Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​

Quá Trình Dưỡng Thành Yêu Hậu​ - Chương 47




Trần Hi giống như không nghe thấy đối thoại giữa Chu Hân Đồng và Hàn Thiên, cúi đầu tiếp tục xem địa đồ trải trên giường, nhưng trong đầu lại hiện lên khuôn mặt nữ hài tử như tinh linh gặp phải đêm hôm đó ở trước lều lớn của Phó Tạ.



Hắn đề bút vẽ một ngọn lửa nho nhỏ tại nơi tiếp giáp giữa Lỗ Châu và Lương Châu, hôm nay nơi này cũng tụ tập một nhóm đạo tặc hành nghề cướp bóc.



Tuy rằng khí tiết còn thừa lại chẳng có bao nhiêu, nhưng Trần Hi chưa đủ dũng khí tuỳ tiện khiêu chiến điểm mấu chốt của Phó Tạ, thiếu nữ xinh đẹp chỉ nhìn thoáng qua kia, cũng chỉ có thể đặt trong kí ức thôi.



Thuyền lớn chạy nhẹ nhàng trên kênh đào, như một cái cái nôi thật lớn, mà Hàn Anh chính là bé cưng ngủ trong nôi, mỗi ngày ăn ngủ ngủ ăn, ngủ thằng cho đến khu vực Khai Phong phủ.



Buổi trưa hôm nay Hàn Linh ở khoang tầng hai xuống tìm Hàn Anh chơi.



Nàng xuống hai lần rồi mà Hàn Anh cũng chưa tỉnh, lần thứ ba Hàn linh dứt khoát không đi nữa, chỉ thị Bích Vân lên trên lấy châm tuyến tới đây, nàng dứt khoát ngồi phía ngoài bình phong cùng với Tẩy Xuân bắt đầu may vá, Hàn Anh đối với nàng tốt như vậy, nàng muốn báo đáp, muốn làm cho Hàn Anh một đôi giày ngủ màu đỏ thẫm.



Ngủ đến khi không ngủ nổi nữa, Hàn Anh rốt cuộc cũng tỉnh.



Sau khi tỉnh lại nàng cũng không có lập tức thức dậy, mà là tiếp tục nằm ở trên giường suy nghĩ, nàng tính toán làm thế nào thoải mái ở lại Liêu châu, Liêu châu là phạm vi thế lực của Phó gia, Thôi Kỳ cũng không có khả năng đến Liêu châu tìm nàng đâu ha?



Nghĩ đến ở Biện Kinh có một Thôi Kỳ lúc nào cũng nhìn chằm chằm vào mình như thế, lông tơ Hàn Anh dựng đứng hết cả lên, cả người rét run, thích như vậy thật làm cho người ta sởn hết cả gai ốc, mà nàng thì không muốn như vậy đâu!



Mặt khác Hàn Anh cũng tự kiểm điểm bản thân, không lúc nào không tự kiểm điểm, tự thấy đâu có tỏ ra thích Thôi Kỳ đâu mà sao Thôi Kỳ lại cố chấp với nàng như thế.



Đáng tiếc sau khi kiểm lại chuyện lúc trước trước trước sau sau qua một lần, Hàn Anh xác định bản thân cho tới bây giờ không có biểu hiện nào không thích hợp, nàng biết mình là vị hôn thê của Phó Tạ, cho nên đối với nam nhân khác chưa bao giờ trông bên nọ ngó bên kia.



Từ ma ma sang xem nàng đã tỉnh lại chưa, kết quả vừa đi đến bên giường liền thấy mắt Hàn Anh mở to, không khỏi giật mình cười: “Cô nương, người tỉnh khi nào vậy?”



“Con vừa mới tỉnh.” Hàn Anh kéo chăn gấm màu tím khói ra một chút, tiếp tục nằm suy nghĩ.



Từ ma ma biết rõ thói quen sinh hoạt của Hàn Anh, vội vàng bảo Hoán Hạ sớm chuẩn bị nước muối nhạt bưng tới, hầu hạ Hàn Anh uống.



Sau khi Hàn Anh uống nước xong hoàn toàn thanh tỉnh lại.



Đám người Tẩy Xuân đi vào hầu hạ Hàn Anh thức dậy, Hàn Linh cũng đi theo qua. Nàng vừa tiến liền nhìn thấy Hàn Anh mặc áo ngủ trắng thuần có cổ áo thêu hoa văn lá liễu ngồi ở bên giường, tóc dài đen nhánh như thác nước rũ xuống, càng lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn trong suốt mi mày như ngọc; chỗ cổ áo hiện ra xương quai xanh tinh xảo, mà trước ngực thì cao cao...



