật đầu nói: “Việc này ta tự có tính toán, a Anh con không cần quan tâm.” Trần thị, Thôi thị và tổ chức Liêu Lương cong cong lượn quanh, a Anh là một tiểu cô nương làm sao biết rõ? Vẫn là ông nên xử lý tốt hơn!
Người một nhà đang thổn thức, Trấn Bắc tướng quân Phó Viễn Trình phái người đến mời Hàn Thầm, hẹn Hàn Thầm nhau cùng đi nha môn Trấn Bắc tướng quân, Hàn Thầm đành phải đứng dậy rời đi.
Hàn Anh đợi phụ thân rời đi, lúc này mới vui vẻ thấp giọng hỏi mẫu thân: “Ngay cả đi nha môn phụ thân của Phó Tạ ca ca còn phải hẹn phụ thân à? Ông ấy không biết đường sao?”
Trong lòng Lâm thị vốn đang nặng nề, nghe nàng nói tức cười như vậy, không khỏi nở nụ cười: “người cha chồng này của con hay gào thét lắm...”
Bà che miệng cười: “cha chồng con hình cầm tinh con chó, đặc biệt quấn người, cha con từ khi tới Liêu Châu, bị ông ta quấn lấy phiền chết đi được!” Hàn Thầm và An Quốc Công Phó Viễn Trình vốn là đồng bào kiêm bạn thâm giao trong quân, từng có giao tình, nay ông đến Liêu Châu, tạm thời Phó Viễn Trình lại càng không thể xa rời ông, bất kể là đi nha môn xử lý việc công hay đi tuần tra, cũng phải mang theo Hàn Thầm đi cùng, khiến cho Hàn Thầm một lòng ẩn cư dở khóc dở cười.
Hàn Anh làm như thật mà nắm chặt ngón tay tính toán một chút, cuối cùng chân thành nói: “Phó bá bá xác thực cầm tinh con chó rồi.”
Lâm thị: “... Thật sự?” bà cũng tính toán một chút, phát hiện Hàn Anh nói là sự thật, Phó Viễn Trình lớn hơn Hàn Thầm ba tuổi, quả thực là tuổi tuất rồi.
Đại não Hàn Anh hoạt động, đem thủ lĩnh tổ chức Liêu Lương một đời kiêu hùng Phó Viễn Trình thành một đại cẩu bám người, nghĩ đi nghĩ lại tự mình nở nụ cười.
Buổi sáng Hàn Anh không đi ra ngoài, cùng mẫu thân ngủ bù nửa buổi sáng.
Đợi nàng thức dậy, đã gần giữa trưa, Lâm thị đã ở bên ngoài xử lý việc nhà rồi.
Từ ma ma mang theo Nhuận Thu tới đây hầu hạ nàng thức dậy.
Hàn Anh liếc nhìn, thấy Tẩy Xuân không tới, lúc này mới yên lòng lại, uống một ngụm nước muối nhạt trong tay Từ ma ma nói: “Trong phòng của con bình thường không nên thiếu người.”
Nàng nói rất mơ hồ, nhưng Từ ma ma các nàng đều nghe rõ.
Sấu Đông cười hì hì nói: “Tẩy Xuân cũng nói như thế đấy, mỗi lần chúng ta từ Liễu viện tới đây, nàng đều phải an bài một người ở lại trong phòng.”
Hàn Anh khẽ vuốt càm, không để ý việc này. Tính cách nàng không phải đa nghi, mà là vẫn cảm thấy không thể không đề phòng người.
Tới lúc dùng cơm trưa rồi, đều có Kim Châu đi mời Hàn Linh tới đây.
Dùng xong cơm trưa, Hàn Anh đỡ Lâm thị lên giường gấm, hai mẹ con liên miên nói chuyện trên trời dưới đất.
Hàn Linh ở ngồi trên ghế bên cạnh, bưng một chén phổ nhị từ từ uống, thấy Hàn Anh nũng nịu dính lấy Lâm thị, thò tay sờ bụng Lâm thị, Lâm thị miệng nói “ tiểu nha đầu con vướng víu chết đi được, chờ ngày mai mời ma ma giáo dưỡng đến mài giũa con cho biết”, nhưng khuôn mặt cười híp cả mắt.
