Đường Đại Quý dẫn theo mấy gã sai vặt cỡi ngựa đi ở phía trước dẫn đường, còn Phó Tạ mang theo một đội kỵ binh bảo vệ xe ngựa Hàn Anh từ cửa thành Tây Nam tiến vào thành.
Bởi vì biết rõ có Phó Tạ ở ngay bên ngoài, cho nên Hàn Anh cực kì yên ổn ngồi trong xe, cũng không có thò đầu ra nhìn xung quanh hay kéo mành xe ra nhìn.
Một đoàn người trực tiếp đi vào từ cửa hông phủ Hoài Ân hầu, đi dọc theo bóng rừng ở phía cánh đông, không biết đi bao lâu, xe ngựa rốt cuộc cũng ngừng lại.
Một lát sau, cửa xe mở ra, Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu tiến lên đỡ Hàn Anh giẫm lên ghế nhỏ xuống xe ngựa.
Hàn Anh vừa xuống xe liền thấy Phó Tạ cùng một thanh niên mi thanh mục tú mặc tử sam đi tới, nàng loáng thoáng nhận ra là đại đường huynh Hàn Lập nhà Nhị thúc, liền hành lễ nói: “Bái kiến đại ca.”
Hàn Lập hơi hơi đánh giá, trên mặt hiện ra vẻ kinh ngạc: “Nhị muội... Lớn như vậy?” sao lại xinh đẹp kiều diễm như vậy?
Hàn Anh cười cười, ánh mắt lại nhìn về phía Phó Tạ, Phó Tạ cũng đang nhìn nàng, hai người nhất thời bốn mắt nhìn nhau.
Ánh tà dương màu vàng chiếu vào khuôn mặt tuấn tú của Phó Tạ, thật sự là xinh đẹp không nói nên lời. Trong lòng Hàn Anh rung động, tim cũng đập nhanh thêm vài phần, nàng không dám nhìn nữa, lặng lẽ dời ánh mắt.
Phó Tạ nhìn nàng, thản nhiên nói: “Nhớ phải chăm chỉ ôn bài, năm ngày sau Phó Bình tới đây lấy bài luận.”
Hàn Anh nhu thuận hành lễ: “Vâng. Ca ca.” Trước mặt người khác nàng nhất định phải lưu lại mặt mũi cho Phó Tạ.
Phó Tạ lúc này mới nhìn về phía Hàn Lập: “Hàn huynh, mời!”
Hàn Lập còn đứng đó chưa chịu đi, hắn còn muốn tạo mối quan hệ với đường muội phu kiêm quốc cữu gia Phó Tạ, bởi vì muốn lôi kéo Phó Tạ, cho nên tự nhiên biết phải nghe lời, vì vậy đáp “được”, lúc này mới dặn dò mấy bà tử đứng trước cửa thùy hoa[1] “Dẫn Nhị cô nương đi Khánh Thọ Đường!” Hiện nay trong Hoài Ân hầu phủ thì hai vợ chồng Nhị lão gia Hàn Hoài cùng Nhị phu nhân Phương thị ở tại nhà chính, còn Thái phu nhân Mạnh thị thì ở Khánh Thọ Đường phía sau nhà chính.
Bà tử đáp “Vâng”, vui vẻ dẫn đám người Hàn Anh đi vào cửa thuỳ hoa. Hàn Anh đi rất chậm.
Nàng vừa đi vừa quan sát cảnh trí xung quanh, trong lòng vô cùng xúc động, cảnh còn người mất, năm năm trước nàng cùng mẫu thân vào kinh thăm tổ mẫu, chính là ở trong viện này, hôm nay nàng nhìn lại, phát hiện không ít nha hoàn với y phục sáng sủa đang đứng ở hành lang, còn có mấy vị phu nhân đợi ở bên ngoài, xem ra nơi này chắc là chỗ ở của quản gia, vậy là Nhị thẩm cùng Nhị thúc đã chuyển vào ở trong nhà chính hầu phủ rồi.
Tuy trong lòng Hàn Anh xúc động, nhưng nàng cũng không có ý định ở lại nơi này. Nơi này vẫn là hầu phủ nguy nga lộng lẫy, còn nàng trên thực tế đã là một khách qua đường rồi, có lẽ không bao lâu nữa, nàng sẽ đi Liêu Châu đoàn tụ với cha mẹ. Còn hầu phủ sẽ để lại cho bọn họ thôi.