Trong lòng Hàn Linh không khỏi cảm thán: mỹ nhân dù sao cũng là mỹ nhân, ngay cả khi rời giường mặc áo ngủ rộng thùng thình cũng đẹp như thế!



Nàng cười dịu dàng tiến lên, sờ lên tóc dài Hàn Anh, nói: “Nhị tỷ tỷ, hôm nay chải búi tóc gì thế?” tóc tỷ tỷ nặng trịch mát lạnh, vừa đen vừa thơm lại vừa trơn thẳng...



“Tùy ý kéo một chút là được, “Hàn Anh híp mắt suy nghĩ một chút, “Dù sao cũng đâu có gặp ai.”





Sấu Đông nghe vậy cười nói: “Tứ cô nương cũng đừng tin cô nương nhà ta, chờ một chút người sẽ biết!”



Hàn Linh hơi có chút ngạc nhiên, biết đây là nha hoàn nhanh mồm nhanh miệng được Hàn Anh sủng ái, liền lại cười nói: “Ta đây lại chờ được xem trọng thôi!”



Cũng không lâu lắm, Hàn Linh liền rõ ý trong lời nói của Sấu Đông.



Rửa mặt xong, Hàn Anh vội vàng dùng điểm tâm.



Dùng xong điểm tâm nàng lại đi tắm.



Thời gian nàng tắm chính là hết nửa ngày ngâm nước, làm cho tóc dài trơn bóng cả người thơm ngào ngạt mới ra ngoài.




Hàn Linh cho rằng Hàn Anh nên trang điểm, kết quả Hàn Anh lại ngồi trước bàn trang điểm dùng một cái bình ngọc đựng nước hương hoa hồng kỹ càng bôi lên tay và mặt.



Hôm nay đã gần đến trung thu khí hậu lạnh dần, mà trên sông lại có gió, cho nên trên thuyền còn lạnh hơn trên bờ một chút, thế nhưng trong phòng Hàn Anh ấm áp hợp lòng người, tràn đầy hương hoa hồng ngào ngạt dễ chịu, Hàn Linh ngẩn ngơ có chút lưu luyến quên về luôn, cười mỉm dựa vào đầu giường, chỉ lo nhìn Nhị tỷ tỷ trang điểm.



Đợi chải đầu xong rồi, Hàn Linh rốt cuộc được mở mang kiến thức cái gọi là đơn giản của Hàn Anh, chỉ có búi tóc đơn giản mà thôi, còn cài trâm trâm đeo ngọc bội quả thực là chú ý cực kỳ.



Đợi đến lúc mặt mày trang điểm xong, Hàn Linh cho là mình phải chờ tới xế chiều, lại phát hiện Hàn Anh chỉ thoa hương cao hoa hồng trên môi, chứ không hề đánh một lớp phấn mỏng hay kẻ mày……



Hàn Linh vốn có chút giật mình, nhưng vừa nhìn nha hoàn đang hầu hạ Hàn Anh mặc y phục màu đỏ thẫm bằng lụa hoa có hoa văn là bướm đậu lên hoa sơn trà, nàng rốt cuộc hiểu nguyên nhân, da thịt Hàn Anh non mềm trắng trong, mi mày như vẽ, xác thực không cần quá nhiều trang sức!



Hàn Anh thấy vẻ mặt đường muội như có điều suy nghĩ, liền cười nói: “Muội muội, hôm nay tỷ tỷ chính là nói cho muội biết, trên đời này không có nữ tử xấu, chỉ có nữ tử lười!”



Nàng một bên quan sát Hàn Linh, vừa nói: “Dùng điểm tâm không?” hôm nay Hàn Linh chải kiểu tùy vân kế thường ngày, lọn tóc hơi khô khô, càng làm nổi bật lên sắc mặt tái nhợt không huyết sắc; trên người mặc một bộ cẩm y thêu hoa màu hạnh lỏng loẹt đã bị giặt rửa nhiều lần trở thành sắc trắng, kiểu dáng cũng là kiểu lưu hành mấy năm trước, cho thấy là quần áo cũ của Hàn Bội...



Hàn Linh không biết tỷ tỷ có ý gì, vội nói: “Muội dùng rồi.”