Trong lòng nàng không khỏi có chút hâm mộ. Nàng ở trước mặt mẹ cả Phương thị đều là nơm nớp lo sợ, ở trước mặt di nương bởi vì chủ nô có khác, lại ngại ánh mắt mẹ cả, cũng đành phải giữ một khoảng cách, hôm nay thấy Hàn Anh và mẫu thân thân mật khăng khít như vậy, trong phòng một người cơ thiếp cũng không có, không khỏi sinh lòng hâm mộ.
Lâm thị vuốt ve con gái, nói mấy ngày nữa sẽ mang Hàn Anh đi Lâm phủ thăm bà con.
Hàn Anh nhìn có vẻ thờ ơ, thật ra nghe rất chân thành, mẫu thân rất xem trọng nhà mẹ đẻ, nàng tự nhiên cũng sẽ để ở trong lòng.
Đến buổi chiều, thời tiết bên ngoài mặc dù lạnh nhưng ánh nắng rực rỡ, Hàn Anh liền khuyến khích Lâm thị ra ngoài tản bộ.
Lâm thị mang thai đã có năm tháng, đã lộ ra dáng ve mang thai, Hàn Anh chỉ thị Kim Châu chuẩn bị giày thêu đế gỗ cho mẫu thân, tự mình giúp mẫu thân mặc áo choàng, lúc này mới đỡ mẫu thân đi ra ngoài tản bộ.
Lúc này là chín tháng, ở Biện Kinh là cảnh gió mùa thu xào xạc thổi lá vàng rơi, mà ở Bắc Phương Liêu châu, đã rơi vài trận tuyết không lớn.
Hàn Anh đỡ mẫu thân đi vào trong hành lang, cùng đứng ngay thành lan can ngắm cây ngô đồng trong sân.
Nếu như viện tên là “Đồng viện”, tự nhiên trồng không ít cây ngô đồng, lúc này lá cây ngô đồng chưa rụng hết, vẫn còn hiện ra sắc xanh, thế nhưng dưới gốc cây là những đống tuyết trắng, bên cạnh lộ ra cành cây thuỷ lạp xanh biếc đơn độc, trong quạnh quẽ lại có một phen ý tứ hàm xúc khác.
Hàn Anh chỉ mẫu thân nhìn sang.
Lâm thị hiểu ý, lại cười nói: “So với Ngọc Khê, so với Biện Kinh, Liêu Châu có hơi hoang vu hơi, nhưng con chờ xem, chờ đến khi con ở quen, sẽ nhận ra chỗ tốt của Liêu Châu!”
Nàng quay đầu lại liếc mắt một cái, đám nha hoàn và bà tử lặng lẽ lui về phía sau mấy bước.
Lúc này Lâm thị mới hạ giọng thì thầm: “Cha chồng con mặc dù không phân biệt đích thứ, thế nhưng trong ba huynh đệ Phó gia, Phó Tùng chí lớn nhưng tài mọn không đủ tài năng quân sự, Phó Lịch năng chinh thiện chiến nhưng tâm địa ác độc, cô gia là đích xuất, cao hơn hai vị huynh trưởng rất nhiều, cha chồng con cũng không phải nhìn không ra? Hơn nữa, cha chồng con rất nghe lời cha con, hai châu Liêu Lương này sớm muộn gì cũng sẽ rơi vào tay Phó Tạ, đến lúc đó chi bằng con sống ở Liêu Châu. Con không đi kinh thành, Thôi thị có thể làm gì? Còn không phải trợn trắng mắt...”
Chủ đề vốn rất nghiêm túc, lại nghe thấy Hàn Anh cười không ngừng, nàng cố nén cười thấp giọng nói: “con biết rồi!”
Hàn Anh vừa đỡ mẫu thân tiếp tục tản bộ, vừa suy nghĩ về tình hình của đương kim hoàng đế. Đại Chu mới bắt đầu kiến triều liền thiết lập ba lá chắn tăng cường trấn giữ biên phòng, Trấn Bắc tướng quân trấn thủ phía đông Lương Châu và Bắc Bộ Liêu châu, Trấn Nam Tướng quân trấn thủ bờ biển phía nam và Trấn Tây Tướng Quân trấn thủ Tây Bộ.
Hôm nay Trấn Bắc tướng quân An Quốc Công Phó Viễn Trình chấp chưởng lá chắn trấn giữ lớn nhất, mà Trấn Tây Tướng Quân Từ Bình Xuân là thân tín của Phó Viễn Trình, bởi vậy ngoại trừ Trấn Nam Tướng quân rơi vào trong tay Trần Nghĩa của Trần thị, An Quốc Công Phó Viễn Trình vô thanh vô tức đã đã khống chế hai phần ba biên phòng Đại Chu...