Sau khi đi qua tiền sảnh, đại môn được sơn màu hồng hiện ra trước mắt, đại môn mở rộng, có hai ba nha hoàn mặc váy trắng đứng trước cửa, vừa thấy bà tử dẫn một tiểu mỹ nhân xinh đẹp vừa thanh thuần vừa mị hoặc đi đến, đều ngây người một hồi, sau đó liền cười chạy ra đón, dẫn đầu là một nha hoàn xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, giọng nói trong trẻo cất lên: “Đây là Nhị cô nương sao? rốt cuộc đã đến rồi! Thái phu nhân, Đại phu nhân, Nhị phu nhân, đại cô nương, Tam cô nương cùng Tứ cô nương cứ nhắc người mãi!” Nàng là đại nha hoàn Mai Hương được lòng Thái phu nhân nhất.
Vừa nói chuyện Mai Hương vừa dẫn Hàn Anh đi vào cánh cửa đại môn màu hồng. Đi qua bức tường hình chữ phúc, phía sau đình viện chính là năm gian phòng hảo hạng.
Tất cả các nha hoàn lớn nhỏ đều đứng ở hành lang trước chánh đường, nhìn thấy đám nha hoàn bà tử vây quanh một tiểu mỹ nhân mặc trang phục đẹp đẽ đi đến, liền cười bẩm báo trong nội đường: “Thái phu nhân, Nhị cô nương đã đến!”
Một bà tử chịu trách nhiệm vén rèm nhấc màn gấm màu chàm thêu phượng hoàng bên hoa cúc, Tẩy Xuân cùng Nhuận Thu đỡ Hàn Anh tiến vào chánh đường.
Ngồi trên giường gấm là một vị phu nhân chừng năm mươi tuổi, sắc mặt hồng hào, y phục lộng lẫy đang nhìn Hàn Anh đi vào, trên mặt mỉm cười, vẫy tay nói: “a Anh của ta, đến đây cho tổ mẫu nhìn một cái nào!”
Hàn Anh nhận ra vị này là tổ mẫu của nàng tổ mẫu nàng tuy đã sáu mươi tuổi, nhưng chưa bao giờ chịu chịu một chút ủy khuất nào, cho nên nhìn trẻ hơn so với tuổi thật không ít, liền quy củ quỳ gối hành lễ: “Bái kiến tổ mẫu!”
Thái phu nhân phân phó nha hoàn: “Còn không nâng Nhị cô nương dậy?”
Hàn Anh đứng dậy sau đó nhìn sang Nhị phu nhân Phương thị cùng Tam phu nhân Trâu thị đang ngồi bên cạnh: “Bái kiến Nhị thẩm, Tam thẩm.”
Vẻ mặt Phương thị cùng Trâu thị vui vẻ, tuy nhiên cũng tinh tế đánh giá Hàn Anh, các nàng đều không nghĩ tới năm năm không gặp, tiểu nha đầu trước kia đã xinh đẹp bức người như vậy, rõ ràng đại bá Hoài Ân hầu cùng đại tẩu Lâm thị đều có tướng mạo mảnh khảnh cao gầy thanh tú mà!
Hàn Anh vẫn giữ nguyên nụ cười ngọt ngào trên môi, đi lên chào hỏi với đại đường tỷ Hàn Bội, tam đường muội Hàn Diễm cùng tứ đường muội Hàn Linh.
Đại cô nương Hàn bội chính là đích xuất (con vợ cả)của Nhị phu nhân Phương thị, năm nay vừa tròn mười lăm tuổi, mắt to mũi cao, da thịt hơi đen, dáng người cao gầy, trên mặt trang điểm tinh xảo, vừa nhìn liền biết đây là người hiếu thắng.
Nàng ta cười tủm tỉm nhìn Hàn Anh, duỗi ra hai ngón tay được chăm sóc tỉ mỉ nhéo nhéo tay Hàn Anh: “Muội muội đã nẩy nở một chút rồi đó, ta còn tưởng muội muội muốn cả đời làm cô nương bỏ túi chứ!”