Hàn Anh liền cười chỉ huy nha hoàn của mình: “cầm một phần xà phòng mùi hoa quế, nước mùi hoa quế và khăn lụa mới, hầu hạ Tứ cô nương tắm gội!”



Trong lòng Hàn Linh vui mừng, nhưng có chút xấu hổ: “Tỷ tỷ, như vậy xấu hổ lắm...” Nàng không tự chủ được đem “Nhị tỷ tỷ” đổi thành “Tỷ tỷ”.



“Đừng khách khí”, Hàn Anh tự nhiên cười nói, “Ta chuẩn bị thùng tắm mới cho muội!”



Hàn Linh đi tắm rửa, Hàn Anh nhàn rỗi, lúc này mới phát hiện trong phòng quá thơm, có chút buồn bực, liền tiện tay mở khoang cửa sổ nhìn ra ngoài, ngoài cửa sổ có lẽ đúng lúc là kênh đào phía tây, cũng không sợ bị người nhìn thấy.




Ai ngờ lúc này vừa vặn có một chiếc thuyền lớn tăng tốc độ vượt qua thuyền của nàng, hai thuyền đang trong trạng thái trộn lẫn vào nhau.



Hàn Anh thấy thế cả kinh, trong lòng cảm thấy không ổn, đang muốn đóng cửa sổ, lại phát hiện khoang cửa sổ trên thuyền lớn đã mở ra, một thanh niên mặc áo choàng xanh ngọc đang dựa vào phía trước cửa sổ, giống như đang có tâm sự.



Người thanh niên kia da thịt quá mức trắng, sống mũi thẳng, góc cạnh rõ ràng, bờ môi môi mím thật chặt, thoạt nhìn tuổi tác rất trẻ... Hàn Anh cảm giác mình dường như đã gặp ở nơi nào rồi.



Nàng một bên suy tư, một bên đóng cửa sổ.



Trong lúc Hàn Anh đóng cửa sổ, người thanh niên kia cũng nhìn sang, ánh mắt lạnh lùng hai mắt như điện.



Hàn Anh “ba~” một tiếng đóng cửa sổ lại, lập tức ngăn ánh mắt vui mừng của hắn ở bên ngoài.



Đợi Hàn Linh tắm rửa xong cả người thơm phức đi ra, phát hiện Hàn Anh đã chọn cho nàng một hộp đồ trang sức hoa màu tím và một cái váy mã diện thêu mẫu đơn màu tím.



Hai khắc sau, Hàn Linh xuất hiện trước mặt Hàn Anh với búi tóc vân hoàn vụ nét mặt như hoa đào.



Hàn Anh vui mừng vỗ tay một cái: “Rất đẹp!”



Lại thúc giục nói: “Nhanh mặc quần áo mới vào!”



Thời điểm Hàn Linh thay quần áo, Hàn Anh sợ Hàn Linh hiểu lầm, liền ở một bên giải thích: “Những y phục này sau khi làm xong ta vẫn chưa mặc, muội muội cũng đừng ghét bỏ!”



Trong lòng Hàn Linh tất nhiên có thể nhận thức được ý tốt của tỷ tỷ, chỗ nào còn có thể ghét bỏ? Nàng cười so đo chỗ ngực của mình, ranh mãnh nói: “Tỷ tỷ là chỗ này trưởng thành nha?”




Hàn Anh giơ tay đập nàng một cái: “A? Sao nha đầu ngươi kia bướng bỉnh rồi hả?”



Quần áo Hàn Anh mặc có chút chật một tý, nhưng Hàn Linh mặc vừa vặn. Nàng hưng phấn đôi mắt lấp lánh phát sáng: “Tỷ tỷ, thật là đẹp! Đa tạ tỷ tỷ!”



Hàn Anh cười tủm tỉm nắm tay nàng đi soi gương: “Muội thấy tỷ tỷ nói không sai chứ? Nữ hài tử chỉ cần nguyện ý trang điểm, chỉ cần trong lòng có tự tin, nhất định sẽ xinh đẹp nhất đấy!”



Hàn Linh liên tục gật đầu.



Hàn Anh nắm tay của nàng đi ra chỗ mấy hòm xiểng phía sau giường: “hôm nay ta lớn lên quá nhanh, thường thường đều là quần áo vừa làm xong sẽ mặc không kịp, muội muội nếu không chê, tỷ tỷ cho muội lựa chọn mấy bộ!” Nàng làm người cẩn thận, nếu như quyết tâm giúp Hàn Linh, liền giúp đến cùng, cho Hàn Linh chọn lựa một ít quần áo và đồ trang sức thích hợp với nàng.