Nghĩ tới đây, Hàn Anh không khỏi cảm thấy có chút rét run, nàng phát hiện mình dường như tiến nhập vào một vòng tròn luẩn quẩn...
Cái lạnh của Liêu Châu là loại lạnh sâu tận xương tủy, trên người Hàn Anh tuy có mặc áo thông tay lông chồn tuyết, lại vẫn thấy rùng mình.
Nàng giúp mẫu thân khép lại áo choàng ngắn, trong lòng nhớ tới Phó Tạ ở Tây Cương xa xôi, chỉ hy vọng quà tặng nàng gửi đi có ích với Phó Tạ...
Đối với Hàn Anh mà nói, cái gì thiên hạ đại thế, cái gì vinh nhục hưng vong, cái gì văn thao vũ lược nàng mặc kệ, nàng chỉ nguyện Phó Tạ mạnh khoẻ trở về với nàng thôi.
Lúc này bão cát điên cuồng gào thét đầy trời bên ngoài thành Lương Châu.
Đại quân Phó Tạ vây quanh thành Lương Châu, nhưng bởi vì bão cát suốt đêm nên không dám lười biếng.
Phó Tạ mang theo Tô Tương Chi, Doãn Vũ Trạch, Chu Thanh, Tưởng Vân Xuyên và Phó Vân cưỡi ngựa tuần tra, tuy trên mặt mang mặt giáp đeo mắt sa chặn bão cát, nhưng vẫn hắt hơi một cái.
Chu Thanh nghịch ngợm nhất, thúc ngựa bắt kịp, trêu đùa: “Đại soái, là Hàn cô nương nhớ ngài à?”
Nghĩ đến Hàn Anh, trong lòng Phó Tạ ấm áp, trừng mắt Chu Thanh nhưng không trả lời.
Ngày thường nếu bị hắn trừng mắt như vậy, Chu Thanh sẽ sợ té cứt té đái, nhưng hôm nay hắn mang sa che mặt, uy lực lập tức giảm đi rất nhiều, Chu Thanh cười đùa thúc ngựa chạy trốn sang bên cạnh.
Đám người Tưởng Vân Xuyên nhao nhao cười ha hả, nhưng bởi vì mặt bị gió cát thổi nên tiếng cười nghe hơi kì cục.
Phó Tạ ở trong tiếng cười khoát tay áo, im hơi lặng tiếng lấy trường cung trên lưng xuống, giương cung như trăng tròn, trên mặt tuấn tú không có một chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào con mồi trong bụi cát đối diện, môi mỏng khẽ mấp máy, tên nhọn liên tục rời dây cung gào thét bay ra.
”Phốc” “phốc” ngay sau đó hai tiếng trầm đục truyền tới.
Tiếp theo đó là giọng nói mơ hồ của Tháp Khắc Khắc không ngừng truyền đến.
Phó Tạ nhanh chóng cài tên.
Đám người Chu Thanh đã phản ứng lại, rút đao đồng thời thúc ngựa tiến lên, bảo vệ Phó Tạ.
Phó Tạ không nghĩ nhiều, lập tức giương cung bắn tên về phía nhân mã Tháp Khắc Khắc đang chạy thục mạng, hàng loạt mũi tên giống như sao băng xẹt qua, mấy tiếng kêu gào thảm thiết của nữ nhân liên tiếp vang lên.
Sau một hồi kịch chiến, nhân mã Tháp Khắc Khắc đến đánh lén chỉ còn lại có một người người sống, bị Chu Thanh dẫm một cước.
Chu Thanh dẫn theo binh sĩ Tháp Khắc Khắc mặc nhuyễn giáp tới, lấy mặt nạ của đối phương xuống, lại một lần ngây ngẩn cả người: “... Đại... Đại soái, là nữ... Nữ!”
Phó Tạ nhìn cũng không nhìn, thúc ngựa quay lại.
Đương nhiên hắn biết là nữ.
Với tư cách thần tiễn thủ, Phó Tạ có thể nghe ra đầu mũi tên đâm vào thân thể nam hay nữ, bởi thân thể nam nữ có một chút khác biệt.
Thủ lĩnh bộ tộc Tháp Khắc Khắc là nữ vương A Lý Mộ, trong quân có nữ tử cũng không có gì lạ.