Hàn Anh mỉm cười: “Muội trổ mã muộn, không thể so với đại tỷ cao lớn cường tráng!” Nàng nhớ rõ Hàn bội bởi vì khung xương lớn, cho nên ghét nhất người khác nói nàng “Cường tráng”.
Hàn Bội vừa nghe vậy quả nhiên tức giận, nụ cười trên mặt lập tức biến mất, không nói thêm gì nữa.
Tam cô nương Hàn Diễm chính là đích xuất của Tam phu nhân Trâu thị, năm nay mười ba tuổi, mắt cá vàng mặt tam giác, dáng người xinh xắn, trên khuôn mặt khô khốc gầy teo ấy sau khi tận lực tô son điểm phấn cũng có thể nhìn được, nàng cười ôn hòa, nắm tay Hàn Anh nói: “Nhị tỷ tỷ hôm nay thật là xinh đẹp quá đi!”
Hàn Anh cố ý sẵng giọng: “Tam muội muội cũng giễu cợt ta? Ta không thèm chơi với muội đâu!”
Nhất thời tất cả mọi người đều nở nụ cười.
Tứ cô nương Hàn Linh năm nay mười hai tuổi, chính là thứ muội của đại cô nương Hàn Bội, mẹ đẻ là Mã di nương của Nhị lão gia Hàn Ức, ngày thường thanh thanh tú tú, một đôi mắt đen sâu thẳm vô cùng linh lợi.
Nàng nhìn Hàn Anh ngại ngùng cười cười, nhưng không có nói gì.
Tạm thời việc chào hỏi đã hoàn tất, Hàn Anh ngồi xuống cười dịu dàng hành lễ: “Từ ma ma đang sắp xếplại hành lý, cho nên lễ vật bị chậm trễ, mong mọi người không nên ghét bỏ.”
Hàn Bội cùng Hàn Diễm đều không nói gì, Hàn Linh nhìn chung quanh, nhẹ nhàng nói: “Lễ vật bất luận nặng nhẹ, đều là Nhị tỷ tỷ từ Ngọc Khê xa xôi ngàn dặm mang đến, chúng ta làm sao lại ghét bỏ!”
Hàn Anh thấy nàng hiểu chuyện, liền nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn nàng: “muội muội đáng yêu quá!”
Mặt Hàn Linh lập tức đỏ lên.
Hàn Bội không thích nhìn Hàn Linh nịnh bợ Hàn Anh, hừ một tiếng.
Hàn Linh sợ nhất vị đích tỷ này, bèn cúi đầu xuống không nói tiếng nào.
Hàn Anh mỉm cười giả bộ cái gì cũng không thấy, ngồi bên cạnh Hàn Diễm thấp giọng nói chuyện với nhau.
Sau khi dùng cơm xong, Hàn Anh được thị tì của Nhị phu nhân Phương thị là vợ quản gia Đường Đại Quý là dẫn đi đến viện của lão thái thái ở phía Tây.
Từ ma ma dẫn theo Hoán Hạ, Sấu Đông cùng với những bà tử và các tiểu nha hoàn từ Ngọc Khê mang đến đi sắp xếp hành lý, sau khi chỉnh đốn mọi thứ ổn thỏa, thì ngồi chờ Hàn Anh trở về.
Hôm nay Hàn Anh ở hầu phủ đi bộ quá nhiều, vì thế chân rất đau, vừa về nhà chính liền ngồi xuống giường gấm dựa vào gối ôm thêu hoa ngồi xuống, làm nũng nói: “Ma ma, chân con đau quá!”
Từ ma ma bước lên phía trước ngồi xuống mép giường, cởi giày thêu của Hàn Anh ra, sau đó cởi vớ lụa trắng rồi mới mát xa chân cho nàng.