Hàn Linh không nói gì, chỉ nhẹ gật đầu, nắm chặt tay Hàn Anh.




Mũi nàng ê ẩm, đôi mắt đã sớm ẩm ướt, phụ thân không tim không phổi chỉ lo ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc, mẹ cả nghiêm khắc, di nương sớm đã không được sủng... Cho tới bây giờ không ai tốt với nàng như Hàn Anh...



Hàn Linh ỷ lại mà nhích tới gần Hàn Anh.



Nàng không giỏi nói chuyện, không có nhiều lời như vậy, chỉ nghĩ tỷ tỷ đối tốt với mình, mình cũng sẽ đối tốt với tỷ tỷ.



Hai tỷ muội bận rộn nửa ngày chọn lựa toàn bộ một rương quần áo mới tinh, ngay cả áo bông và áo lông mùa đông Hàn Linh đều có.



Lúc chiều hai tỷ muội lại cùng nhau học viết chữ, cùng một chỗ tản bộ, cùng một chỗ thiêu thùa may vá, hai bên dần dần thành tri kỷ.



Buổi tối sau khi Hàn Anh rửa mặt nằm ở trên giường, Từ ma ma khom người giúp nàng chỉnh áo ngủ bằng gấm, lại sợ khi ngủ Hàn Anh đè lên tóc dài, sửa mái tóc dài của nàng lại sau đó trải lên gối đầu, trong miệng càu nhàu: “cô nương của ta ơi, hôm nay người đối với Tứ cô nương quá hào phóng rồi, thật là hào phóng ngốc mà...”



Hàn Anh chẳng muốn nghe, liền nói: “Nhũ mẫu, trên đời này mặc dù có người lang tâm cẩu phế, thế nhưng ta cảm thấy được chỉ cần ta thật lòng đối với người đó, người đó nhất định có thể cảm nhận được.”



Từ ma ma nghe vậy cũng không nói nữa, đưa tay lau trên trán Hàn anh một cái, nhẹ nhàng buông màn xuống; còn mình thì lên ghế quý phi ngủ, bởi vì không biết thuyền mình ngồi chính là của tiểu Trần đại nhân, bà luôn lo lắng không yên, từ khi sau khi Hàn anh lên thuyền đều là bà ngủ gác đêm.



Đội tàu đi được rồi mười ngày, chuẩn bị kế tiếp ngừng lại ở bến tàu Lỗ Châu bổ sung đồ ăn nước uống.



Sau khi Phó An được gã sai vặt Hàn Thiên của Trần phủ thông tri, liền tới đây bẩm báo với Hàn Anh.



Sau khi Hàn Anh suy nghĩ một chút, dặn dò Phó Tĩnh nói: “Ta sẽ quản Tứ muội muội và ma ma, và nha hoàn hầu hạ bên người chúng ta, ngươi chỉ để ý người của ngươi thôi!”



Phó An được những lời này, liền lui xuống, tự mình đi an bài những binh lính và gã sai vặt đi theo hộ tống Hàn Anh.



Đợi Phó An đi ra, lúc này Hàn Anh mới cười dặn dò Hàn Linh: “Muội muội, ước chừng khoảng nửa canh giờ nữa, thuyền sẽ dừng lại, muội và Bích Vân dứt khoát ở chỗ này dùng cơm với ta, đợi sau khi thuyền xuất phát mới trở về, muội thấy được không?”



Hàn Linh hôm nay đối với Hàn Anh nói gì nghe nấy, lập tức cười nói: “nghe tỷ tỷ dặn dò!”



Hàn Anh thấy muội muội nghe lời như thế, liền cười híp mắt sờ lên đầu Hàn Linh: “Thực nghe lời!”



Hàn Linh bị tỷ tỷ sờ được cực kỳ thoải mái, gác đầu phóng lên vai Hàn Anh, vẻ mặt vui vẻ ý nói “sờ nữa đi”, Bích Vân nhìn các nàng cũng nở nụ cười.



Lúc chiều Hàn Anh đang cầm quyển truyện lịch sử giết thời gian, bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân dồn dập, tiếp theo thanh âm Phó An liền truyền tới: “Cô nương, người xem ai đến kìa.”