Vợ Đường Đại Quý đứng hầu một bên, nhẹ nhàng đánh giá xung quanh, phát hiện những vật dụng không đáng tiền ở nơi này đã không còn nữa, những vật này vẫn còn mới nhưng có lẽ vì nghênh đón Nhị cô nương nên đã thay mới toàn bộ bằng những thứ xa xỉ hơn, trên giường kháng[2] trải tấm đệm màu phấn hồng thêu hoa anh đào cùng với bốn cái gối cũng màu phấn hồng thêu hoa anh đào; trên giường còn đặt một chiếc bàn nhỏ tinh xảo bằng gỗ hoa lê, giữa phòng ngủ và phòng khách ở phía đông được ngăn cách bởi một tấm bình phong thêu bốn mùa hoa cỏ; những đồ vật bày biện ngổn ngang trên kệ ở thư phòng phía tây cũng được thu dọn sạch sẽ, chỉ đặt vài cái đỉnh nho nhỏ bằng đồng cổ màu xanh đậm; trước tấm bình phong đặt bốn cái ghế dựa cao, bốn cái ghế được ngăn cách bởi hai chiếc bàn nhỏ làm bằng gỗ hoa lê, trên bàn đặt hai bình hoa khác nhau vô cùng tinh xảo.
[2] Bàn kháng - Hoa kháng, còn được gọi là giường đất hay giường lò, là chiếc giường có tác dụng làm ấm, đầu giường thường đặt lò sưởi.
Trong lòng bà ta tính toán một phen, cảm thấy lần này Nhị cô nương vào kinh tuy chỉ mang theo mười xe hành lý, nhưng món nào cũng tinh xảo quý giá, ngược lại là có thể bàn bạc với Nhị phu nhân, bù vào chỗ thiếu hụt …
Hàn Anh lười biếng nhìn vợ Đường Đại Quý. Thấy trong mắt bà ta tràn đầy tính toán, Hàn Anh không khỏi cười lạnh trong lòng, nhàn nhạt nói: “Nếu như Đường ma ma đang ở đây, vừa vặn dẫn ma ma bên này đi tặng lễ vật cho các phòng!”
Đường ma ma tất nhiên là đáp ứng.
Hàn Anh lại cười nói: “Tẩy Xuân, lấy cái hầu bao cho Đường ma ma đem về cho tiểu hài tử chơi!”
Đường ma ma nhận hầu bao, lặng lẽ bóp bóp ngân lượng lớn nhỏ bên trong, vui mừng nói: “Tạ Nhị cô nương!”
Hàn Anh cúi đầu cười cười, không nói thêm lời nào.
Sau khi rời khỏi phủ hoài ân hầu, Phó Tạ cỡi ngựa mang theo Phó Tĩnh cùng Phó Bình đi đến trước cửa cung trình bài tử.
Cũng không lâu lắm, tổng quản thái giám Hứa Chiếu Thủy của Thừa Dận Đế đi ra, phía sau hắn là mấy tiểu thái giám đang khiêng kiệu.
Hứa Chiếu Thủy trước thỉnh an Phó Tạ, sau lại cười nói: “Quốc cữu gia, hôm nay thật trùng hợp, bệ hạ đang ở Khôn Ninh cung, nghe Hoàng hậu nương nương nói người từ Nam Hải khải hoàn hồi triều, bệ hạ liền chỉ thị nô tài đến triệu người vào cung yết kiến!”
Phó Tạ nhìn sang Phó Tĩnh.
Phó Tĩnh lập tức lấy ra một chồng ngân phiếu nhét vào trong tay áo Hứa Chiếu Thủy.
Hứa Chiếu Thủy liền giả vờ nhún nhường một phen, Phó Tạ đã thản nhiên nói: “Mời Hứa công công dẫn đường.”
Giọng nói của hắn mát trong như gió nhẹ suối reo, tướng mạo như thiên tiên trên đỉnh tuyết liên, Hứa Chiếu Thủy mặc dù sống trong nội cung quyền cao chức trọng, ngang ngược đã quen, nhưng ở trước mặt hắn cũng không dám thở mạnh, thành thành thật thật nhận ngân phiếu, kính cẩn mời Phó Tạ lên kiệu, dẫn Phó Tạ vào cung.
Sau khi hành lễ, Phó Tạ đứng dậy nhìn về phía giường gấm ở giữa đại điện.
Có hai người ngồi song song trên giường gấm màu vàng sáng. Vị có khuôn mặt anh tuấn, thân hình cao lớn bên trái, mặc long bào đầu đội long quan chính là đương kim Thừa Dận Đế. vị bên phải đầu đội mũ phượng, mặc cẩm bào màu vàng, khuôn mặt trái xoan mắt xếch, da thịt trắng nõn, dáng người thon thả, một đôi mắt phượng dịu dàng đang chuyên chú nhìn hắn chính là đại tỷ Phó Hoàng Hậu.
Thấy tỷ tỷ hai mắt rưng rưng nhìn mình, trong lòng Phó Tạ vọ cùng chua xót, người thân của hắn tuy nhiều, thế nhưng ruột thịt của hắn chỉ có một người đại tỷ này thôi.
Lòng hắn vô cùng xúc động, thế nhưng trên mặt lại rất bình tĩnh: “Bệ hạ, nương nương, vi thần may mắn không làm nhục sứ mệnh.”
Buổi tối Thái phu nhân sai nha hoàn đến truyền lời, cho phép Hàn Anh không cần đi qua.
Hàn Anh thật sự cũng quá mệt mỏi, vội vàng ăn một ít, rửa mặt liền đi ngủ.
Một đêm không mộng mị.
Sáng ngày thứ hai, mắt Hàn Anh còn chưa mở ra đã phân phó Tẩy Xuân: “Nhanh mau giúp ta chuẩn bị lụa trắng cùng lụa xanh nhạt, ta phải may quần áo!”
Năm ngày sau chính là sinh nhật của Phó Tạ, nàng nhất định phải tự tay chuẩn bị quà sinh nhật cho hắn.
Nhuận Thu mang theo hai tiểu nha hoàn hầu hạ Hàn anh rửa mặt, Sấu Đông cố ý ở bên cạnh lầm bầm lầu bầu nói: “Hôm nay cô nương may quần áo cho cô gia, thế nhưng là cô gia yêu cầu cô nương chừng nào nộp bài luận?”
Hàn Anh: “... Ngày mai!”
Từ ma ma cười: “’Ban ngày ung dung dạo chơi khắp nơi, buổi tối khêu đèn vá đũng quần’ cô nương, câu này là dùng cho người là đúng nhất đó? Trên đường vào kinh đi gần bảy tháng, cô gia kêu người đọc sách? Người lại đi may y phục cho cô gia? Ngươi chỉ lo chơi đùa thôi!”
Bị ma ma của mình nói như vậy, Hàn Anh nhịn không được giải thích: “... con làm được cho cha mẹ mấy bộ y phục, vài đôi giày lận đó...” giày cho cha mẹ là nàng thêu, đế giày thì do Từ ma ma giúp nàng đóng, cho nên hắn mới nói nàng không đủ sức khỏe.
Từ ma ma nhẹ gật đầu, cười khẽ nói: “nhưng ma ma giúp cô nương đóng đế giày mà!”
Hàn Anh liếc Từ ma ma: “...”
Từ ma ma sợ nàng không vui, vội nói: “Bà cô nhỏ ơi, cô chỉ cần bắt đầu từ hôm nay cố gắng đọc sách thêu hoa, ma ma ta từ nay về sau sẽ không nói gì nữa!”
Hàn Anh lầm bầm: “con biết rồi!”
Từ ma ma cùng nhiều nha hoàn thấy nàng không tình nguyện như trước đấy, không khỏi đều nở nụ cười.
Hàn Anh sau khi trang điểm sửa soạn xong, lưu lại Từ ma ma giữ nhà, mình thì dẫn theo Tẩy Xuân cùng Sấu Đông đi qua tiểu hoa viên đến Khánh Thọ Đường thỉnh an Thái phu nhân.
Nàng Vừa Đi trong tiểu hoa viên vừa cân nhắc việc an bài những người đi Liêu Châu hầu hạ cha mẹ.
Thế nhưng đây là việc trọng đại, nàng định mấy ngày nữa Phó Tạ gặp một lần, cùng Phó Tạ thương lượng một chút.
Vừa mới vào Khánh Thọ Đường, đại nha hoàn Mai Hương bên người Thái phu nhân liền cười chạy ra đón, quỳ gối hành lễ: “Có tin vui cho Nhị cô nương!”
Hàn Anh mỉm cười, còn chưa kịp nói chuyện, sau lưng liền truyền đến âm thanh của Hàn Bội: “Không biết Nhị muội muội có tin gì vui?”